Thái Tử nói sẽ giúp Bàn Nhi tìm cha mẹ ruột, Bàn Nhi cũng không từ chối.
Miếng ngọc này thật sự quá bình thường rồi, chỉ dựa vào cái này thì không dễ tìm, nếu như không phải là cơ duyên trùng hợp ở kiếp trước, thật sự nàng cũng sẽ không biết thân thế của bản thân, chỉ có thể nói tất cả đều do ông trời quyết định.
Nhưng mà Thái Tử đã đồng ý giúp nàng tìm, nàng cũng sẽ không từ chối, thì coi như là một điềm báo trước, nếu như hướng đi của sự việc trùng khớp với kiếp trước.
Kinh nguyệt tháng này của Bàn Nhi đã bị chậm, Tình Cô Cô mơ hồ có chút phấn khích, Bàn Nhi nói với bà để bà đừng có nghĩ quá nhiều, nói không chừng là chỉ chậm thôi, trước đây cũng không phải là chưa từng trải qua, chậm trễ mấy ngày cũng rất là bình thường.
Nàng cảm thấy có chút chuyện vẫn là tránh không khỏi, kiếp trước nàng bởi vì duyên cớ của Thái Tử Phi, mãi cho đến khi Thái Tử Phi mang thai lần thứ hai lại xảy thai, đồng thời Hồ Lương Đệ cũng mang thai, Hồ Lương Đệ sinh sớm hơn nàng, hạ sinh Nhị Hoàng Tử, nàng sinh trễ mấy ngày, cho nên đứng ở hàng thứ ba.
Nàng đang nghĩ sự việc sẽ vẫn dựa theo quỹ đạo của kiếp trước mà tiến hành, ngày nàng mang thai không cách biệt lắm so với kiếp trước, vậy mà chậm trễ suốt mười ngày liền, kinh nguyệt vẫn chưa đến. Tình Cô Cô ngoài miệng không nói, nhưng đã dặn dò Hương Bồ và Thanh Đại ngày thường hãy cận thận một chút, thức ăn càng phải cẩn thận hơn.
Ba người kiên quyết giữ cái bí mật này, nhưng bình thường trong ánh mắt họ nhìn Bàn Nhi đều mang theo một loại cuồng nhiệt, khiến Bàn Nhi có một loại ảo giác, bản thân mang thai không phải là một đứa trẻ, mà là một cục vàng kim.
Đồng thời Tình Cô Cô cũng đề nghị Bàn Nhi với Thái Tử hãy phân chia phòng ngủ, chuyện này khiến Bàn Nhi rối rắm mấy ngày liền, nhưng mà còn chưa thông qua nơi nàng, thì Thái Tử đã biết được.
“Kéo dài bao nhiêu ngày?”
Bàn Nhi nói có nửa tháng, nàng nói với Thái Tử đây là chuyện tư mật, luôn có một loại cảm giác xấu hổ cùng khó xử.
“Lúc này bắt mạch chắc là chưa ra đâu?” lời này là hỏi Tình Cô Cô, dẫu sao thì Tình Cô Cô đã có tuổi rồi, Bàn Nhi nói trắng ra vẫn là một tiểu nha đầu, làm sao mà hiểu được cái chuyện phụ nữ mang thai này chứ.
“Quay lại lời nói của Thái Tử, hẳn là phải qua mấy ngày nữa bắt mạch mới có phản ứng, nhưng nếu như đại phu có y thuật cao minh hành nghề lâu năm, có thể khám ra.”
Thái Tử gật đầu, nói với Bàn Nhi: “Qua qua mấy ngày nữa, đội ngũ Nam Tuần đã đến Dương Châu rồi, trong đó có một thái y họ Vương y thuật vẫn không tệ, đến lúc đó để ông ta đến bắt mạch cho nàng.”
Trong khi Bàn Nhi gật đầu, cũng có chút ngạc nhiên, nhanh như vậy đã đến Dương Châu rồi?
Ngẫm nghĩ lại, cũng phải đến rồi, dẫu sao thì nhiệm vụ của đội ngũ Nam Tuần là Nam Tuần, dù sao vẫn không thể luôn dừng ở một nơi nào đó được.
Nhưng mà như vậy, bọn họ phải chuyển khỏi nơi này.
Bàn Nhi nhìn bốn phía xung quanh, rõ ràng căn phòng hết sức bình thường, nàng lại có một loại cảm giác hơi miễn cưỡng.
Dùng bữa tối xong, Thái Tử ở cùng Bàn Nhi một lát, thì tính đi thư phòng ở phía trước.
Hành động này của hắn chưa từng có trước nay, Bàn Nhi kéo ống tay áo hắn liền hỏi: “Điện Hạ, chàng phải đi rồi sao?”
Thái Tử vỗ vỗ tay nàng, nói: “Ta đi thư phòng ngủ.”
“Chàng đi thư phòng ngủ làm cái gì?”
Nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Thái Tử, nàng mới phản ứng lại, nàng nghi bản thân đã có thai, vì để thai nhi ổn định, đương nhiên phân phòng là tốt nhất.
Nhưng Bàn Nhi hoàn toàn cảm thấy như vậy không được, đây cũng là nguyên nhân nàng rối rắm nhiều ngày như vậy.
Hiện giờ bọn họ Nam Tuần ở ngoài, bên cạnh Thái Tử chỉ có một mình nàng, những người đó vốn dĩ thích dâng tặng mỹ nhân cái gì đó cho Thái Tử, may mà có nàng nhìn thấy được, mới không để cho những người kia thực hiện được, nếu như nàng thật sự phân phòng với Thái Tử, không phải cho người khác cơ hội sao?
“Thật ra phân phòng cũng tốt, nhưng thần thiếp...” nàng nói, do dự nhìn Thái Tử một cái, dáng vẻ có chút yếu đuối đáng thương, “Ban đêm một mình thần thiếp ngủ ở nơi không quen thuộc này sẽ cảm thấy sợ hãi, trước đây lúc vừa mới tiến vào Đông Cung, thần thiếp thường xuyên không ngủ được, vẫn là sau khi Điện Hạ đến...”
Lúc Bàn Nhi đang nói, Trương Lai Thuận đã ra hiệu cho Hương Bồ bọn họ để bọn họ đi xuống, cũng bao gồm bản thân hắn ta, cũng liền lui xuống, canh ở bên ngoài.
Chuyện tư mật của Chủ Tử không thể nghe, nghe nhiều không chỉ mất đi đôi tai, nói không chừng còn phải mất luôn cái đầu.
Thái Tử gật đầu, cực kỳ ẩn ý: “Thế ý của nàng là?”
Bàn Nhi vội níu lấy cánh tay hắn, cười lấy lòng: “Thần thiếp thì nghĩ, rốt cuộc có thai hay không vẫn còn chưa rõ, hay là bây giờ thì không cần chia phòng trước đâu?”
Thái Tử suy nghĩ một chút, thời gian suy nghĩ có chút lâu, Bàn Nhi có chút căng thẳng nhìn hắn.
“Thế được thôi, đợi sau khi mời thái y đến bắt mạch rồi hẳn nói.”
Bàn Nhi rất vui, trong lòng thầm nghĩ, đợi thái y đến, thiếp còn có cách khác, không tin chàng không mắc phải.
Sau đó hai người rửa mặt nghỉ ngơi, Bàn Nhi vẫn chứng nào tật nấy, đang ngủ thì gác lên người Thái Tử, thật ra hiện tại nàng vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, mơ mơ màng màng vẫn có chút ý thức với thế giới bên ngoài.
Thì loáng thoáng nghe Thái Tử nói một câu, “Tiểu yêu tinh.”
Đội ngũ Nam Tuần đã đến, khiến cho cả thành Dương Châu này đều sôi nổi.
Nhiều bến tàu ở Dương Châu, đội tàu Nam Tuần dừng lại trên bến tàu ở ngoài cửa Đông Thành, vô số người dân đi xem náo nhiệt, rõ ràng bên cạnh có không ít quan binh canh gác, vẫn như trước không loại bỏ được sự náo nhiệt của bọn họ.
Cho dù là đám người cách xa xa nhìn cũng tốt, sau này nói ra ngoài cũng có thể khoe khoang một chút.
Bởi vì nhân lực có hạn, thuộc hạ đám nha dịch cũng đi ngăn dân chúng nhiệt tình, Lục Bình Sơn quan phủ Phủ Dương Châu liền đặt biệt điều động một nhóm người lao động từ trên bến tàu, giúp đỡ đội ngũ Nam Tuần vận chuyển đồ.
Những ngày mùa đông này những người lao động chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tay đang đẩy xe, đang đặt lên một cái rương này lại một cái rương khác, hai bên đường đều có binh linh canh gác, hai mắt sáng ngời dò xét xung quanh.
Có thể để cho những người lao động vận chuyển đương nhiên là những tư nhân dùng đồ của các quan viên, đồ của Thái Tử cũng không để bọn họ chuyển, tự có người sẽ sắp xếp. Chỉ thấy bến tàu lớn như vậy được chia thành hai đường, một con đường dùng để vận chuyển đồ, con đường còn lại có binh lính canh gác nhiều hơn, là dùng để đi.
“Đó chính là Thái Tử Gia của Đại Chu chúng ta?” nhân lúc trong quá trình bốc dỡ hàng, những người lao động vừa lau mồ hôi vừa bàn bạc thảo luận.
Thật ra từ cái khoảng cách của bọn họ, căn bản là nhìn không rõ mặt, chỉ có thể từ xa xa thấy có một người mặc áo màu vàng được một đám người phía trước dọn đường phía sau có lính bảo hộ đi ra ngoài.
“Trời sinh khí chất cao quý, ngươi nói xem nếu như chúng ta có thể trở thành Thái Tử, không, cho dù là một vị Hoàng Tử, bây giờ cũng không cần phải ở đây nữa.” Có người ngưỡng mộ nói.
“Ngươi mau chóng làm việc đi, ở đó mà nói vớ va vớ vẩn, nếu như để quản đốc nghe thấy, ngươi đợi mà ăn roi đi!”
“Vẫn không để cho người ta nghĩ một chút thật là!”
“Các ngươi mau nhìn kìa, phía sau còn có một nữ nhân, đây không phải là thiếp của Thái Tử Gia?” theo đó là một giọng thô ráp cố hết sức hạ xuống, trong phút chốc đám người lao động xung quanh đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Thì thấy có một nữ tử đang đội cái nón che mặt, để cho mấy nha hoàn đi từ từ ở phía sau, có những người có chút hiểu biết cười giễu cợt nói: “Thì chỉ có một người, thấy được người kia dùng tấm vải che mặt không? Người đó mới là Nương Nương ở trong Cung, các cung nữ khác đều là người hầu hạ.”
“Cho dù là cung nữ, ta nhìn dáng người cũng không tệ...”
Rõ ràng nhìn không rõ, nhưng chỉ cần trong đám đàn ông nhìn thấy sắc thái kiều diễm như vậy, thì đủ để khiến cho những người lấy được vợ, chỉ có thể thỉnh thoảng tìm một cô gái kỹ viện để giải tỏa d.ục v.ọng, nói chuyện say sưa một hồi lâu.
Tô Hải có chút bực tức nhìn về phía bên đó một cái, lại cúi đầu lau mồ hôi.
Tình hình của hắn ta bên này để cho người khác nhìn thấy, liền có người trêu chọc hắn ta: “Làm sao thế Hải Tử? Bình thường nói đến cái này ngươi nhiệt tình nhất mà, sao mà hôm nay lại không có lên tiếng thế?”
Tô Hải đẩy qua người kia: “Ngươi làm lão tử giống với các ngươi, sức lực toàn thân cả ngày không có chỗ để sử dụng, liền nghĩ đến chuyện đ.ũng q.uần của nữ nhân?”
“Chà chà, nói giống như ngươi không muốn chuyện này vậy...”
Đại Trí đi qua nói: “Được rồi, Từ đệ, mau làm việc đi, đây nếu như để quản đốc phát hiện, ăn roi cũng là chuyện nhỏ, thế nhưng mà quý nhân ở Kinh Thành đến.”
Đại Trí cách cư xử làm người chịu được khổ nhọc, lại là người trượng nghĩa, bình thường người khác có chuyện gì có thể giúp đỡ được một tay thì giúp đỡ, cho nên trong đám người ở đây coi như có chút uy tín.
Thấy hắn ta cũng nói như vậy rồi, mấy người lao động cũng không nói chuyện nữa, bận rộn với chuyện của các thuộc hạ.
Đại Trí giúp Tô Hải chuyển cái rương trên xe xuống, nói: “Hải Tử dạo gần đây ngươi bị làm sao thế? Cả ngày nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của ngươi, là có chuyện gì sao?”
“Có thể có chuyện gì chứ? Không có gì!” Tô Hải nói, lấy cái khăn quấn trên vai, đẩy xe đi xa.
Đại Trí nhìn bóng dáng hắn ta, trong ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
Thái Tử dẫn Bàn Nhi cùng những người khác, đã lên thuyền hôm qua.
Hôm qua đi cùng đội ngũ lại từ trên thuyền xuống, hơn nữa Thái Tử còn đặc biệt ra mặt.
Ra đến bến tàu, liền có một đoàn xe đang đợi ở bên cạnh.
Trên xe, đoàn xe chậm rãi đi ở phía trước, trên đường thì nghe thấy tiếng ồn ào của những người bên ngoài, đi hết đoạn đường này mới dần dần yên tĩnh một chút.
Hành cung ở Dương Châu không có đặc biệt gì, trước đây Thành An Đế cùng Tiên Đế Nam Tuần cũng là ở trong biệt viện của Giang Gia, lần này cũng giống như vậy, bên này Giang Gia đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện từ sớm.
Đây là niềm vinh hạnh chỉ thuộc về Giang Gia, ai mà không biết Vạn Tuế Gia và Tiên Đế Gia mỗi lần Nam Tuần đều là ở Giang Gia, thì bởi vì cái này, Giang Gia mới có thể luôn ngồi vững ở cái vị trí thập đại thương muối tại Dương Châu, đồng thời còn là tổng thương của các thương nhân buôn muối ở Lưỡng Hoài.
Người bên ngoài chỉ biết thương muối là thương muối, lại không biết phân loại thương muối thì cực kỳ phức tạp, có trường thương, bá thương, vận thương, tản thương, oa thương, tổng thương vân vân.
Trong đó tổng thương có quyền lực lớn nhất, mỗi năm mở cơ sở do tổng thương dẫn đầu tập hợp, thuế muối của triều đình do tổng thương đại diện thúc giục giao nộp, tất cả chi phí bổ sung qua lại của các quan phủ đều do tổng thương phân bổ, có một nửa là quan viên một nửa là thương nhân.
Mà Giang Gia là tổng thương đã nhiều đời, qua lại mật thiết với quan phủ của triều đình. Người giúp đỡ của Giang Gia không phải là một quan nào đó, một thế lực nào đó, mà là đương kim Thánh Thượng.
Mấy đời trước ở Giang Gia, gia chủ của Giang Gia thì có danh hiệu ‘Lấy dân thường kết bạn với vua’ từ đó về sau mỗi lần vua đến Giang Nam, đa số đều để Giang Gia tiếp giá. Không cần nói đến mỗi khi triều đình có chuyện, Giang Gia đều tích cực vì triều đình xoay sở cứu trợ thiên tai và lương thực cho quân đội, các vị Gia Chủ qua nhiều thế hệ của Giang Gia đều có triều đình gia phong quan hàm, có thể nói vinh hạnh tột cùng.
Cho nên mỗi lần chỉ cần Thánh Thượng Nam Tuần, liền là lúc Giang Gia đắc ý.
Thấy có đúng không, người khác đều muốn vào cửa mà không được, người Giang Gia đã coi Thái Tử là khách quý rồi.
Sau khi đến rồi, Bàn Nhi cùng Tình Cô Cô và những người khác bận rộn thu xếp, Thái Tử đã được dọn dẹp sạch sẽ, nói là đi dự tiệc trước. Cũng có nha hoàn ở ngoài cửa bẩm báo, nói là yến tiệc đã chuẩn bị ổn thỏa cho Phụng Nghi, hỏi nhưng mà muốn truyền gọi dùng bữa.
Bàn Nhi lúc này vẫn chưa thấy đói, liền nói đợi một lát rồi dùng.
Dự tính của Thái Tử là ở Dương Châu một tháng, trong khoảng thời gian này sẽ vẫn ở trong Giang viên, cho nên rất nhiều thứ cũng phải mở rương để sắp xếp.
Sắp đến buổi trưa, Bàn Nhi mới bảo người truyền lệnh chuẩn bị bữa ăn, lại bảo Tình Cô Cô bọn họ cũng mau chóng đi dùng bữa, mệt mỏi cả buổi sáng rồi.
Dùng bữa xong nàng liền đi nghỉ.
Mà cùng lúc đó, Bùi Vĩnh Xương đang đứng ở ngoài Giang viên, nói chuyện cùng với người canh cửa Giang viên.
Cuối cùng hắn ta vẫn không thể vào trong, cho dù hắn ta kì kèo cả ngày trời nói Tô Phụng Nghi hầu hạ Thái Tử Nam Tuần lần này là muội muội hắn ta, người canh cửa cũng không có để hắn ta vào trong.
Bình thường dáng vẻ kiêu ngạo của Bùi Vĩnh Xương, làm sao cãi nhau cùng với người gác cửa ở đây, hôm nay lại bị một tiểu quỷ chắn đường. Hắn ta nào biết được mỗi lần vào lúc này, có vô số người muốn đến cửa làm quen, hoặc là các loại đi cửa sau muốn đi lọt vào mắt Thánh Thượng, cho nên muốn thay thế vị trí này của Giang Gia.
Vì thế, Giang Gia sớm đã có sự đề phòng.
Người đến nhà vào lúc này, Thiên Vương Lão Tử đến cũng không thể tùy ý để người khác vào.
Lúc Bùi Vĩnh Xương sắp đi, hung hăng chửi một tiếng.