Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 70

Bàn Nhi rất tự hào vì đã luyện tập nhiều năm, thể lực cũng không tệ, kiếp trước cũng đã sinh con hai lần, nên cũng hiểu được nữ tử sinh con có bao nhiêu đau đớn, nhưng khi chờ đứa con đầu lòng sinh ra, nàng vẫn thiếu chút nữa thì gục ngã.

Cuối cùng bà đỡ rót canh vào miệng nàng, nàng đã đau đến nỗi ý thức mơ hồ.

Cho đến khi đứa thứ hai sinh ra, nàng lại cảm thấy may mắn vì đã giữ lại hai bà đỡ bên ngoài cung này.

Bọn họ không hiểu đạo lý trong cung, cho nên mới to gan dám xuống tay, sau khi cái thai thứ nhất được sinh ra, vị trí thai thứ hai đã không chính xác, chân đã thò ra trước, là hai bà đỡ này đẩy chân trở về, lại liều mạng dùng sức chín trâu hai hổ chỉnh lại vị trí của thai nhi, mới an ổn sinh ra được hài tử.

*Chín trâu hai hổ: ý chỉ chín chết một sống. Chỉ vô số tai nạn.

Về phần hai vị ma ma đỡ đẻ trong cung đã bị dọa cho choáng váng, mà Bàn Nhi lại nở nụ cười.

"Chủ tử, chủ tử, là một vị tiểu hoàng tôn, còn có một vị tiểu quận chúa."

Sắc mặt Bàn Nhi trắng bệch nói: "Hài tử đều ổn chứ?"

Tình cô cô đau lòng rơi nước mắt, lại liên tục gật đầu: "Đều tốt, đều tốt, tiểu hoàng tôn cũng tốt, không có việc gì, mới vừa rồi nô tỳ đã tự mình xem qua. Mặc dù nhỏ hơn một chút so với tiểu quận chúa, nhưng chân nhỏ rất mạnh mẽ và tiếng khóc cũng vang dội."

Lúc đó khi đẩy chân đứa nhỏ trở về, Bàn Nhi vẫn sợ tổn thương đến đứa nhỏ, bà đỡ Tiền nói không có việc gì, bà ta tự có cân nhắc, cũng không phải lần đầu tiên. Nhưng Bàn Nhi vẫn lo lắng, đứa nhỏ còn chưa sinh ra, nàng liền dặn dò Tình cô cô đến lúc đó phải để ý kỹ một chút.

Nghe được những lời này, cuối cùng nàng cũng yên tâm.

"Ôm đứa nhỏ cho Thái Tử Gia xem một chút, ta muốn ngủ."

Tình cô cô lau nước mắt: "Người ngủ đi, nô tỳ bảo Hương Bồ trông chừng cho người."

Sau đó cho người dọn dẹp phòng sinh, lau người cho đứa bé rồi cuốn tã lại, chờ mọi thứ đã được thu dọn xong, Tình cô cô mới cùng bà đỡ Tiền hai người ôm đứa nhỏ đi ra ngoài.

Thái Tử đứng đó, hai tay chắp sau lưng.

"Chúc mừng điện hạ..."

"Chủ tử ngươi có ổn không?"

Lời này làm cho lời nói chúc mừng vốn cho có lệ của Tình cô cô nhất thời nói không nên lời. Rõ ràng đã sống cả đời người, sóng gió đã trải qua nhiều, giờ khắc này nước mắt lại nhịn không được rơi ra khỏi hốc mắt.

Bà ta quỳ xuống một tiếng: "Điện hạ ngài phải làm chủ cho chủ tử, chủ tử chịu khổ quá nhiều rồi."

Bên này còn chưa dứt lời, bóng người trước mặt đã biến mất.

Bàn Nhi mơ mơ màng màng liền cảm thấy trước mặt có bóng người, nàng rõ ràng đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn mở mí mắt ra liếc mắt một cái.

"Tông ca, sao chàng lại vào đây, nam tử không thể vào phòng sinh."

"Ta đến thăm nàng."

Thức cả đêm, sắc mặt của Thái Tử cũng có chút tiều tuỵ, hơn nữa mấy ngày nay trong cung bận rộn, hắn phải đối mặt cùng đám ngưu quỷ xà thần kia đều mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần. Khuôn mặt vốn đã xanh xao, bây giờ hốc mắt còn hõm sâu hơn, ngược lại đường nét lập thể không ít, vẫn là tuấn tú.

Bàn Nhi bị suy nghĩ của mình chọc cười.

"Ta nghe cô cô nói, chàng đã ngồi ở bên ngoài một đêm, mau đi nghỉ đi. Đã xem qua đứa bé chưa, ta nghe cô cô nói, hai đứa đều ổn cả."

"Xem qua rồi, quả thật đều rất tốt." Thái Tử nói dối đến mặt không đổi sắc, lại kéo chăn của nàng lên trên: "Nàng cũng mệt mỏi rồi, trước tiên ngủ một giấc lấy lại tinh thần."

"Vâng, vậy chàng cũng đi nghỉ ngơi đi." Bàn Nhi ngáp một cái nói.

"Đợi lát nữa Cô(gia) sẽ đi."

Bàn Nhi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đại khái thật sự là cực kỳ mệt mỏi, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Nhìn nàng ngủ say, Thái Tử mới đứng dậy, trước khi đi quay đầu lại nhìn hai lần, vén sợi tóc buông xuống trên mặt nàng sang một bên mới đi ra ngoài.

Ngoài cửa Tình cô cô cùng bà đỡ Tiền ôm hài tử, trên mặt đất còn một đám nô tài đang quỳ muốn nói lời chúc mừng nhưng chủ tử lại biến mất, thật sự là đứng lên cũng không được không đứng lên cũng không được, chỉ có thể một mực quỳ ở đó.

Cho đến khi Thái Tử đi ra, đi tới trước mặt Tình cô cô vén bọc tã lên nhìn hài tử, tiếng chúc mừng đặc biệt vang dội kia mới liên tiếp xuất hiện.

Lúc này Thái Tử Phi dẫn Trần ma ma đi vào cửa viện.

Bầu trời phía đông vừa mới hiện lên những tia sáng đầu tiên, sắc trời còn có chút u ám, sương mù mờ mịt.

Lúc hai người đi vào, tựa như hai đạo quỷ hồn đụng vào nhau, lại trong chớp mắt nghe được tiếng chúc mừng liên tiếp vang lên, dường như ngay cả sương mù trong viện này cũng bị phai nhạt.

Thái Tử Phi lẳng lặng đứng đó, nàng cảm thấy có chút lạnh.

Dường như biết nàng ta sẽ cảm thấy lạnh như thế, bên cạnh... đưa đôi tay già nua ra và nắm lấy tay nàng ta.

"Ma ma, ta muốn trở về." Nàng ta gần như lẩm bẩm nói.

Rõ ràng là câm lặng không một tiếng động, lại giống như bị người bên cạnh hiểu rõ, Trần ma ma lắc đầu, chỉ chỉ phương hướng phía trước: "Người phải đối mặt."

"Đối mặt?"

Đối mặt với kết quả chính là từ nay về sau khúm núm từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, chính là tự tay đem vú nuôi của mình đưa vào đường chết?

Chưa bao giờ Thái Tử Phi cảm thấy mình là một người vô cùng giả tạo như lúc này. Rõ ràng nàng ta có thể nói không, rõ ràng biết vì sao Trần ma ma phải lôi kéo nàng ta đến thỉnh tội, cái gì cũng biết, nhưng qua một đêm dài như vậy, từ đầu đến cuối nàng ta đều không nói ra một câu có thể che chở cho Trần ma ma.

Suy cho cùng, là vì nàng ta ích kỷ nhát gan, nàng ta cho rằng mình trở thành Thái Tử Phi, có thể không sợ hãi, lẳng lặng quay đầu nhìn lại nàng ta bị bỏ lại phía sau hơn hai mươi năm, nàng ta mới phát hiện mình sợ quá nhiều thứ.

Không biết đứng bao lâu, cảm giác sắc trời sáng lên một chút, dần dần có ánh sáng chiếu xuống. Thậm chí Thái Tử Phi không thèm để ý đến những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn nàng ta, cứ lẳng lặng đứng như vậy.

Nàng ta cho rằng bản thân mình sẽ phải đứng đến thiên hoang địa lão, nhưng cuối cùng hắn vẫn xuất hiện. Đứng trước mặt nàng ta, cau mày nhìn nàng ta.

Từ khi nào, Thái Tử Phi cho rằng nam nhân này sẽ là người thân thiết nhất với nàng ta, dù sao bọn họ cũng là phu thê kết tóc làm vợ chồng. Nhưng lại là từ khi nào, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, lúc nàng ta nghĩ đến hắn càng ngày càng ít, mà mỗi lần nghĩ đến hắn, đều có liên quan đến một ít chuyện khiến nàng ta không vui.

Nàng ta đã từng cảm thấy, mặc kệ như thế nào thì hắn vẫn coi trọng nàng ta, cũng có nghĩa là giữa hai người không phải không thể cứu vãn. Nhưng chưa bao giờ làm cho nàng ta bình tĩnh nhận thức được như lúc này, tất cả những gì đã từng phát sinh nhìn như vô hình, nhưng ở giữa bọn họ hình thành một bức lại một bức tường ngăn cách không thể vượt qua.

Có lẽ cả đời nàng ta đều không thể vượt qua.

Nàng ta đột nhiên hoài nghi biện pháp mà Trần ma ma nói có thể được hay không?

Thanh âm đột nhiên quỳ xuống của Trần ma ma đắt cắt đứt mạch suy nghĩ của Thái Tử Phi.

"Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của lão nô, là lão nô nhất thời hồ đồ làm sai, nhưng lúc đó..."

Nghe thấy thanh âm này, Thái Tử Phi đột nhiên ý thức được nàng ta vẫn còn phải đứng, cũng bắt buộc phải đứng.

Sau khi trở về Dục Khánh cung Thái Tử vẫn không ngủ, mà đi đến thư phòng.

Từ tối hôm qua khi hắn trở về, liền huy động hết cả lực lượng, chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi, đem tất cả những thứ hắn muốn biết đều tập hợp lại.

Trên đời này không có cái gọi là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, phàm là chuyện có người làm, tất nhiên sẽ có dấu vết.

Là ai từng nói qua, khi trùng hợp quá nhiều sẽ trở thành một loại cố ý, Trần ma ma có thể nghĩ đến được, Thái Tử làm sao lại không nghĩ tới.

Chỉ là muốn lấy được chứng cớ xác thực cũng cực kỳ khó khăn, đều hiểu được đạo lý, tự nhiên sẽ tận hết sức lực quét đuôi xóa sạch dấu vết.

Cho nên trong viện tạp dịch của Đông cung đã chết một tiểu thái giám tướng mạo không thể nhìn rõ, tiểu thái giám này tuy rằng không đáng nhắc đến, nhưng vừa vặn cùng một thái giám thô sử trong thiện phòng là đồng hương.

Ở trong Đông cung chỉ tra được một điểm như vậy, cũng đủ để cho người ta phải suy nghĩ.

Mà Thành An đế đề nghị rằng bên ngoài cung các điện tổ chức cung yến, đều để một thái y để phòng trước hoạn nạn, lời này là Chu Hiền Phi nói. Nguyên nhân là đại sứ nước Malla ngày đầu tiên trong cung yến bởi vì uống quá nhiều rượu trở nên điên loạn dọa không ít người.

*摩罗国một nước cũ của Ấn Độ thời cổ đại.

Về phần Thái Hậu tái phát trúng gió, tiến cử vương thái y cho Thái Hậu chính là Cao Quý Phi.

Trong cung làm việc cho tới bây giờ chính là như vậy, nhìn như bình thản không có gì lạ, lại như có như không, nhưng chờ đến khi muốn đi bắt chứng cớ, thì cái gì cũng không bắt được.

Phúc Lộc đi ra ngoài, không bao lâu sau lại đi vào, theo sau là Vương thái y.

"Tuy rằng không tìm được nguồn gốc, nhưng thông qua mạch tượng của Tô Phụng Nghi, đúng là nàng đã từng dùng một thứ gì đó không rõ nguồn gốc mới có thể đột nhiên sinh non. Thứ này không gây hại cho cơ thể con người, chỉ kí.ch t.hích t.ử c.ung của phụ nữ mang thai, làm cho nó co lại mạnh mẽ, do đó gây ra sinh non.

"Thân thể của Tô Phụng Nghi từ trước đến nay luôn khỏe mạnh, hai vị tiểu chủ tử ở trong bụng cũng được nuôi tốt, thời gian này Đổng thái y đã bắt mạch cho Tô Phụng Nghi, từng cùng vi thần thương nghị việc này, nói thai nhi càng lúc càng lớn, mạch tượng tuy có lực nhưng mơ hồ có hiện tượng hỗn loạn của thai nhi, còn nghĩ rằng có cần thay Tô Phụng Nghi thúc giục sinh hay không, nhưng lại sợ làm hỏng chuyện, chuyện lần này không biết vô tình hay cô ý nhưng cũng coi như giúp được một phen, Tô Phụng Nghi có điện hạ che chở, tự nhiên có phúc tinh chiếu tới...".

Thái Tử mơ hồ có chút không kiên nhẫn: "Đừng nói những chuyện này với Cô, vừa rồi ngươi nói là bị tổn thương thân thể?" Vương thái y sửng sốt, vội vàng nói: "Vậy cũng không có, chỉ là có chút tổn thương nguyên khí, nhưng thời gian nghỉ ngơi thích hợp kéo dài, ngày sau lại cẩn thận điều dưỡng một chút cũng không gây trở ngại gì."

Thái tử gật gật đầu, phất tay bảo Vương thái y lui ra.

Phúc Lộc tự mình dẫn Vương thái y ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, mới thấp giọng nói với ông ta: "Ngươi cũng thật là, trong lòng điện hạ lúc này đang nóng nảy, ngươi nói những lời vô nghĩa như vậy, không phải là thích bị ăn mắng sao."

Giọng điệu có chút thân mật này của đối phương, khiến Vương thái y nhất thời có chút không thể quen, nhưng trong nháy mắt ông ta cũng phản ứng lại, lúc còn đi tuần xuống phía Nam ông ta đã tỏ vẻ đầu hàng với Thái Tử, sau đó Thái Tử giao Tô Phụng Nghi cho ông ta trông coi, hiển nhiên là có chút tín nhiệm.

Vương thái y bất tri bất giác thăng cấp thành 'tâm phúc', tự nhiên cũng không cảm thấy thái độ của Phúc Lộc đột ngột, hơi có chút ủy khuất nói: "Vậy ngươi nói xem ta nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói phòng bị thế nào cũng không tốt khiến cho người khác xuống tay, đây không phải là làm cho Thái Tử gia thêm ngột ngạt sao, ta đương nhiên phải nói giảm nói tránh đi."

Coi như ngươi thông minh! Phúc Lộc cười nói.

Chờ đưa người đi, Trương Lai Thuận vội vàng tiến đến: "Cha nuôi, từ khi nào người lại thân thiết với ông ta như vậy?"

Hắn bĩu môi với bóng lưng của Vương thái y.

"Lão tử cùng ai thân thiết, còn phải nói với tiểu tử ngươi sao?" Phúc Lộc thuận tay tát hắn ta một cái.

"Nhi tử đây không phải cũng là tò mò sao?" Trương Lai Thuận cũng cười.

"Tò mò, ngươi được phép tò mò à? Chưa từng nghe qua một câu, dạy tốt đồ đệ, sư phụ chết đói sao?" Phúc lộc liếc mắt nhìn hắn ta, lại thấy bộ dạng hắn ta đáng thương như vậy, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Thôi bỏ đi, ngươi tới đây ta nói cho ngươi biết."

Trương Lai Thuận vội vàng thay đổi vẻ đáng thương, tiến lại gần.

"Ta nói cho ngươi biết, đắc tội ai cũng không nên đắc tội thái y, bằng không một ngày nào đó rơi vào tay hắn, chết thế nào cũng không biết."

"Chỉ có vậy thôi sao?" Trương Lai Thuận còn chờ tiếp tục nghe giáo huấn, ai ngờ cứ như vậy xong rồi.

"Ngươi cho rằng còn có cái gì nữa?" Phúc Lộc liếc hắn ta một cái, sải bước đi vào trong cửa.

Lão ta đương nhiên sẽ không nói, nô tài ngoại trừ hầu hạ chủ tử, còn phải biết bù đắp thiếu sót, chủ tử suy xét, ngươi phải suy nghĩ ở phía trước, chủ tử không có suy xét, ngươi phải giúp đỡ hòa giải. Những người nâng cao giẫm thấp thấy chủ tử nhất thời không kiên nhẫn liền gấp không nhịn được muốn giẫm người, đều là rơi xuống tầng dưới, chỉ cần chủ tử sau này còn có thể dùng đến người này, ai dám nói sau này không ai có thể nhờ vả.

Xem Lưu Nguyên không phải là một ví dụ hay sao, bất thình lình để cho tiểu tử này lập được đại công.

Phúc Lộc cảm thấy phía sau mông mình như đang bị lửa thiêu đốt.

Cho đến tận ngày tẩy tam, Bàn Nhi mới hoàn toàn cảm thấy mình ngủ đủ no.

*ngày thứ ba sau sinh tắm cho trẻ, tục xưa cũ.

Tuy rằng nàng sinh hạ long phượng thai, trong đó còn có tiểu hoàng tôn mà Đông cung chờ đợi đã lâu, nhưng vị trí của nàng ở đây, không có thân thích trong hoàng cung, người đến tham gia tẩy tam cũng chỉ có Hồ Lương Đệ cùng một đám phi tần trong đông cung, Thái Tử Phi không có tới, nàng ta bị bệnh, lại sai người đưa tới hai cái khoá trường mệnh nặng trịch.

Nhìn cái khóa trường mệnh bằng vàng rực rỡ này, Bàn Nhi lại nhìn ra ra ý tứ lấy lòng, nàng cảm thấy đây là ảo giác của chính mình.

Khôn Ninh cung cũng có người tới.

Đương nhiên không phải Phó Hoàng Hậu, mà là Niệm Thu bên người Phó Hoàng Hậu.

Niệm Thu ôm hai đứa nhỏ trong lòng vừa nhìn vừa sờ, nói là phải trở về nói cho nương nương nghe, cũng có thể làm cho nương nương cảm thấy vui vẻ.

Niệm Thu không chỉ thêm một cái bồn, trước khi đi cũng để lại hai cái khóa trường mệnh.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Bàn Nhi nhìn khoá trường mệnh xếp hàng trước mặt, ngoại trừ trọng lượng lớn nhỏ kết cấu không giống nhau ra, đều là khóa trường mệnh.

Nàng đột nhiên có loại cảm giác, sau này cơ hội mình nhận được khoá trường mệnh sẽ rất nhiều, đại khái là một duyên phận không thể cởi bỏ. Mới vừa rồi tắm rửa sau ba canh giờ, hai đứa nhỏ đều bị kinh hãi, nhất là tiểu quận chúa, khóc rất nhiều. Thanh âm cao đến có thể lật tung nóc nhà lên, ngược lại tiểu đệ đệ cũng chỉ hừ hừ hai tiếng, vừa nhìn đã biết là rất ngoan ngoãn.

Vú nuôi ôm đứa nhỏ đi dỗ dành, lúc này đã dỗ dành xong đưa tới đây, hai chiếc khăn quấn màu đỏ thẫm cùng được đặt cạnh nhau trước mặt Bàn Nhi, nàng nhìn liền thấy vui vẻ.

Nhìn trái, nhìn phải, thế nào cũng không thấy đủ.

Tình cô cô bọn họ cũng vui vẻ, dường như từ sau khi đứa nhỏ sinh ra, toàn bộ tiểu viện đều gặp được chuyện vui.

Lại không phải là chuyện vui sao?

... Đối với chủ tử mà nói, có hài tử cũng có nghĩa là sau này sẽ có chỗ dựa, mà đối với các nô tài mà nói, chủ tử có chỗ dựa, các nàng tự nhiên cũng có chỗ dựa. Nữ nhân trong cung đều dựa vào sủng ái mà sống, mà sủng ái cho tới bây giờ đều là hư vô mờ ảo, chỉ có hài tử mới là chỗ dựa vững chắc nhất.

Dùng một câu nói của Tiểu Đức Tử cùng Hương Bồ, cho dù một ngày nào đó Thái Tử Gia có chán chủ tử chúng ta, vì hai tiểu chủ tử cũng sẽ phải đến thăm, đây không phải là cơ hội, đây không phải là dựa vào sao, cho dù ai cũng không dám liếc mắt một cái.

Chỉ vì những lời này, Hương Bồ thiếu chút nữa đánh cho Tiểu Đức Tử đầu đầy u.

Hương Bồ nói, chủ tử chúng ta chắc chắn sẽ không thất sủng!

Chủ đề quay trở lại, Bàn Nhi tự mình xem còn chưa tính, còn lôi kéo Tình cô cô xem.

"Cô cô, làm sao ta thấy hai đứa trẻ đều giống nhau?" Lời này Bàn Nhi đã nói với Tình cô cô vài lần.

Tình cô cô cười liếc nàng một cái: "Làm sao lại có thể giống nhau được? Rõ ràng tiểu quận chúa là mắt hạnh, đây là giống người, tiểu công tử giống điện hạ, là mắt phượng."

Bình Luận (0)
Comment