Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 50

Tô Hải có khả năng đặc biệt là tự nói tốt chính mình.

Đừng thấy Bàn Nhi buồn phiền hắn ta, thực tế nếu như hắn ta nịnh nọt người nào, gọi là miệng nứt hoa sen thì cũng không quá đáng. Theo tiếng địa phương ở Dương Châu chính là miệng lưỡi trơn tru, hiếm mà đại lục hàng.

Ý nghĩa đại khái chính là, con người này từ nhỏ đến lớn ở trong thành, đã nhìn thấy nhiều người và nhiều thành thị, rất là láu cá. Làm người hay làm việc gì cũng không quen, nhưng lại thích thể hiện mọi thứ ra mặt.

Bàn Nhi vội vàng đứng lên, chạy ra đón: “Chàng quay về khi nào vậy”

“Vừa mới về thôi.”

Thực ra thì Thái Tử đã về được một lúc rồi, khi Bàn Nhi nói hắn là người lo liệu việc nhà của nàng, khi nói rằng hắn thông minh đọc nhiều thơ nhiều sách. Bàn Nhi cũng nhớ ra cái này, không thể không tự hỏi rằng mấy lời mà bản thân vừa nói ban nãy hắn đã nghe thấy hay chưa.

“Vậy mọi chuyện đã giải quyết xong rồi ư?”

“Đã làm xong cả rồi.”

Tô Hải chen người qua, nắm lấy cánh tay của Thái Tử bước vào: “Muội phu cuối cùng ngươi cũng về rồi, lần trước vẫn chưa trò chuyện được, hôm nay chúng ta đến để tán gẫu một lúc.”

“Nhi ca, huynh làm gì vậy? Chàng mới từ bên ngoài trở lại mà…”

Thái Tử trấn an, nói: “Không sao đâu.”

Tên bỉ ổi Tô Hải lại càng điên cuồng ngang ngược hơn, vừa nháy mắt ra hiệu cho Thái Tử, vừa nói với Bàn Nhi: “Đã nghe muội phu của chúng ta nói gì chưa, không sao cả. Không sao cả có nghĩa là không có vấn đề gì, ta đang làm thân với muội phu của ta, một cô nương như muội cứ đứng ở một bên đi.”

Mặc dù bây giờ Bàn Nhi không còn là cô gái bé nhỏ nữa, mà đã trở thành người phụ nữ có gia đình, thế nhưng Tô Hải vẫn không thay đổi suy nghĩ kia.

Tô Hải lôi kéo Thái Tử ngồi xuống bàn, Bàn Nhi không biết phải làm sao mới được, bèn chạy ra gọi Hương Bồ, bảo nàng ấy pha trà bưng lên, để Thái Tử thay quần áo nữa là tốt nhất.

Nàng đứng ở bên ngoài giúp đỡ Hương Bồ một tay, cùng lúc đó lại phân tâm quan tâm tình hình bên trong phòng, nàng nghe thấy Tô Hải lôi kéo Thái Tử nói linh tinh một hồi, cũng không biết rằng nếu như Tô Hải biết được người trước mặt không phải làm phòng thu chi, mà là Thái Tử, thì hắn ta còn có thể nói những lời này hay không.

Không lâu sau, Hương Bồ quay lại.

Bàn Nhi bưng khay trà vào, tiện đường che chắn cho Hương Bồ, Hương Bồ nhanh chóng cầm quần áo giấu vào trong phòng.

“Người ta thường nói con gái sẽ hướng ra bên ngoài, muội phu ngươi đã thấy chưa, đây chính là hướng về người ngoài. Một kẻ làm ca ca như ta đến, nàng chỉ đưa ta một cái bát trà lớn, còn khi ngươi vừa trở về đã dâng lên trà ngon rồi.”

Vốn dĩ ban đầu Bàn Nhi cảm thấy không có vấn đề gì cả, bị Tô Hải nói như vậy nàng lại cảm thấy hơi ngại ngùng.

Thái Tử cũng hơi ngượng, có lẽ là do từ đó đến giờ chưa từng thấy qua kẻ nào nhiệt tình làm quen như Tô Hải. Còn về phần Tiết Đại Trí, từ khi Thái Tử xuất hiện, hắn ta đã vô cùng im lặng.

“Trà này là do ta vừa mới mang ở bên ngoài về, nàng ấy không có biết.” Đột nhiên Thái Tử nói.

Tô Hải lộ ra một bộ mặt không tin, Bàn Nhi cũng kiểu ngạc nhiên không kém, không ngờ rằng Thái Tử lại giải thích cho nàng. Mà sau những cái sự bối rối ban đầu thì Thái Tử đã từ từ lần mò được cách trò chuyện với Tô Hải.

Hắn gật đầu nói: “Ta mới trở về thì nghe người nói anh vợ đến, ta mới đi tìm người mượn về một ít trà ngon, muốn chiêu đãi anh vợ.”

“Nhìn đi, nhìn đi! Cho nên ta mới nói con gái hướng ra người ngoài, nhìn muội phu của ta rộng lượng như thế nào đi!”

Bàn Nhi suýt chút nữa bật ngã vì tức giận, hết việc rồi hay sao lại đi nói câu con gái hướng ra bên ngoài!

Thái Tử liếc nhìn nàng, trong ánh mắt có ý cười.

Bàn Nhi thấy vậy thì càng tức hơn, tức giận xong còn hơi ngượng ngùng nữa chứ.

“Ta với muội phu vừa gặp đã thân, đừng nói lung tung nữa, hôm nay ta sẽ làm chủ trì, đợi đến khi chúng ta đến Đức Thuận dọn bàn, thì sẽ nhường cho muội phu đãi khách. Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, không đúng, lần trước chẳng nói được gì, vậy thì lần này được tính là lần đầu tiên, ta là anh lớn, dù sao cũng phải mời ngươi một bữa rượu.”

Vừa nói, hắn ta vừa nhìn bầu trời ở bên ngoài, bảo rằng: “Cũng sắp đến giờ ăn rồi, muội phu à, ngươi có muốn đi thay đồ tắm rửa một chút không, nếu như không thay thì chúng ta đi luôn thôi.”

Bàn Nhi có cản cũng cản không nổi, Thái Tử cũng chưa kịp thay đồ đã bị Tô Hải kéo đi luôn rồi.

Nàng không dễ gì mới đuổi kịp Thái Tử ở phía sau, cũng không ngại nói nhiều, kéo hắn qua một bên nói.

“Tên nhị ca này của thiếp có hơi điên, lại còn thích làm ra vẻ, cũng chẳng biết trên người hắn ta có mang theo bạc không mà lại kéo chàng đi uống rượu. Nếu như hắn ta có nói cái gì, người cũng đừng có trách móc, khi nào trở về cứ nói với thiếp. Chàng cũng không thể uống rượu, cứ nói với hắn là chàng không thể uống được, uống trà là được rồi. Chàng cứ cầm theo hà bao này, nếu như hắn ta không mang tiền, chàng cứ trả luôn đi, tránh cho gây nên chuyện gì xấu hổ.”

Vội vàng nói được vài câu, Bàn Nhi đã nhét hà bao vào trong tay Thái Tử. Lúc này Tô Hải lại bước qua, kêu gào hai người bọn họ còn nói cái gì nữa, có phải là đang chế giễu bọn hắn đến lúc này vẫn chưa có vợ không.

Rõ ràng những lời này là đang chế nhạo Thái Tử, không biết vì sao Bàn Nhi lại đỏ mặt.

Ba người vừa bước ra khỏi cửa, Bàn Nhi đã chạy đi gọi Trương Lai Thuận đến. Bảo hắn ta đi theo, còn dặn hắn ta phải đem theo mấy tên hộ vệ, lặng lẽ quan sát ở bên cạnh.

Cái này không cần Bàn Nhi dặn dò, Trương Lai Thuận đã sắp xếp cả rồi, cuối cùng Bàn Nhi vẫn chưa yên tâm, bèn tự mình leo lên xe ngựa đi theo.

Cái được gọi là “Đức Thuận Lai”, nghe cái tên tưởng chừng như vô cùng hoành tráng, nhưng thực ra đó chỉ là một quán rượu nhỏ.

Với ba phòng rộng và hai lầu nhỏ, từ đường đến và vị trí còn có cả cách trang trí sảnh, đã có thể nhìn ra được cái quán rượu nhỏ này là một nơi dành cho bọn đầy tớ.

Tô Hải nói rằng bày trên bàn thực sự là bày biện trên bàn, chưa kể là còn có đủ thứ, vịt gà cá thịt gì đó đều có đủ cả, đương nhiên rượu cũng sẽ không thiếu.

“Muội phu này, ta vừa gặp ngươi thì đã thấy thân quen rồi…”

Ở bàn bên này Tô Hải cứ lôi kéo Thái Tử thuyết phục hắn uống rượu, thì ở một bàn khác có mấy tên đàn ông to con lực lưỡng đang ngồi, trông có vẻ cũng đang uống rượu nói chuyện, nhưng thực ra là đang quan sát bàn bên này.

Bên ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang đậu ở góc đường đối diện, Bàn Nhi đưa theo Hương Bồ ngồi bên trong đó quan sát.

Đến nửa buổi, bởi vì đã ăn cơm cho nên hai người cũng không ăn gì. Hương Bồ đi đến quầy bán bánh nướng bên cạnh để mua hai cái bánh, hai người ăn coi như là buổi trưa luôn.

Bữa ăn mãi mới xong, ba người đi xuống lầu, Thái Tử nhớ đến lời dặn dò của Bàn Nhi nói về việc thanh toán, đang định đến quầy thanh toán thì bị Tô Hải kéo lại.

Tô Hải đầy mùi rượu nói: “Muội phu, đã nói là ca ca mời, chính là ca ca mời, ngươi tranh trả cái gì, ngươi không muốn để lại cho ta chút mặt mũi à?”

Thái Tử làm sao có thể đối phó được với những kẻ say xỉn càn quấy linh tinh này, nên chỉ có thể im lặng.

“Thôi được rồi, ngươi mau về nhà đi, chứ không cô muội muội kia sẽ mắng ta phiền nhiễu ngươi mất, đã bảo là ca ca mời, thì chính là ca ca mời.”

Tiết Đại Trí nói với Thái Tử: “Ta đưa ngươi về.”

Hôm nay hắn ta cũng uống không ít, ban đầu thì trong lòng không cam tâm, cảm thấy người này chỉ có đẹp, dựa vào cái gì có thể lấy được Bàn Nhi, thô bạo kính Thái Tử vài ly, Thái Tử cũng không có ý khinh thường, nên nếu ngươi đến một ly thì ta tiếp một ly. Tiết Đại Trí cũng không phải loại người làm xằng làm bậy, lúc sau dĩ nhiên là tự mình phân chia cao thấp với chính mình, uống rượu giải sầu.

Mặt mũi hắn ta đen nhẻm, uống rượu đến nỗi mặt đen chuyển thành đỏ, tuy rằng người này uống một lượng lớn rượu nhưng vẫn còn chưa say.

“Ta còn cần ngươi đưa về à? Chỉ bằng tửu lượng của ngươi!” Tô Hải liếc Tiết Đại Trí, phất tay nói: “Được rồi được rồi, các người đi đi, ta đi uống miếng nước, hớp ngụm trà rồi đi sau. Tiết Đại Trí không phải chiều nay ngươi có việc à? Mau đi nhanh đi! Ta sẽ về nhà một chuyến để nói chuyện với nương của ta.”

Tiết Đại Trí biết rõ tửu lượng của Tô Hải, biết rằng hắn ta vẫn chưa say, cho nên không nói gì cả, cùng đi ra ngoài quán rượu nhỏ với Thái Tử.

Đi đến trước cửa, nhìn thấy bọn hắn sắp tách ra, ánh mắt Tiết Đại Trí lóe lên, nhìn Thái Tử nói: “Ngươi nhớ đối xử thật tốt với Bàn Nhi đấy! Nếu như ngươi đối xử với nàng không tốt thì…”

Hắn ta ngừng lại một lúc, hơi thở mùi rượu mà nói tiếp: “Vẫn còn có ta chờ nàng ấy!” Nói xong, hắn ta cũng không quay đầu lại mà bước đi một mạch.

Thái Tử nhíu chặt lông mày, nhìn bóng lưng kia đang dần đi xa.

Bên trong quán rượu, Tô Hải xin hầu bàn một chén trà.

Tên thanh niên hầu bàn lườm hắn ta một cái, không biết là đang nghĩ gì, đi rót một bát trà thật to đưa cho hắn.

Tô Hải nhận lấy cái bát, ừng ực ừng ực tu hết.

Trong miệng hắn ta ngậm tăm, ngồi phịch xuống ghế, phun ngụm nước vào tên hầu bàn, nói rằng chẳng mấy chốc bản thân hắn ta sẽ lập tức hơn hẳn mọi người, sau này sẽ làm việc với quý nhân lão gia.

Tên hầu bàn kia đã làm việc ở Đức Thuận Lai được mấy năm, Tô Hải cũng là khách quen của nơi này, thế nhưng khách quen này lại là một tên lưu manh, mười lần thì đã có năm lần đi ăn mà quên mang theo tiền, phải ghi sổ nợ.

Lần này nợ, lần sau sẽ đến trả, cũng có lần cứ nợ miết không trả, cứ thúc giục liên hồi mà không thấy tăm hơi, đều là những người đã sống ở Dương Châu từ lâu, thế nhưng lại không biết được nơi ở là ở chỗ nào, để có thể đến nhà đòi. Lần trước Tô Hải dắt người đến đây ăn cơm, hai bữa trước vẫn còn chưa trả, lại nợ thêm một bữa nữa, bà chủ nói rằng lần sau hắn ta mà đến nữa, nếu như hắn ta không trả tiền trước thì đừng có hòng mang món ăn lên. 

Thế nhưng người đến lần này, còn dẫn theo một người, khá giống như một kẻ đọc sách, không giống như mấy tên lưu manh được hắn ta dắt đến trước đây. Với lại đột nhiên có thêm một bàn khách khác gọi hơi lắm đồ ăn và rượu, quán xá nhỏ nhân viên thì ít nên có hơi bận rộn, cũng chưa có dịp mà nói chuyện với hắn ta.

Tên hầu bàn lẩm bẩm rằng không biết lần này Tô Hải có thể trả tiền hay không, dù sao thì bà chủ cũng đã giao cho hắn nhất định phải khiến hắn ta trả hết nợ nần.

Hắn vừa lau chùi ghế vừa nhìn chằm chằm vào Tô Hải, hình như tên kia đã uống hơi nhiều rồi, mắt cũng không mở nổi, chưa tới một lát sau hắn ta đã ngồi trên ghế ngáy khò khò.

Tên hầu bàn bước qua, muốn đánh thức hắn ta dậy, hắn nhìn thấy cánh tay lực lưỡng của Tô Hải, rồi lại nhìn về cánh tay gầy guộc khẳng khiu của chính mình, đành phải bất lực mà bỏ tay xuống.

“Cái con người này sao lại có thể ngủ quên ở đây được?” Hắn lẩm bẩm trong miệng, tiếng lẩm bẩm khá là lớn thế mà cái tên đang ngáy khò khò bên kia lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng gì.

Tên hầu bàn lại quay về lau chùi cái ghế, lúc này thì bà chủ gọi hắn.

Hắn đi xuống theo bản năng, cảm thấy không yên tâm lắm nên quay đầu lại nhìn cái người đang nằm trên ghế, thấy người kia vẫn còn đang ngáy khò khò, thì mới an tâm rời đi, nghĩ rằng đây chính là bản lĩnh của một nam nhi, chắc sẽ không có chuyện gì.

Ai mà ngờ được chân trước hắn vừa bước ra, chân sau đã thấy tên nằm trên ghế bật dậy chạy đi mất.

Mãi cho đến khi chạy được một quãng đường xa, Tô Hải mới lộ ra vẻ tự tin, cây tăm ngậm trong miệng lắc lư lên xuống: “Tên nhóc con, thế mà dám nhìn chằm chằm ông đây?!”

Ở bên kia, Thái Tử đang đi bộ về một mình.

Khi hắn vừa mới bước ra đường, Bàn Nhi ngồi trên xe ngựa đã đi theo.

“Huynh ấy cứ quấn quýt bắt chàng uống rượu à? Người cũng thật là, bắt người uống người cũng uống, không phải thiếp đã nói với người rồi sao, chàng cứ nhận là mình không biết uống…”

Lời còn chưa kịp nói xong, nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của Thái Tử, âm thanh dần dần không còn nữa.

Như thế này nàng mới phản ứng lại kịp rằng mình vừa mới cùng người nào nói chuyện, chỉ là diễn vai vợ chồng, hắn là Thái Tử, trong Tử Cấm Thành còn có Thái Tử Phi, Hồ Lương Đệ, Từ Lương Viện các nàng, còn nàng chỉ là một người thiếp thất, với thân phận hiện tại của nàng, ngay cả ngọc điệp nàng còn không bằng.

“Điện hạ, thiếp thân…”

“Nhị ca của nàng quả là biết nói chuyện, ta còn không nắm bắt kịp.”

Nói gì đi nữa thì Tô Hải cũng là người có năng lực, tình cảm sâu sắc nhàm chán, lần đầu tiên gặp mặt hắn ta lại chẳng nói nên lời, hắn ta là anh vợ, hắn là muội phu, nên phải uống. Vốn dĩ Thái Tử định rằng sẽ uống chơi chơi thôi, thế nhưng lơ ngơ thế nào lại uống vào không ít.

“Nhị ca của nàng rất thú vị.”

Hả?

Rốt cuộc câu này là đang khen hay đang chê vậy?

Bàn Nhi chớp chớp mắt, nói: “Người như hắn ta, ngoài siêng ăn biếng làm, theo đuổi những thứ viển vông, ăn không ngồi rồi ra thì thực sự hắn ta vẫn chưa làm điều gì xấu xa cả.”

Thái Tử ôm trán cười cười, dựa người lên gối tựa nói: “Nàng là đang khen ngợi hắn ta hay là đang hạ thấp hắn ta vậy?”

Bàn Nhi tiến lên nhìn hắn. Hình như bộ dạng của hắn có chút khác với ngày thường, lẽ nào là do uống rượu?

“Thực ra cũng không phải đang khen huynh ấy, cũng không phải mắng huynh ấy nốt, một kẻ như huynh ấy rất thích làm phiền người khác.Thế nhưng lại không làm phiền Điện hạ, trái lại khiến cho Điện Hạ cảm thấy hắn ta rất thú vị, thiếp thân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.”

Thái Tử đột nhiên dựa sát vào má nàng, ngoài mùi rượu nồng nặc ra thì còn có một chút hương già nam.

“Nàng biết không, mỗi lần cô nghe nàng tự xưng thiếp thân thiếp thân, cô vô cùng khó chịu. Cô thấy nàng có lá gan rất lớn, thường xưng thiếp thiếp thiếp trước mặt cô cơ mà, xưng thiếp rất tốt, sao bây giờ lại đổi xưng hô rồi?”

Bàn Nhi có thể nói rằng đôi lúc quên mất nàng mới xưng “thiếp”, lúc phản ứng lại mới xưng “Thiếp thân”, đương nhiên nếu như có người khác ở đây, nàng nhất định sẽ khiêm tốn một chút, cũng tránh cho người ta dị nghị điều gì, nhưng mà xưng hô thay đổi xoành xoạch như vậy, phần lớn là bởi vì nguyên nhân này.

Nguyên nhân này chắc chắn không thể nói rõ ra được, nàng chỉ nói: “Là thiếp thân bất lịch sự, sau này thiếp thân nhất định sẽ ghi nhớ…”

Nàng vẫn còn chưa nói xong, đã bị Thái Tử lấy môi chặn lại đem lời muốn nói nuốt ngược về.

Bình Luận (0)
Comment