Trong khi nói chuyện, bóng dáng của hai người đã dần biến mất ở phía ngoài cửa.
Tiểu Đức Tử tự chuốc hoạ vào thân, mặt chau mày ủ đang bò từ dưới đất lên.
"Sao tự dưng ngươi lại gây chuyện vậy hả." Hương Bồ lôi kéo Tiểu Đức Tử, đến một chỗ không có bất kỳ ai, mới thấp giọng răn dạy hắn ta.
"Ta đâu có tự dưng gây chuyện đâu chứ? Gần đây chủ tử quá an nhàn, nhất là từ sau khi sinh ra hai tiểu chủ tử, chúng ta ở nơi này nhàn nhã sống qua ngày, bên phía Kế Đức Đường lại hành động không ngừng, ngươi nói xem, sau khi Thái Tử Phi hoàn toàn trở mình, nàng ta có thể tha cho chủ tử của chúng ta hay sao?"
"Cái gì tha hay không tha, chủ tử của chúng ta cũng đâu có làm bất kỳ chuyện gì bất kính với Thái Tử Phi đâu, nói tới nói lui vẫn là nàng ta có lỗi với chủ tử của chúng ta, cho dù muốn kiếm cớ cũng phải có lý do chứ. Hơn nữa, còn có Hoàng Hậu nương nương và cả Thái Tử gia nữa mà, Thái Tử gia coi trọng chủ tử như vậy, có thể ngồi không để nhìn Thái Tử Phi ức hiếp chủ tử của chúng ta được sao?" Hương Bồ không phục nói.
"Ngươi thì hiểu cái gì!" Tiểu Đức Tử không thể nói rõ với nàng ấy, nên chỉ có thể ủ rũ nói.
"Ta chẳng hiểu cái gì cả, ta chỉ biết chủ tử của chúng ta thông minh hơn người, lại có Thái Tử gia và hoàng hậu nương nương, ngoài ra còn có hai vị tiểu chủ tử, không phải bất kỳ ai cũng có thể ức hiếp được."
"Ngươi thật sự cho rằng trong cung ức hiếp người khác thì phải giơ đuốc cầm gậy công khai trước mặt mọi người sao? Ngươi không nhìn thấy Từ lương viện lại bợ đỡ Thái Tử Phi à, còn có Triệu phụng nghi, nếu như Thái Tử Phi nâng đỡ họ Triệu kia, với chuyện nàng ta hận chủ tử của chúng ta như thế, đó chẳng phải là một con chó dại không buộc dây thừng sao, không ai quan tâm đến thì nó sẽ có thể nhào đến cắn đấy thôi."
Nhắc đến chuyện này, Hương Bồ cũng có chút lo lắng.
"Vậy ngươi nói xem Thái Tử Phi thật sẽ nâng đỡ họ Triệu kia sao?"
"Chuyện này cũng khó mà nói được, cho dù hiện tại không nâng đỡ, đến khi quan hệ của Thái Tử Phi và Thái Tử gia thật sự hòa hoãn, thì tất nhiên sẽ nâng đỡ. Ngươi suy nghĩ thử xem, nếu như lúc trước ngươi làm chuyện xấu bị người ta bắt được, vậy lần sau ngươi có còn đích thân làm hay không? Chắc chắn là sẽ trốn ở phía sau sai khiến người khác làm rồi."
"Nói như vậy thì thật sự nên nhắc nhở chủ tử một chút. Thôi đi, việc này ngươi đừng quản, ngươi cứ việc quan sát bên ngoài, ta sẽ lặng lẽ nhắc nhở chủ tử vài câu."
Tiểu Đức Tử mới vừa đi, Hương Bồ lại tới.
Sau khi Hương Bồ lui xuống, Bàn Nhi vừa loay hoay với con trai và con gái, vừa bật cười lắc đầu.
Tình cô cô nói: "Cũng nói rõ hai người này trung thành, sợ chủ tử phải chịu thiệt."
Uyển Chu là một đứa nhóc lười biếng, bất luận nương bày bố nó như thế nào, nó cũng không muốn dùng sức. Bàn Nhi đặc biệt làm hai cái đệm giường lót ở phía sau, là muốn để bé con ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của đệm giường, đáng tiếc rằng, đối với Uyển Chu mà nói thì hiệu quả không lớn cho lắm, qua một hồi khiến nó cảm thấy phiền phức, hàng lông mày nhỏ nhíu lại, trong miệng phát ra tiếng oa oa kháng nghị.
Tình cô cô chỉ có thể bế nó lên, đặt trên gối, để nó ngồi hướng mặt ra ngoài tựa vào trước ngực mình, cuối cùng cũng không quậy phá nữa.
Đệ đệ Việt Nhi thì nghe lời hơn nhiều, dường như việc có thể ngồi lên khiến nó hết sức tò mò, lộ ra mấy phần tinh nghịch hiếm thấy. Sau khi Bàn Nhi đặt nó ngồi vững, nó nghiêng đầu nhìn xung quanh, sự cân bằng bị đánh vỡ, cả người đều ngã xuống.
Mặt nó úp xuống đệm giường, điều này làm cho mặt nó bị che lại khiến nó quýnh cả lên, cánh tay nhỏ và chân nhỏ bắt đầu quơ lung tung. Bàn Nhi bị chọc cho cười ha ha, không quên qua đỡ nó dậy, chỉnh cho nó ngồi lại ngay ngắn, rồi lại nhét vào hai bên trái phải một cái gối dựa nhỏ, để nó có thể mượn lực.
Cứ như vậy thì tốt hơn nhiều rồi, cuối cùng Việt Nhi đã có thể ngồi vững vững vàng vàng, lộ ra một nụ cười chỉ có hai cái răng.
Trong thời gian này, Bàn Nhi cũng không quên nói chuyện với Tình cô cô: "Ý của bọn họ ta hiểu, nhưng cô cô ngươi phải biết, nếu như bên kia tạo ra vài âm mưu quỷ kế gì, chúng ta còn có thể nghĩ ra ít cách. Nhưng nếu như thứ bọn họ sử dụng là dương mưu, thì tốt nhất chúng ta vẫn nên lẳng lặng mà nhìn thôi."
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của âm mưu và dương mưu, âm mưu không thể cho người khác biết, những việc không thể cho người khác biết sẽ dễ dàng bị người khác lợi dụng. Còn dương mưu thì có thể tiến hành một cách quang minh chính đại và đường đường chính chính.
Từ lương viện và Triệu Hi Nguyệt đi thân cận với Thái Tử Phi là sai sao?
Không phải, thiếp thất thân cận với chủ mẫu là lý lẽ chính đáng.
Thái Tử Phi muốn nâng đỡ hai người đó là sai sao?
Cũng không phải, thê thiếp hậu viện muốn hòa thuận, tất nhiên có qua có lại mới là chính đạo.
Thật ra chuyện Bàn Nhi suy nghĩ hoàn toàn không phải chuyện này, mà là năm ngoái vốn nên tuyển tú rồi, nhưng lại bị nam tuần và tế thiên Thái Sơn làm trễ nải, tất nhiên năm nay phải bổ sung.
Hôm trước khi nàng ở Khôn Ninh Cung, vô tình nghe được, bọn họ nói là thuyền đến phía nam tuyển chọn đã sắp đến Thiên Tân rồi, chắc hẳn ít ngày nữa sẽ có thể vào kinh.
… Một khi tuyển tú, với số người hiện tại trong hậu viện của Thái Tử, tất nhiên Đông Cung phải thêm người, đây mới là vấn đề lớn nhất hiện tại.
Những điều Bàn Nhi suy nghĩ không hề sai, không lâu sau, tin tức tuyển tú đã truyền tới rồi.
Đại Chu tuyển tú không giống với tiền triều, tiền triều tuyển tú bất kể xuất thân, bất kể trong nhà có người làm quan hay không, chỉ cần là nữ tử đến tuổi có gia thế trong sạch đều có thể tham gia tuyển tú.
Nhưng quy định tuyển tú của Đại Chu lại tăng thêm một điều, phàm là nữ nhi của gia đình làm quan ngũ phẩm trở lên, cũng có thể tham gia tuyển tú.
Mỗi lần tuyển tú đều là một chuyện rất quan trọng trong cung, từ tháng ba kéo dài mãi cho đến tháng năm, phải tuyển tận hai tháng. Mỗi khi vào lúc này, ngay cả tiếng chim hót trong cung cũng vô cùng thanh thúy, dường như chuyện này làm tăng thêm sức sống vô hạn cho Tử Cấm Thành.
Nhưng không phải như thế, dù sao tuyển tú cũng không chỉ riêng là vì hoàng đế, trong hoàng tộc có nam tự đến tuổi cũng sẽ mượn cơ hội để sắp xếp vào lúc này. Còn có những hoàng tử đã thành hôn kia, hoàng gia coi trọng con trai nối dõi, mỗi khi vào lúc này, hậu viện nào cũng phải thêm vào mấy người.
Bởi vì cũng liên quan đến bản thân, cho nên mọi người đều khá để mắt đến chuyện tuyển tú này.
Tú nữ nào có vẻ ngoài xinh đẹp, gia đình nào lại sinh ra một quý nữ vẻ ngoài xinh y thân phận lại cao quý, ngay cả tiểu thái giám trong cung cũng có thể nói cho ngươi biết từng người một. Giống như nghe một câu chuyện, đây chính là nơi cho Tiểu Đức Tử phát huy, tú nữ nào đó đạp vào chân của ai, hay tú nữ nào đó ban đêm không ngủ được chạy đến ngự hoa viên bị thị vệ trong cung bắt, tú nữ nào đó nhận được sự yêu thích của nương nương nào đó, đã được gọi qua nói chuyện mấy lần rồi.
Lần tuyển tú này do Phó Hoàng Hậu chủ trì, Cao quý phi và Chu hiền phi cùng tuyển, trước tiên giữ lại những người phù hợp, chờ đến khi Thành An Đế và Thái Hậu đều nhìn qua cả rồi, mới có thể sắp xếp nơi phù hợp với họ.
Những tú nữ có thể được giữ lại tất nhiên đều là nhất đẳng, nói là trong ngàn chọn một cũng không quá, trong những người này có người có thể trở thành phi tần của hoàng đế, có người sẽ bị ban cho hoàng tử quốc thích nào đó làm thiếp, mỗi người đều có lối đi riêng, mỗi người đều có cách nghĩ riêng, tất nhiên sẽ có nhiều chuyện phiền phức hơn.
Bàn Nhi đã nghe xong cũng coi như thôi, chỉ là gần đây khi nàng thỉnh an Phó Hoàng Hậu, nàng thấy Phó Hoàng Hậu dường như có chút tiều tụy, dường như mệt mỏi không ít.
"Hoàng hậu nương nương, thiếp thân thấy gần đây khí sắc của người hình như không tốt cho lắm, người vẫn phải chú ý đến phượng thể nhiều hơn." Lúc gần đi, Bàn Nhi không nhịn được mà nói một câu.
"Chỉ là gần đây ban đêm bổn cung ngủ không được ngon, cũng là vì gần đây trong cung có quá nhiều người, thực sự bị làm cho hoảng sợ."
Bày tỏ một chút quan tâm là đủ rồi, những thứ khác Bàn Nhi cũng không tiện nhiều lời, nàng dẫn theo nãi nương đang bế bé con lui xuống.
Đợi sau khi nàng đi, Phó Hoàng Hậu vuốt vuốt ấn đường của mình, gọi Niệm Từ tới ấn ấn đầu cho mình.
"Nương nương, người cũng đừng quá phiền lòng, cho dù nữ nhi của Du gia và Khương gia kia không thể vào Đông Cung, Chu hiền phi cũng sẽ không để cho Cao quý phi được hời, có bọn họ tranh đoạt lẫn nhau rồi."
Vào lúc mỗi lần tuyển tú, đồng thời cũng sẽ kéo ra một trận chiến tranh vô hình trong cung.
Những người trẻ tuổi sợ có người mới tới sẽ giành mất ân sủng của mình, những người đã có tuổi phải tính toán thay con trai, tiểu môn tiểu hộ tất nhiên là không cần rồi, thế lực gia tộc được thêm vào phía sau tú nữ chính là nhân mạch, những thứ này đều phải cân nhắc.
Hơn nữa có nhiều lúc, ngươi cảm thấy tốt, nói không chừng người khác cũng cảm thấy tốt, thế là một trận chiến tranh đoạt bất ngờ ập đến. Mà làm sao tranh đoạt mới dễ coi, mới không bị rơi vào thế yếu, lại có thể được như mong muốn của bản thân, điều này còn phải xem thủ đoạn của từng người.
"Ai biết được bọn họ có liên thủ với nhau để đè bẹp bổn cung, rồi chia đôi lợi ích hay không? Không được, bổn cung không thể ngồi mà chờ chết, cho dù bản thân không thể được như mong muốn, cũng không thể để cho bọn họ được hời, ngươi sai người đến Trữ Tú Cung sắp xếp một chút, chọn một người dẫn đến cho bệ hạ gặp mặt một lần, bản cung nhớ nữ nhi của Khương gia dáng điệu uyển chuyển, có mỹ danh là Tiểu Phi Yến, hai năm nay bệ hạ thích nhất kiểu người như vậy, mấy người còn lại cứ để bọn họ đi tranh đi đoạt. Ngoài ra Lý gia…"
Bàn Nhi vừa ra khỏi cửa lớn của Khôn Ninh Cung, đã nhìn thấy cách đó không xa có một đoàn người đi tới.
Đến gần mới phát hiện là ngũ hoàng tử phi Thích thị.
Gần đây ngũ hoàng tử vừa được phong làm Việt Vương, thì lập tức muốn xuất cung xây phủ, nhưng chuyện xây phủ còn phải chờ một khoảng thời gian, nên vẫn ở lại trong cung.
Xuất thân của ngũ hoàng tử cũng không cao, mẫu phi chỉ là một cung nữ, lại không được sủng ái, đến bây giờ vẫn chỉ là tần. Bởi vì Thục tần và Phó Hoàng Hậu rất thân thiết với nhau, cho nên trong các vị huynh đệ thì quan hệ giữa Thái Tử và ngũ hoàng tử cũng gần gũi hơn một chút.
Nam nhân có quan hệ gần gũi, đương nhiên quan hệ của nữ nhân cũng gần gũi.
Bàn Nhi và Thích thị từng gặp nhau mấy lần, nàng ta là một người có tình cách dịu dàng, nội tâm đẹp, cách làm người cũng vô cùng khiêm tốn, bình thường… rất ít khi đi ra ngoài. Nhưng trong hơn nửa tháng gần đây, Bàn Nhi đã gặp được Thích thị ở Khôn Ninh Cung đến mấy lần rồi, không ngờ rằng hôm nay lại gặp được.
"Ngũ hoàng tử phi."
"Tiểu tam tẩu."
Nhắc đến cách gọi tiểu tam tẩu này thì vẫn có chút lai lịch, là lúc tết có một lần ngũ hoàng tử đã gọi như vậy, Thích thị mới gọi theo như thế. Nhưng khi ở trước mặt mọi người Thích thị chưa từng gọi như vậy, khi không có ai mới có thể như thế.
Nàng ta và Bàn Nhi không thể xem là có quan hệ quá thân thiết, đại khái là vào những dịp tết trước đó trong cung bày yến tiệc, hai người được sắp xếp ngồi cùng nhau mấy lần, lại thêm tính cách của cả hai người đều là kiểu người tương đối khiêm tốn, cho nên khi gặp nhau cũng có thể nói vài câu.
"Đến để thỉnh an hoàng hậu nương nương sao? Nương nương ở bên trong."
Thích thị ẩn ý gật gật đầu, xem như chấp nhận.
Sau đó hai người cũng không nói gì nhiều với nhau, rồi đường ai nấy đi.
Trong lòng Bàn Nhi có chút thở dài, nàng biết tại sao gần đây Thích thị thường hay đến Khôn Ninh Cung, chuyện này có chút liên quan với Thục tần.
Lúc trước ngũ hoàng tử cưới chính phi, bởi vì mẹ con Thục tần trong cung vốn cũng không được sủng ái, vì thế bọn họ giống như người vô hình vậy, cho nên ban đầu lúc tuyển ngũ hoàng tử phi cũng không phải là nhà vọng tộc.
Thích thị chỉ là một nữ nhi của nhà quan ngũ phẩm tiểu kinh.
Nghe nói ngũ hoàng tử phi là do Phó Hoàng Hậu nhìn trúng, Thục tần cũng gật đầu, mới quyết định chọn nàng ta. Có thể là bởi vì hai năm nay con trai đã lớn hơn một chút, lại thêm từ sau khi Thái Tử vào triều, ngũ hoàng tử đi theo bên cạnh cũng được thơm lây, cũng nhận được vài việc để làm, bây giờ Thục tần cảm thấy con trai mình có chút bản lĩnh rồi, nên có chút không thỏa mãn với tình trạng hiện tại.
Lần trước khi Bàn Nhi đến đã nghe nói, hình như Thục tần có ý chọn cho ngũ hoàng tử một trắc phí có thân phận cao một chút.
Cho nên nói có vài người trong cung không ra mặt, vẫn là có mấy phần nguyên nhân, cứ lấy ví dụ như Thục tần này, con dâu xuất thân không cao, đưa một trắc phi có thân phận cao một chút trở về, như thế là muốn làm gì chứ? Sợ trong phủ không đủ rối loạn sao.
Đây là lời của Phó Hoàng Hậu, khi Bàn Nhi đi vào đã nghe thấy, Phó Hoàng Hậu rất bất mãn với chuyện này, nhưng lại không thể từ chối Thục tần.
Sau đó, có lẽ Thích thị cũng đã biết chuyện này rồi, gần đây cứ đến Khôn Ninh Cung mãi, có lẽ là muốn khiến Phó Hoàng Hậu từ bỏ ý nghĩ này đi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Những điều trên chỉ là Bàn Nhi căn cứ vào tình hình hiện tại để suy đoán, nhưng nàng cảm thấy gần như đúng đến tám chín phần.
Kiếp trước Việt Vương và Kiến Bình Đế có quan hệ thân thiết, nàng còn nhớ kiếp trước Việt Vương Phủ có một trắc phi không khiến người khác bớt lo được, nhưng việc này cũng không xuất hiện trước mặt nàng, đối với nàng mà nói chỉ giống như một câu chuyện nghe xong sẽ quên ngay, cũng không chú ý nhiều.
Nhưng nàng biết kiếp trước Việt Vương Phi mất sớm, về sau trắc phi không khiến người khác bớt lo kia được phù chính, cũng là bởi vì người khác nhắc đến chuyện này, nàng mới có một chút ấn tượng sơ bộ với Việt Vương Phi. Trước đó ở buổi yến tiệc trong cung nhìn thấy ngũ hoàng tử phi sống khỏe mạnh, nàng không thể thích ứng được, nhưng về sau lại gặp nhau mấy lần mới ổn hơn một chút.
Lần tuyển tú này, lại khiến trái tim của một người đảo loạn một quá nhiều, nhưng Bàn Nhi cảm thấy người có tính cách và phương thức xử sự như ngũ hoàng tử phi, chỉ e là cũng chẳng ngăn cản được gì.
Chỉ là việc này không liên quan đến nàng, chỉ thấy rồi cho qua thôi.
Rộn rộn ràng ràng, tháng năm trôi qua, tuyển tú cuối cùng cũng kết thúc trong thời gian nóng nhất của năm.
Không kể việc Thành An Đế có thêm mấy vị mỹ nhân, Tề Vương Phủ, Sở Vương Phủ và Yến Vương Phủ mỗi phủ thêm hai người, Càn Tây Ngũ Sở viện tử của ngũ hoàng tử cũng thêm hai người.
Người được thêm vào Đông Cung là nhiều nhất, tổng cộng có bốn người.
Lúc đầu Phó Hoàng Hậu quyết định là hai người, ai ngờ Thái Hậu lại thưởng thêm hai người, nghe nói là Thái Tử Phi xin Thái Hậu, nói con trai nối dõi của Đông Cung đơn bạc, Thái Hậu mới thưởng thêm hai người xuống.