Bùi Vĩnh Xương nhìn cái ghế kia, trong lúc nhất thời lại có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Hắn ta hao tổn tâm tư, muốn gặp Thái Tử mà không được, thật không ngờ chuyện tốt cứ như vậy mà đến.
Trước khi đến, hắn ta vẫn cảm thán sự vì thông minh của mình, biết mở đường cho chính mình, sau khi nhìn thấy Thái Tử, hắn ta mới phát hiện ra rằng bản thân tự cho mình là thông minh.
Hắn ta tự hào là ở tuổi của hắn ta không có mấy người có thể làm được đến bước này như hắn ta, hiện tại mới biết vì sao người khác là Hoàng Thái Tử, còn hắn ta chỉ là một tiểu thương muối.
Hắn ta cho rằng bản thân đã tính toán hết các mưu kế, nhưng không biết mình đã làm cái gì, người khác đều biết, đến lúc này Bùi Vĩnh Xương lại một lần nữa phải cảm kích Tô Hải không biết gì, bằng không ở trong mắt Thái Tử Gia...
Ngẫm lại hắn ta bỗng cảm thấy không rét mà run, cũng bởi vậy sau khi hắn ta bị người dẫn ra ngoài, mới phát hiện cả người đã thấm đẫm mồ hôi. Đến chỗ của Bàn Nhi tự nhiên cũng không dám lỗ m.ãng.
Tuy chỉ là Phụng Nghi nho nhỏ, nhưng sau lưng lại có một Thái Tử Gia, tâm tư nhỏ của Bùi Vĩnh Xương đều thu lại, cả người có vẻ vô cùng câu nệ.
Hương Bồ bưng đĩa anh đào lên, Bàn Nhi đang ăn từng quả một, một bên cười nói với Bùi Vĩnh Xương: "Lúc trước ta còn đang nói với Thái Tử Gia, Bùi đông gia là người hào sảng đại khí, sao hôm nay kêu ngồi lại không ngồi."
Thấy vậy, Bùi Vĩnh Xương chỉ có thể ngồi xuống ghế, vừa cười, một mặt vừa nói: "Phụng Nghi coi trọng rồi."
Đây có lẽ là một sự chênh lệch cực lớn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một năm, một năm trước Bàn Nhi đưa tay về phía Bùi Vĩnh Xương xin giúp đỡ tự mình mới có thể ổn thỏa an toàn, một năm sau Bùi Vĩnh Xương ở trước mặt nàng ngồi cũng không dám ngồi, thật sự làm cho người ta có chút cảm thán.
Bởi vì Bàn Nhi chỉ ăn anh đào, cũng không nói gì, ánh mắt của Bùi Vĩnh Xương lặng lẽ rơi vào trên người nàng.
Áo đỏ tươi, váy màu trắng ngà, nhìn kiểu dáng đơn giản, nhưng chỉ là bộ y phục bình thường, nhưng qua ánh mắt của Bùi Vĩnh Xương, không riêng gì chất liệu là loại nhất đẳng, mà hình thêu trên mặt cũng rất tinh mỹ. Khí sắc so với một năm trước tốt hơn nhiều, cả người tròn trịa không ít, nhưng sự thay đổi lớn nhất vẫn là khí chất.
Mới vừa rồi thoạt nhìn Bùi Vĩnh Xương còn có chút không nhận ra, nhưng tinh tế suy nghĩ trong đầu, lại nghĩ không ra bộ dáng của nữ nhân này lúc trước trông như nào.
Nhưng mặc kệ như thế nào, lúc này tỉnh táo lại Bùi Vĩnh Xương cũng hiểu được ý tứ của vị Thái Tử Gia kia, chuyện cũ không thể nhắc lại, hiện tại đối với hắn ta mà nói vị này chính là chủ tử nương nương, chỉ có thể kính trọng.
Bàn Nhi tiếp nhận khăn tay, lau miệng rồi lại lau tay sau đó mới nhìn về phía Bùi Vĩnh Xương: "Bùi đông gia gần đây có tốt không?"
"Bẩm Phụng Nghi, đương nhiên là tốt ạ."
"Vậy thì được, ngươi cũng biết ta chẳng qua chỉ là một nữ tử hậu trạch, đối với những chuyện bên ngoài không thể xen vào, bất cứ điều gì cũng không thể nhúng tay vào, nhưng lần này điện hạ triệu kiến ngươi, như vậy Giang gia đối với ngươi cũng không dám khinh thường nữa. Hai người ta và ngươi đã có danh phận là nghĩa huynh muội, cái này ta nhận, hiện giờ chẳng qua ta may mắn được ở bên cạnh Thái Tử Gia đi nam tuần, mặc dù hiện tại có thai, nhưng tương lai như thế nào còn chưa rõ ràng, chỉ mong ngươi ở bên ngoài làm việc cẩn thận."
Mỗi một câu trong đoạn này giọng điệu lên xuống, đối với Bùi Vĩnh Xương mà nói, đều là một nhận thức mới đối với Bàn Nhi.
Bây giờ ý nghĩ duy nhất của hắn ta chính là trong cung thật sự có thể rèn luyện người giỏi, một năm trước chẳng qua hắn ta cảm thấy nàng là nữ tử có chút thông minh, hiện giờ không chỉ có thêm vài phần khí tức của người bề trên mà còn có thêm vài phần cao thâm khó lường.
Thoạt nghe, những lời này rất bình thường, thực ra từng câu từng chữ đều mang theo thâm ý.
Nàng biết hắn ta rất lúng túng khi bị ngăn ở ngoài cửa, lần này Thái Tử Gia triệu kiến một mình hắn ta là bởi vì nguyên nhân của nàng, tuy rằng nàng nói đối với chuyện bên ngoài không xen vào được lời nào, nhưng đó chẳng qua là lời khách khí. Có lần triệu kiến này, thái độ của Giang gia đối với hắn ta tất nhiên sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng đồng thời cũng sẽ đề phòng hắn ta.
Cho nên nói là cả cơ hội và nguy hiểm đều cùng tồn tại, một khi chuyện hôm nay truyền ra, về sau hắn ta cũng không phải chỉ có thân phận con rể thứ của nhà mẹ đẻ Thái Tử Phi nữa, mà còn có một muội muội được sủng ái là sủng thiếp của Thái Tử. Chuyện này cũng sẽ truyền đến Trần gia, nói cách khác hắn ta lên thuyền này là không thể xuống được.
Tất cả đều nằm ngoài dự đoán của Bùi Vĩnh Xương trước khi đến, trong suy nghĩ của hắn ta, làm hài lòng cả hai bên mới là con đường chính, nhưng kể từ khi hắn ta bị triệu kiến, toàn bộ sự việc đã không kiểm soát được nữa.
Hiện tại hắn ta đang phải đối mặt với một vấn đề chính là, hai chọn một, con thuyền này rốt cuộc hắn ta có lên hay không?
Hiển nhiên là hắn ta rất khó lựa chọn, cũng bởi vậy trên trán lại toát ra một lớp mồ hôi. Bàn Nhi liếc hắn ta một cái, chậm rãi bưng trà lên uống.
Trôi qua không bao lâu, Bùi Vĩnh Xương dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, chắp tay nói: "Tiểu dân nhớ kỹ lời chỉ bảo của Phụng Nghi."
Bàn Nhi hài lòng gật gật đầu, sau đó lại cùng Bùi Vĩnh Xương nói chút chuyện phiếm, rồi sai người dẫn hắn ta xuống. Đồng thời trong lòng nàng cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc Thái Tử muốn làm gì?
Triệu kiến Bùi Vĩnh Xương, lại sai người dẫn hắn ta tới gặp nàng, đây không thể nghi ngờ là đang giúp nàng lấy lòng Bùi gia. Nhưng phải biết rằng, Bùi Vĩnh Xương là người của Trần gia, trên người còn có một thân phận là con rể của Trần gia.
Hôm nay hắn ta đi ra ngoài từ cửa này, nói vậy ngày mai việc Bùi Vĩnh Xương có một muội muội được sủng ái là sủng thiếp của Thái Tử, sẽ bị truyền đến huyên náo, quan hệ giữa hắn ta và Trần gia tất nhiên sẽ tan vỡ.
Chẳng lẽ nói hắn đang giúp nàng đào góc tường nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi? Đem góc tường này thay tên đổi họ, đổi thành họ Tô?
Bàn Nhi theo bản năng nhìn bụng mình một chút, có chút bối rối không hiểu Thái Tử đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mặc kệ Thái Tử đang suy nghĩ cái gì, hiển nhiên là việc này nhất thời sẽ không có cách nào làm rõ ràng. Thời gian bất tri bất giác đã đến tháng ba, tháng ba ở Giang Nam là ý nghĩa chân chính của mùa xuân ấm áp nở rộ, đội ngũ nam tuần cũng đến lúc rời khỏi Dương Châu.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì kênh đào Thông Dương nối liền với Dương Châu, con kênh này là huyết mạch của toàn bộ cánh đồng muối ở Hoài Nam, mỗi ngày có vô số thuyền buôn, thuyền muối đi qua đây, bởi vậy Thái Tử đã cho người trang bị hành lý nhẹ nhàng, đơn giản khởi hành từ kênh đào Thông Dương.
Nói là trang bị nhẹ nhàng đơn giản, nhưng có Giang gia ở đây làm sao có thể trang bị hành lý đơn giản được, bọn họ lại là chủ nhà, lại do người của Giang gia dẫn đường, Thái Tử dẫn theo một nhóm người trong đội ngũ nam tuần, đi xem xét những đập sản xuất muối kia.
Chuyến này đi đi lại lại gần nửa tháng, chờ đến khi Thái Tử trở về thì gặp phải thông báo của Vương thái y, nói là Tô Phụng Nghi đang mang song thai.
Song thai?
Nhất tộc họ Tông cũng không phải chưa từng sinh hạ song thai, nhưng phải quay trở lại thời điểm Tiên Đế gia, lúc ấy có một phi tần sinh ra song thai, cực kỳ được Tiên Đế sủng ái, nhưng hai đứa trẻ này đều không sống sót, đều bị chết non trước mười tuổi.
Thái Tử sinh ra cung đình, đương nhiên cũng sẽ suy nghĩ nhiều hơn, hai đứa nhỏ kia nói là đã chết non, thực ra đó chẳng qua chỉ là tai họa do người làm ra. Bởi vì là long phượng thai một nam một nữ, long phượng trình tường, Tiên Đế gia cho rằng đó là điềm lành, nên nó đương nhiên được coi trọng. Nhưng trong cung cũng không chỉ có đôi song thai này, còn có Hoàng Tử, Công Chúa khác, phía sau những Hoàng Tử, Công Chúa này còn có mẫu phi thậm chí là gia đình ngoại tộc của mình.
Dưới mục tiêu bị chỉ trích của mọi người, vì thế mới khó lòng phòng bị. Nhưng Thái Tử cũng không nói với Bàn Nhi về tất cả những điều này, chỉ là âm thầm dặn dò Tình cô cô, để cho bà ta chú ý đến tất cả mọi thứ bên cạnh Bàn Nhi, lại dặn dò Trương Lai Thuận, để cho hắn phân ra một con mắt trông chừng Tô Phụng Nghi bên kia.
Tuy rằng ở trên đường đi nam tuần, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng loại chuyện này không ai nói trước được điều gì, nếu Tô Phụng Nghi xảy ra vấn đề gì, lần này hắn ta cũng không cần hồi kinh.
Câu 'không cần hồi kinh' kí.ch th.ích Trương Lai Thuận khiên cho hắn ta kích động, chỉ thiếu chút nữa đem mình chém thành hai nửa, mỗi bên chia một nửa
Những chuyện vặt vãnh không cần nhắc tới, vào cuối tháng ba, đội ngũ tuần tra phía nam rốt cuộc cũng khởi hành tại bến tàu Dương Châu.
Mà cùng lúc đó, phía bắc thành Dương Châu, cũng có một thanh niên mang túi hành lý rời khỏi nhà. Sắc mặt của Diêu Kim Chi ủ rũ nhìn về phía cửa, lẩm bẩm:" Từ nhỏ ta đã không quản được ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, đi rồi cũng tốt..." Bên cạnh, Tô Giang đẩy Miêu Thúy Hương vào phòng rồi gào lên: "Nếu không phải ngươi làm náo loạn, lão nhị đâu đến mức như vậy?
"Chuyện này liên quan gì đến ta, thật sự là..."
Trước khi khởi hành, Thái Tử cũng từng cân nhắc để Bàn Nhi ở lại Giang gia dưỡng thai. Nhưng nghĩ lại, chặng đường tiếp theo đều là ngồi thuyền, trên thuyền vững vàng, Bàn Nhi lại không bị say sóng, chi bằng mang theo bên người.
Trên Thực tế Bàn Nhi cũng không chịu thua kém, từ lúc mang thai ngoại trừ buồn ngủ và ăn lượng thức ăn lớn ra cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác, ngay cả Tình cô cô cũng nói mệnh của nàng tốt, bà ta đã gặp qua kiểu phụ nữ vừa mang thai đã bắt đầu nôn, đến khi đứa nhỏ sắp sinh cũng vẫn buồn nôn.
Mùa xuân và mùa hè đến Giang Nam, quả nhiên là thời điểm tốt nhất. Dọc theo đường đi các loại cảnh đẹp thì khỏi phải nói, các loại đồ ăn cũng cực kỳ phong phú.
Bàn Nhi cứ như vậy một đường từ Trấn Giang ăn đến Thường Châu rồi lại ăn đến Tô Châu, đội ngũ nam tuần dừng lại ở Tô Châu gần một tháng. Tô Châu phồn hoa không hề thua kém Dương Châu, thậm chí còn chỉ có hơn chứ không kém, ở Tô Châu Bàn Nhi không thấy được cảnh tượng hộ gia đình dựng khung dệt như Diêu Kim Chi từng nói, nhưng nàng lại được chiêm ngưỡng vườn dâu lớn nhất địa phương.
Kế tiếp chính là Tùng Giang, vải bông của Tùng Giang vải bông tốt nhất thiên hạ, Tùng Giang dệt cũng không kém hơn Tô Châu. Xa hơn là Gia Hưng, lúc này đã ra khỏi Giang Tô, nhưng bình thường nam tuần đều là đi đến Hàng Châu sau đó quay trở lại.
Đến khi trở về, đã là cuối tháng sáu.
Trong lúc này, bụng của Bàn Nhi phình to như quả bóng, thậm chí Thái Tử luôn có ảo tưởng rằng hắn chỉ đi ra ngoài một ngày trở về cảm giác bụng của Bàn Nhi sẽ lớn hơn một chút.
Thấy vậy hắn kinh hồn bạt vía, luôn sợ nàng bị bụng làm ngã.Thực ra bụng của Bàn Nhi cũng không quá lớn, nhưng so với bụng của những người cùng tháng bình thường thì chỉ lớn hơn một chút mà thôi, sở dĩ Thái Tử có loại cảm giác này là bởi vì từ sau ba tháng, Tình cô cô cùng Bàn Nhi đã cố ý khắc chế lượng thức ăn của mình.
Cho đến nay, hiệu quả coi như không tệ, thực ra bản thân nàng cũng không ăn quá nhiều đồ béo, vẫn là do tay nhỏ chân nhỏ vì thế nhìn bụng có vẻ to.
Vương thái y được Thái Tử triệu kiến vài lần, luôn hỏi như vậy liệu có thể, ý tứ của Vương thái y cũng là song thai không nên nuôi quá to, nếu không đến lúc đó sẽ không dễ sinh.
Bởi vì câu nói không dễ sinh này, trên đường trở về Thái Tử hiếm khi thúc giục hành trình, chỉ muốn nhanh chóng trở lại kinh thành.
Bàn Nhi hiện giờ bụng đã gần bảy tháng, nếu như trên đường không bị chậm trễ, thời gian trở về cũng cần hơn một tháng, Vương thái y nói song thai có thể sinh non, đây là những điều này cần phải xem xét, cho nên Thái Tử một bên sai người tìm bà đỡ, chuẩn bị cho các trường hợp sinh non, thậm chí đã chuẩn bị một xe đầy các loại dược liệu, một bên gấp rút chạy về kinh thành.
Trước ngày mười lăm tháng tám, đội ngũ nam tuần rốt cuộc đã trở về kinh thành, lúc này Thái Tử đã rời khỏi kinh thành gần một năm.
Phía Đông cung, từ khi nhận được tin Thái Tử đã vào cửa thành đã sẵn sàng chuẩn bị tiếp giá.
Thái Tử Phi dẫn đám người Hồ Lương Đệ, đã sửa soạn xong từ sớm, chỉ chờ tin tức truyền về. Chờ có tin tức Thái Tử vào Tử Cấm Thành, lại ngồi thêm nửa chén trà, Thái Tử Phi dẫn mọi người đến trước cửa Đông cung.
Trạm này đứng gần một canh giờ.
Thái Tử ra khỏi Càn Thanh cung, Thái Tử đi Khôn Ninh cung, rồi lại xuất hiện. Những tin tức này lần lượt được truyền về, chờ có người bẩm báo Thái Tử đi tới Đông cung, trước cửa Đông cung đoàn người chậm rãi quỳ xuống.
Chỉ trừ Thái Tử Phi và Hồ Lương Đệ còn đứng.
Cuối cùng cũng đã được nhìn thấy người rồi.
Thái Tử so với trước kia dường như cũng không có gì thay đổi, chỉ là khuôn mặt lại càng rõ ràng hơn, dường như cũng gầy đi một chút, nhưng khí chất lại càng điềm đạm bình tĩnh.
Thái Tử Phi nghĩ đến từ sau khi Thái Tử rời đi, một năm này đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cảm giác nước mắt bất giác tràn đầy hốc mắt.
"Tham kiến điện hạ."
Thái Tử đưa tay đỡ lấy nàng ta, gọi Hồ Lương Đệ một tiếng.
Hắn đang định nói cái gì đó thì có tiếng bánh xe lăn truyền đến, bàn tay vốn đang đỡ Thái Tử Phi nhất thời buông ra, Thái Tử quay đầu nhìn về phía sau.
Chiếc xe dừng lại trước mặt mọi người.
Trong Tử Cấm Thành rất ít khi dùng xe do động vật kéo, bởi vì động vật không thể khống chế, hơn nữa còn bẩn, bình thường cho dù dùng cũng sẽ không được đến trước mặt chủ tử, cho nên các chủ tử bình thường đều dùng kiệu mềm.
Bàn Nhi sau khi xuống thuyền ở Thông Châu, liền đổi thành ngồi xe ngựa, chờ vào Tử Cấm Thành, Thái Tử nghĩ đến nàng phải ngồi xe ngựa gần một ngày, bây giờ lại phải giày vò đổi xe, thật sự không tiện, cho nên chiếc xe này cứ trực tiếp từ Đông Hoa môn đi vào.
Trương Lai Thuận tự mình đi theo xe, hắn đã xuống xe từ sớm đi theo bên cạnh. Lúc này xe ngựa dừng lại, hắn ta vội vàng ân cần đi vén rèm xe. Hành trình này thật ra cũng không có gì, nhưng dưới tình huống như vậy, nó lại có vẻ đặc biệt chói mắt.
"Phụng Nghi chủ tử, người ngàn vạn lần cẩn thận một chút."
Bàn Nhi thật sự rất mệt, xe ngựa không xóc nảy nữa, hiện tại bụng của nàng nhiều tháng cũng đã lớn, nằm khó chịu ngồi cũng khó chịu, lúc này cuối cùng cũng đến nơi, rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng vừa buông lỏng, cảm giác khó chịu trên người ngay lập tức hiện rõ ra, hai người Tình cô cô cùng Trương Lai Thuận đến dìu nàng xuống xe, thiếu chút nữa không giữ được.
Thái Tử kinh hồn bạt vía đỡ nàng một phen, vừa đứng vững, ánh mắt hắn liền hướng về phía Tình cô cô cùng Trương Lai Thuận.
Bàn Nhi kéo hắn lại: "Là tự mình chân mềm nhũn không đứng cẩn thận, không thể trách bọn họ."
"Bụng của Tô Phụng Nghi lại lớn như vậy." Thái Tử Phi tiến lên một bước nói, trên mặt nở một nụ cười không chê vào đâu được, chỉ là ánh mắt lại nhìn bụng của Bàn Nhi.
"Tham kiến Thái Tử Phi." Bàn Nhi vội vàng lui về phía sau một bước, rời khỏi vòng tay của Thái Tử, muốn hành lễ với Thái Tử Phi.