Chuyện Thái Tử giận dỗi với vị kia ở Xuân Ngẫu Trai đã được Thái Tử Phi để ý đến.
Thực ra không riêng gì nàng, Hồ lương đệ cũng biết.
Không có hắn, Thái Tử đi đến căn phòng nhỏ của Xuân Ngẫu Trai ở rừng trúc, chẳng lẽ điều này còn không rõ ràng sao?
Hồ lương đệ vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa, trong lòng thầm nghĩ là chuyện gì mà khiến cho Thái Tử buồn bực với nàng ta, nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Như Họa nói: “Để nô tỳ nói, chắc chắn là có rất nhiều người mong chờ nàng ta thất sủng, nói không chừng còn có người sẽ dẫm một chân lên.”
Người này, đương nhiên là chỉ Thái Tử Phi.
“Được rồi, Thái Tử Phi của chúng ta sẽ không nông cạn như vậy đâu, người ta bây giờ đang toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng đại công tử thật tốt, đâu có rảnh mà phí sức vào cái chuyện này chứ.” Hồ lương đệ ăn quả nho, vừa quở trách vừa liếc nhìn nàng ta một cái.
“Nếu như nàng ta thật sự chọc giận Thái Tử gia, từ đó thất sủng, chủ tử ngài nói xem…”
“Nghĩ cái gì vậy hả, đến lượt ai cũng không đến lượt chủ tử nhà ngươi đâu.” Hồ lương đệ nhìn như là đang cười mắng yêu, nhưng ánh mắt lại tối sầm.
Nói không muốn sủng ái là giả, nhưng trong lòng Hồ lương đệ biết rõ ràng bản thân mình cũng giống như vậy.
Nàng ta đã sinh ba đứa trẻ rồi, xem như là người duy nhất có thể sánh vai cùng với vị kia, nàng ta có gia thế có thân phận có địa vị, nếu lại sinh thêm con, Thái Tử Phi sẽ bị nàng ta chèn ép đến mức không có chỗ đứng.
Lúc trước ngay cả chính nàng ta cũng không nghĩ đến việc Thái Tử sẽ cho nàng thêm một đứa con nữa. Từ sau khi sinh Tông Huyễn, nàng không suy nghĩ cái gì cả, đừng thấy nàng nói Thái Tử Phi như vậy, thực ra nàng cũng như vậy.
Thật ra Hồ lương đệ cũng đã lường trước việc Bàn Nhi có thể sẽ được sủng ái, bởi vì xét về thân phận thì nàng ta là người phù hợp nhất, xuất thân thấp kém nhưng lại là người của Thái Tử Phi, không có nhà mẹ đẻ, đồng nghĩa với việc chỉ có thể dựa vào Thái Tử. Trong tình huống nàng và Thái Tử Phi đang giằng co căng thẳng, nàng ta ra mặt là tốt nhất.
Cuối cùng quả nhiên là nàng ta xuất hiện.
Cho nên nói mệnh của người này, có đôi khi thật sự là ông trời sắp đặt, ngươi không cưỡng cầu được, là của ngươi thì chính là của ngươi.
Nhưng ở sâu trong nội tâm, Hồ lương đệ vẫn hy vọng có thể nhìn thấy vị Tô lương đệ kia ngã xuống, bởi vì điều này mới phù hợp với lẽ thường ở trong cung.
Cũng đã qua bốn ngày.
Bốn ngày sau, Hồ lương đệ cười nhạo thành tiếng, cũng không rõ là cười người khác hay là cười chính bản thân mình.
“Thành thật đi, không có chuyện gì thì đừng tạo phiền phức cho bản thân mình.”
Thuần Nhất Trai, Thái Tử Phi nhận được tin tức Thái Tử đi đến Xuân Ngẫu Trai.
“Chủ tử.” Phú Xuân do dự nói.
Thái Tử Phi rũ mặt xuống, uống trà: “Ta đã nói với ngươi rồi, bảo ngươi đừng đi hỏi chuyện này, sẽ không bị phiền lòng, suy nghĩ thêm xem tặng quà mừng thọ gì cho mẫu hậu mới đúng.”
Thấy Thái Tử Phi không muốn nói gì thêm, Phú Xuân vội nói: “Nô tỷ cảm thấy tấm lụa thêu một ngàn chữ thọ cũng rất không tệ, ngài đã chuẩn bị xong từ lâu, vải lót bên ngoài cũng rất hợp ý.”
“Vải lót cũng chỉ là vải lót thôi, chính ra có hơi tầm thường một chút.”
Đúng lúc này Phú Thu đi vào bẩm báo, nói đại công tử và nhị quận chúa đến đây.
Không lâu sau, hai người đi vào.
“Nương.”
Thái Tử Phi đặt chén trà xuống, nở nụ cười nói: “Sao lại đến đây vào giờ này?”
Uyển Xu và Tông Đạt lén nhìn nhau rồi cười nói: “Con gái làm một đôi giày tặng cho Hoàng tổ mẫu cho nên mang đến đây cho nương xem, nhưng mà con không khéo tay, cũng không biết là có thể tặng cho Hoàng tổ mẫu được hay không.”
Thái Tử Phi nhận đôi giày nhìn vô cùng kĩ càng, vừa nhìn vừa nói: “Không tệ, con mới từng này tuổi mà đã có thể thêu giày tặng cho Hoàng tổ mẫu là rất giỏi rồi, quan trọng không phải là tay nghề mà là thành ý, Hoàng tổ mẫu của con chắc chắn sẽ rất thích.”
Uyển Xu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nếu nương đã nói như vậy thì con cũng yên tâm rồi.”
Hai mẹ con nói thêm vài câu, trong lúc đó Thái Tử Phi cũng không quên hỏi về việc học của Tông Đạt, đốc thúc hắn cho dù đến Tây Uyển cũng không được bỏ bê chuyện học hành, Tông Đạt đáp lời, trái lại Thái Tử Phi lại có chút không nỡ.
“Việc học không thể lơ là, nhưng cũng phải nhớ chăm sóc bản thân, nương sẽ sai nhũ mẫu sắc thuốc bổ cho con, con phải nhớ uống mỗi ngày đó.”
“Nương yên tâm, con nhớ kỹ mà.”
Thái Tử Phi vô cùng vui mừng nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại vỗ vai hắn: “Nhỡ kỹ là được, phải biết rằng con khỏe thì ta và tỷ tỷ của con cũng khỏe.”
Tông Đạt muốn nói lại thôi, nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị Uyển Xu cắt ngang.
“Nương yên tâm, đệ đệ rất khỏe.”
Khi hai người ra khỏi nhà chính, bất đắc dĩ mà nhìn nhau một cái.
“Đệ nhìn nương vẫn rất khỏe, dường như nàng không để ý tình hình bên Xuân Ngẫu Trai đâu.” Tông Đạt do dự một chút rồi nói.
“Có thể không khỏe sao? Cho dù không khỏe nương cũng không cho chúng ta thấy đâu.” Uyển Xu nhỏ giọng nói.
“Tỷ, tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”
Uyển Xu thu hồi tâm tình, lộ ra nụ cười tươi, nhìn đệ đệ nói: “Tỷ tỷ biết đệ sẽ cố gắng học tập, nương nói rất đúng, chỉ cần đệ khỏe mạnh thì tỷ và nương cũng sẽ khỏe mạnh, chỉ cần đệ khỏe mạnh, ai cũng không vượt qua được đệ.”
Khi nói câu này, ánh mắt của nàng nhìn về hướng Xuân Ngẫu Trai.
Tông Kiềm rất thích cả nhỏ của mình, lúc dùng bữa cũng muốn để cái thùng nhỏ đựng cá ở bên cạnh.
Bình thường thì không lúc nào chịu ngồi yên, hôm nay thì ngược lại, không có việc gì thì lại quanh quẩn bên cạnh cái thùng cá nhỏ. Bàn Nhi thấy hắn thích, lại nghĩ cá này cũng không thể nuôi ở trong thùng được nên sai người đi tìm cái chén Thanh Hoa lớn, đổ nước vào bên trong, đáy bát để thêm mấy viên đá cuội, sau đó thả cá vào, nhưng lại phá hỏng sự yêu thích của Tông Kiềm.
Lần này hắn không quanh quẩn bên cái thùng nữa mà quanh quẩn ở bên cái bát Thanh Hoa.
Tình cô cô nói cái bát này chỉ sợ không nuôi được cá, nước bị đọng lại, mà cũng quá nông. Cũng lớn lên ở vùng sông nước nên Bàn Nhi đương nhiên là hiểu điều này, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời làm như vậy.
Nhưng mà việc này lại có thêm việc làm cho nàng, nàng tính sẽ xây cho con trai một cái ao cá, không cần quá to, như vậy thì khi trở về Tử Cấm Thành cũng sẽ có chỗ để thả cá, cho dù không đến Tây Uyển cũng vẫn có cá để xem.
Thực ra trong cung cũng có nhiều người nuôi cá, đa số đều là dùng cái vại to đùng để nuôi, nhưng Bàn Nhi lại không thích cái vại bởi vì nó không được linh hoạt, nuôi ở chỗ nhỏ như thế, quan trọng là luôn phải thay nước, quên chăm sóc một cái là cá sẽ chết luôn. Trước kia nàng cũng nuôi cá, được ba ngày thì chết hai con, tuy rằng con cá không quá đáng giá nhưng nàng lớn lên ở vùng Giang Nam sông nước, cho nên cũng không muốn nhìn thấy trường hợp này, sau đó thì nàng không nuôi cá lại lần nào nữa.
Nàng tổng kết một chút, cá rất dễ chết, bởi vì nước bị ứ đọng. Nếu muốn thú vị hơn một chút, đương nhiên là phải có mấy viên đá trong lâm viên ở Giang Nam.
Suy nghĩ đến đây, nàng chợt nảy ra rất nhiều ý tưởng, vội kêu nhóm Hương Bồ đến trải giấy mài mực cho nàng.
Muốn dùng đá để làm hòn non bộ thì trên hòn non bộ phải có rêu phong mới, tốt nhất là làm thêm một cái cầu đá nho nhỏ, như vậy mới phù hợp ý cảnh hòn non bộ nước chảy dưới cầu nhỏ. Phía dưới đương nhiên là có một cái bể, bể của Thanh Hoa rất lớn, thân bể thì đẽo gọt tảng đá ra mới phù hợp.
Sau khi vứt đi vài tờ giấy, cuối cùng thì Bàn Nhi cũng vẽ ra một bức tranh giống với nguyên mẫu.
Nhưng nước chảy thì làm thế nào bây giờ? Làm thế nào để nước có thể nước có thể lưu thông tuần hoàn, như vậy mới là nước chảy.
Lúc Thái Tử đi vào thì thấy hình ảnh này – nàng rút búi tóc hình con bướm xuống, vài sợi tóc buông xuống trên thái dương, tóc đen da trắng môi đỏ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như là tạo cho nàng một vầng sáng vàng chói. Chiếc áo hoa sen màu xanh càng khiến cho da nàng thêm sáng hơn, trên người cũng không cần đeo nhiều đồ trang sức, chỉ có một chiếc vòng tay màu xanh biếc đeo trên cổ tay cầm bút.
“Đang làm gì vậy?”
Bàn Nhi đang lơ đãng, nói ý tưởng trong lòng mình ra.
Thái Tử nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, viết chữ thì không đẹp nhưng vẽ tranh thì lại không tệ. Không tệ nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức vẫn ra hình thù của đồ vật, không đến mức làm cho Thái Tử không nhận ra là cái gì.
“Sao lại nghĩ đến cái này?”
“Không phải Kiềm Nhi thích sao, hiếm thấy thằng bé thích cái gì như vậy, có con cá thì không nghịch ngợm nữa, đợi đến lúc quay về cung cũng sẽ có gì đó để cho hắn giết thời gian.”
Trái lại vẫn là lo lắng chu toàn. Vả lại nàng vô cùng chú ý đến bọn nhỏ, điều này khiến cho Thái Tử kinh ngạc. Thí dụ như, phụ nhân ở trong cung sẽ không tự mình cho con ăn, nhưng nàng làm; thí dụ như, đám nhỏ trong cung đều là do nhũ mẫu, cung nữ và thái giám nuôi lớn, còn nàng thì luôn thích tự mình làm lấy.
Mặc dù bản thân không quá giỏi giang, nhưng từ trước đến nay từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, kể cả chuyện hôm nay ăn gì mặc gì, nàng đều sẽ hỏi một câu.
Chờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, nàng còn ngủ cùng chúng nữa, giảng cho bọn chúng một ít chuyện xưa thôn quê kỳ lạ hiếm gặp. Hai đứa lớn thì không nói, nhưng Tông Kiếm thì vô cùng dính người, nhất là sau khi thằng bé biết nói biết đi, buổi tối rất hay chui vào giường của nương không chịu xuống.
Vì thế Thái Tử không ít lần lén lút sau lưng Bàn Nhi nói với Tông Kiềm những lời như thật như giả, chẳng hạn như là nam tử hán đại trượng phu thì không thể ngủ cùng nương, nam tử hán đại trượng phu nên ngủ một mình. Đây cũng là điều khiến Bàn Nhi nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân tại sao con trai nhỏ của mình lúc nào cũng mở miệng nói nam tử hán đại trượng phu.
“Có thể thêm một cái guồng nước ở trong này.” Thái Tử vừa nói vừa cầm lấy bút trong tay Bàn Nhi, cũng chỉ thêm vài nét bút ít ỏi, một cái guồng nước nhỏ trông rất sống động hiện lên bên cạnh hòn non bộ trong bức tranh.
“Guồng nước cần phải có nước chảy thì mới chuyển động được, nhưng mặt trên này hoàn toàn cần nước lưu động.” Bàn Nhi đưa ra dị nghị.
“Chỉ cần làm cho guồng nước chuyển động, có thể sử dụng thùng đựng nước rồi vận chuyển bằng đường không ở phía trên guồng nước rồi hạ xuống hòn non bộ. Cục Chế Tạo chắc là có thể làm được cái này, nhưng cái này của nàng bé như vậy chỉ sợ hơi khó với cái lớn.”
Nói trắng ra đó là đồ chơi để dỗ trẻ con, căn bản không phải là vấn đề gì khó, trước kia Thái Tử đã từng nhìn thấy nên mới có thể nói chắc chắn như vậy.
Nếu Thái Tử nói như vậy, vậy thì làm đi.
Sau đó Thái Tử nói để người đưa đồ đến Cục Chế Tạo, Bàn Nhi ngại tờ giấy này bị mình vẽ xấu, nói muốn vẽ lại một lần nữa, nhưng khi vẽ đến guồng nước thì lại gặp chút khó khăn.
Tuy rằng nàng đã từng nhìn thấy guồng nước nhưng cũng không quan sát kĩ càng, trong đầu chỉ có ấn tượng đại khái, nếu chỉ là vẽ một bức tranh để xem thôi thì còn được, dù sao cũng chỉ xem hình dạng, nhưng nếu cầm đi để cho Cục Chế Tạo làm theo thì không thể qua loa như vậy.
Nàng cũng không mở miệng nói gì, cứ cầm bút bất động.
Thái Tử thở dài, bước tới, cầm lấy tay nàng từ phía sau, chắp bút vẽ lên giấy.
Mùi hương Già Nam nhàn nhạt vây quanh lấy nàng, Bàn Nhi nhạy bén nhận thấy tiếng thở dài của hắn, cùng với sự cứng ngắc khi hai người ở chung mấy ngày qua, dù sao ít nhất họ không hòa hợp như trước kia nữa.
Là bởi vì vấn đề kia sao, hắn không hỏi, nàng cũng không giải thích?
Nhưng giải thích như thế nào? Nàng căn bản là không biết, chỉ có thể giả vờ không biết.
Ngay khi nàng đang mất tập trung thì bức tranh đã được vẽ xong.
Bàn Nhi nhìn chăm chú, tuy rằng hắn đã nắm tay nàng vẽ tranh, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là hai người khác nhau vẽ, hơn nữa một người là người lớn, một người là trẻ em.
Nàng chính là đứa trẻ đó.
Đây là muốn làm cho nàng mất mặt với Cục Chế Tạo mà!
“Chàng vẽ tranh đẹp như vậy làm gì chứ?” Nàng nén giận hỏi.
Thái Tử kinh ngạc, lại bật cười: “Không phải là ta vẽ tranh đẹp, là nàng vẽ tranh quá kém.”
Khi nói chuyện, hơi thở của hắn phun lên tai nàng, tự dưng khiến cho tai nàng nóng lên, dần dần đỏ bừng.
“Sao tai của nàng lại đỏ vậy?” Ánh mắt của Thái Tử cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng nhìn thấy được.
“Chàng đứng gần quá nên thiếp thấy nóng.” Nàng giận dỗi nói, đẩy Thái Tử ra.
Thái Tử duỗi tay gãi tai nàng, nàng vội vàng che tai lại, hai người giống như hai đứa trẻ bắt đầu làm loạn lên, ánh mắt lơ đãng nhìn nhau, cả hai người đều sửng sốt trong giât lát.
Vẫn là Bàn Nhi phá vỡ sự yên tĩnh: “Nếu đã vẽ xong rồi thì mau đưa đến Cục Chế Tạo thôi.”
Thái Tử gật đầu, gọi Phúc Lộc một tiếng.
Tiệc mừng thọ của Phó Hoàng Hậu được tổ chức ở đảo Quỳnh Hoa.
Đảo Quỳnh Hoa này không ở Nam Hải mà ở Bắc Hải.
Quỳnh Hoa ở phía Bắc, Doanh Đài ở phía Nam, hai địa điểm nằm đối diện nhau qua cầu Kim Ngao Ngọc Đông và cầu Ngô Công. Đảo Quỳnh Hoa được tạo thành từ gò núi, trên đảo có Điện Quảng Hàn, Điện Nhân Trí, Điện Duyệt Tâm, bình thường nếu Tây Uyển tổ chức cung yến thì đều tổ chức ở nơi này.
Trên đảo thạch đá lởm chởm, cấu sơn trúc động, hình thành một vẻ đẹp kì lạ với những đình đài ở giữa núi đá, linh thạch trùng điệp ở giữa cung điện. Mà ở sườn phía bắc của hòn đảo, một cái hành lang hình vòng cung được thi công ở gần mặt nước, ở trên hành lang có rất nhiều đình đài và đình thủy tạ, quả thật là một nơi tuyệt vời để đi ngắm cảnh.
Cho nên nói phong cảnh ở trên đảo Quỳnh Hoa không thua kém gì Doanh Đài, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
Khi đến ngày diễn ra bữa tiệc, trên đảo Quỳnh Hoa vô cùng náo nhiệt, mọi người ở Đông Cung cùng nhau tham gia đông đủ.
Thái Tử đương nhiên là không ở chỗ này, sau khi chúc thọ Phó Hoàng Hậu xong thì phải đi đến chỗ của Thành An Đế ở bên kia, các nữ nhân trong Đông Cung thì đều ở bên cạnh Phó Hoàng Hậu, lần lượt dâng quà chúc thọ.
Thái Tử Phi dâng lên một tấm lụa đen, dùng chỉ vàng thêu một nghìn chữ thọ với các hình dáng khác nhau, và được lót bằng một bức bình phong làm từ gỗ đàn hương. Quả nhiên là khí phái lại không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, mà quan trọng nhất là nghe nói Thái Tử Phi tự mình thêu chữ, lại là một phần thành ý hết sức đặc biệt.
Phó Hoàng Hậu tủm tỉm cười nhận lấy tấm lụa.
Hồ lương đệ tặng một khối ngọc Quan m màu trắng, vừa nhìn thì không bắt mắt lắm nhưng khi Phó Hoàng Hậu cầm trong tay xem kĩ mới phát hiện ra khối ngọc Quan m này được làm từ noãn ngọc.
Bàn Nhi dâng lên chiếc đàn cổ Hải Nguyệt Thanh Huy, bởi vì không phải chiếc đàn nổi danh khiến cho người ngoài cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ vị Tô lương đệ này có phải là quá tùy tiện trong việc tặng quà này hay không.
Nhưng Phó Hoàng Hậu cũng rất hứng thú mà liếc mắt nhìn Bàn Nhi một cái, biết nàng là được con trai mình chỉ điểm cho, người ngoài rất ít người biết được bà thích đàn cổ.
Bởi vậy, khi so sánh ba món quà chúc thọ này, món nào nặng món nào nhẹ đã rất rõ ràng rồi.