Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 98

Chu Hiền Phi cùng Trinh Dương Hầu đương nhiên là không cam lòng, trước khi đi Chu Hiền Phi còn tràn đầy oán giận nhìn Thái Tử một cái.

Nhưng không cam lòng cũng vô dụng, đã hết hi vọng.

Thái Tử có chứng cứ ngoại phạm, Thất Hoàng Tử lại nói Sở Vương là bị hắc y nhân hại, ý tứ của Cung Thân Vương rõ ràng thiên về phía Thái Tử. Lời nói lúc trước của Thành An Đế cũng vô cùng rõ ràng, không hy vọng chuyện này bị náo loạn đến triều đình, cho nên lấy thích khách làm kết cục là tốt nhất.

Về phần rốt cuộc có thích khách hay không, cấm quân thị vệ điều tra Tây Uyển có thể có kết quả gì hay không, thật ra chẳng qua chỉ là diễn cho người ngoài xem một vở kịch.

Thái Tử cùng Bàn Nhi đi ra khỏi Y Lan Đường, một trận gió đêm thổi tới, Bàn Nhi không khỏi siết chặt áo choàng trên người.

Nàng cảm giác được Thái Tử nắm lấy tay nàng, nàng cúi đầu, rụt tay trở về. Lúc này Thái Tử quay đầu, nàng cũng nhìn theo, liền thấy Phó Hoàng Hậu đứng ở phía sau cách đó không xa.

Thái Tử nhìn Bàn Nhi một cái, Bàn Nhi đi theo Trương Lai Thuận ra bên ngoài, Thái Tử đi tới trước người Phó Hoàng Hậu, vẻ mặt của Phó Hoàng Hậu có chút mệt mỏi, dường như muốn nói lại thôi, rồi lại cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn hắn.

Hai mẹ con nhìn nhau, Phó Hoàng Hậu thở dài một hơi nói: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."

Thái Tử gật gật đầu, Thấy Phó Thao đi tới, hắn nói: "Cữu cữu, thời gian cũng không còn sớm, ta đưa người đi nghỉ ngơi, chờ ngày mai lại trở về phủ?"

Phó Thao vỗ vỗ bả vai Thái Tử: "Được rồi, còn phải cần ngươi đưa đi, tùy tiện tìm thái giám đưa ta là được, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Thái Tử bảo Phúc Lộc an bài người đưa Phó Thao đi nghỉ ngơi, lại tiễn Phó Hoàng Hậu về, đang chuẩn bị rời đi, bị Tề Vương đứng cách đó không xa gọi lại.

Tề Vương cũng vừa mới tiễn Cao Quý Phi rời đi, nhưng hắn ta vẫn không đi, hiển nhiên là có chuyện gì muốn nói với Thái Tử.

"Không nghĩ tới như vậy đều có thể để cho ngươi tránh thoát một kiếp, không thể không nói Lão Tam ngươi để cho ca ca có chút nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa."

Tề Vương dáng người cao lớn, diện mạo lại giống Cao Quý Phi, cho nên thoạt nhìn có chút âm nhu. Trên mặt hắn ta mang theo ý cười, nếu là đứng ở xa xa nhìn về phía nơi này, còn tưởng rằng huynh đệ hai người đang nói chuyện gì thân thiết.

"Đại ca chuyện ngươi không nghĩ tới nhiều lắm, tựa như nhị ca cũng không nghĩ tới hôm nay hắn ta sẽ chết. Cho nên người vẫn nên có chút kính sợ, cái gọi là quân tử có ba điều sợ, sợ thiên mệnh, sợ đại nhân, sợ lời của thánh nhân. Tiểu nhân không biết thiên mệnh mà không sợ cũng đành, cợt nhả với đại nhân, xúc phạm lời nói của thánh nhân, tất sẽ bị trời trừng phạt."

Thái Tử mỉm cười, chỉ nhìn thần thái ôn hòa của hắn, khẩu khí bình thản, phỏng chừng cho dù là ai cũng nghĩ không ra Thái Tử sẽ nói ra những lời này.

Tề Vương lúc này bị chọc giận, tức giận cười ngược lại.

"Vậy ý của ngươi là ngươi là thiên mệnh là đại nhân hay là thánh nhân?"

"Cô cũng không nói như vậy, chẳng qua là trong lòng của Cô cảm thán mà thôi, nghĩ đến một số người tính toán mưu kế, cũng không biết chém đứt một chỗ cánh tay lại chọc phải một người điên, sẽ là kết cục gì. Lại nghĩ đến thiên đạo luân thường đều có dấu vết để theo dõi, người thường không thể trái, vẫn là đừng nên uổng phí công sức."

"Bổn Vương sao bây mới phát hiện đệ đệ Thái Tử của mình cũng là một người thích nhanh mồm nhanh miệng như vậy."

"Lúc trước Cô đã nói rồi, đại ca còn nhiều chuyện không biết. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đại ca vẫn nên mau trở về nghỉ ngơi, Cô cũng phải trở về."

Thái Tử không muốn cùng Tề Vương cãi nhau nữa, nói xong chuẩn bị rời đi, ai ngờ lại bị Tề Vương từ phía sau kéo lại.

Đứng cách đó không xa, thị vệ đông cung lập tức tiến lên, Thái Tử khoát tay áo.

Hắn nhìn qua, Tề Vương trừng mắt nhìn lại hắn. Chỉ là ánh mắt hắn bình tĩnh, ánh mắt của Tề Vương lại quá không bình tĩnh.

Lời nói của Tề Vương gần như văng ra khỏi kẽ răng: "Ngươi nói thật cho ta, ích thọ như ý cao kia có phải là ngươi sai người dâng cho phụ hoàng hay không?"

Thái Tử có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt lại không một gợn sóng nhúc nhích.

Hắn cười khẽ một tiếng, nói: "Không nghĩ tới đại ca lại nghi ngờ Cô, Cô vốn còn nghi là đại ca sai người làm."

Thành An Đế tâm không tín Phật, năm xưa khi ở Tiềm Dinh chính là như thế, chỉ là Thái Tổ Hoàng Đế cùng Tiên Đế tín Phật, Phật Giáo ở Đại Chu tuy không phải quốc giáo, nhưng địa vị cũng tương đương như quốc giáo, bởi vậy hắn ta tín Đạo cũng không có gióng trống khua chiêng, thậm chí sau khi đăng cơ, cũng vẫn luôn che giấu.

Cho đến năm Thành An thứ mười bốn, Thành An Đế bị bệnh nặng một thời gian, sau khi khỏi bệnh hắn ta càng ngày càng hoang đường, vậy mà lại mê tín dị đoan... một số đạo sĩ nói, tin tưởng cái gì có thể có ích cho thọ kéo dài tuổi thọ trường sinh bất lão tiên đan.

Nhất là mấy năm gần đây, trước kia Thành An Đế còn biết kiêng dè, cũng là cố kỵ trong cung còn có Thái Hậu. Chờ sau khi Tây Uyển sửa chữa xong, hắn ta thưởng thức được chỗ tuyệt vời của khu vườn cấm của hoàng gia này, đã đưa những đạo sĩ thuật sĩ này chuyển đến Tây Uyển, hàng năm hắn ta đều tự mình đến thưởng ngoạn một hai lần.

Nói là đi ngắm cảnh du lịch, không bằng nói là tới sử dụng tiên đan dịch kinh tẩy tủy.

Đúng vậy, dịch kinh tẩy tủy.

Vừa mới bắt đầu Thái Tử nghe được người phía dưới báo, còn có chút không dám tin, nhưng sự thật chứng minh Thành An Đế chính là nghĩ như vậy, cũng không biết là thiên tính chính là như thế, hay là làm Hoàng Đế đã lâu tuổi cao long thể lại không tốt lắm, bị bệnh cái vội vàng chữa bệnh tin vào cái này.

Nhưng mấy năm gần đây long thể của Thành An Đế so với trước kia tốt hơn không ít, trước kia sắc mặt luôn nhợt nhạt xanh xao, mấy năm nay đã nhìn thấy vài phần hồng nhuận.

Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ duy trì vài năm mà thôi, gần một hai năm trở lại đây dường như bắt đầu có dấu hiệu sa sút trở lại.

Thái Tử từng sai người âm thầm điều tra qua cũng hiểu chút ít, suy đoán cái gọi là 'tiên đan' kia quả thật đối với thân thể con người có lợi ích nhất định, nhưng những lợi ích này chỉ là nhất thời, chờ qua thời hạn, nhược điểm tự nhiên sẽ xuất hiện.

Vì để che dấu những nhược điểm này, gần đây những đạo nhân kia lại cho Thành An Đế một loại tiên dược, nghe nói gọi là ích thọ như ý cao, Thái Tử cho người đến xem qua, thật ra chính là phúc thọ cao của tiền triều đã bị nghiêm cấm, còn gọi là a phù dung.

Loại thuốc này chính là cống phẩm của phiên bang, ở tiền triều thường bị một số quý nhân coi là thuốc tráng dương để dùng, dùng lâu nó sẽ trở thành chất gây nghiện khó bỏ, tiền triều bởi vì có một hoàng đế dùng đã bị chết, sau đó thứ thuốc này bị nghiêm cấm, trở thành thứ hiếm thấy trong dân gian.

Thái Tử vốn tưởng rằng việc này là do Tề Vương Sở Vương làm sau lưng, chính là vì muốn lấy lòng Thành An Đế, không nghĩ tới Tề Vương lại nghi ngờ hắn, nhưng hắn sẽ không nói rõ những nội tình này, mà hiển nhiên là Tề Vương cũng không tin lời này của hắn.

"Bổn Vương? Bổn Vương làm việc này đối với mình có ích lợi gì? Chỉ có ngươi, bổn Vương không tin ngươi không biết tác hại của ích thọ như ý cao kia, nếu phụ hoàng có gì bất trắc, còn không phải ngươi có lợi!" Tề Vương sắc bén nói.

Thật ra suy đoán của hắn ta cũng không có gì sai, dù sao Thái Tử cũng là Thái Tử danh chính ngôn thuận, nếu Thành An Đế bất hạnh băng hà, đương nhiên là Thái Tử lên ngôi.

Chờ Thái Tử lên ngôi, những huynh đệ như Tề Vương, hoặc là rời kinh cả đời bị vây chết ở đất phong, hoặc là ở lại kinh thành làm Thân Vương nhàn tản, cả đời ở dưới mí mắt Thái Tử nơm nớp lo sợ, cho nên suy đoán của hắn ta cũng không phải không có đạo lý.

Thái Tử cũng lười giải thích với hắn ta: "Mặc kệ đại ca có tin hay không, việc này không liên quan đến Cô. Nhưng nếu đại ca đã nói như vậy, Cô ngược lại hoài nghi, chẳng lẽ việc hôm nay chính là bởi vì các ngươi nghi ngờ Cô xuống tay với phụ hoàng, cho nên mới làm ra như vậy?

Tề Vương không có phòng bị, trên mặt lộ ra một tia chật vật.

Trong lòng Thái Tử u ám, cũng không đợi hắn ta trả lời, mà bỏ lại một câu 'thời gian cũng không còn sớm, đại ca cũng nên trở về nghỉ ngơi sớm', rồi rời đi.

Thái Tử không nghĩ tới hai chuyện không liên quan này, lại thực sự có liên quan đến nhau.

Nhưng sau khi nghĩ lại hắn cũng hiểu được vì sao, Tề Vương Sở Vương nghi kỵ hắn âm thầm xuống tay với Thành An Đế, chính là bởi vì để sớm ngày đăng cơ, bọn họ bên ngoài không cách nào ngăn cản, lại không dám đi đụng vào xui xẻo của Thành An Đế, chỉ có thể chó cùng dứt dậu xuống tay với hắn.

May mắn Viên Viên đủ quyết tuyệt, tiểu cung nữ tên Hương Bồ kia cũng đủ thông minh, Vương Cẩn Niên cũng đủ thức thời, chính là Thất Hoàng Tử...

Trong những suy nghĩ, Thái Tử đã đi tới trước mặt Bàn Nhi.

Hai người liếc nhau một cái, cũng không nói gì, cứ thế đi về phía trước.

Đường trở về cũng không dễ đi, thứ nhất lúc này là thời điểm lạnh nhất trong ngày, thứ hai cũng là vì rừng đá san sát, ngày xưa còn có thể thưởng thức ra vài phần mỹ lệ, hôm nay lại bởi vì hoàn cảnh như vậy tự dưng gặp đại họa, giày vò một đêm cũng không chợp mắt, tự nhiên thoạt nhìn bỗng có vài phần không kiên nhẫn.

Trương Lai Thuận cùng một tiểu thái giám ở phía trước cầm đèn lồng, Phúc Lộc đi ở bên cạnh, phía sau lại đi theo mấy thị vệ, biết rằng đây không phải chỗ nói chuyện, Bàn Nhi cũng không nói gì. Cho đến khi xe trở về Tĩnh Cốc, Bàn Nhi mới do dự mở miệng nói với Thái Tử: "Thất Hoàng Tử hắn..."

Thái Tử hiểu được ý tứ của nàng, lúc ấy người mặc đồ đen duy nhất ở đây chính là ám vệ bên cạnh Thái Tử.

Thực ra ở trong cung, bình thường Thái Tử không mang theo ám vệ, Tử Cấm Thành kiến trúc vuông vắn, đại khai đại hợp, cây cối cũng không nhiều, cũng không có lợi cho ám vệ ẩn thân, vẫn là sau khi đi tới Tây Uyển, hoàn cảnh trong Tây Uyển phức tạp, Thái Tử mới mang theo ám vệ.

Cũng không phải lúc nào cũng mang theo...mà là xem tình huống.

Trong hoàn cảnh đó, mặc dù Thái Tử vội vàng dẫn Bàn Nhi rời đi, nhưng hắn cùng tên ám vệ kia cũng hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh, lúc ấy có người khác ở đây hay không bọn họ nhất định sẽ không sơ sót.

Nếu không có phát hiện Thất Hoàng Tử, cũng chính là hắn cũng không có ở hiện trường, cách nói lúc trước của Bàn Nhi cũng chứng thực, Thất Hoàng Tử là bị ném ở gần đó.

Nếu Thất Hoàng Tử không ở hiện trường, hắn từ đâu nhìn thấy người áo đen? Thông qua lời thái giám nói lúc trước, Thất Hoàng Tử mặc dù ngôn ngữ mơ hồ không rõ, nhưng ý tứ biểu đạt coi như rõ ràng, hắn muốn đi thả đèn sông, nhìn thấy hắc y nhân, sau đó không biết nữa.

Nhưng Bàn Nhi lại nói là người ăn mặc như thái giám đỡ Thất Hoàng Tử tới, vậy có nghĩa là Thất Hoàng Tử cũng không nhìn thấy hắc y nhân gì, hắn đang nói dối.

Tại sao hắn lại nói dối?

Một Thất Hoàng Tử ở trong cung ai cũng biết là một kẻ ngốc lại biết nói dối?

Như vậy chỉ có một khả năng, Thất Hoàng Tử cũng không ngốc, có thể lúc ấy hắn nhìn thấy cái gì, cũng có thể là lúc trước hắn bị người đánh ngất xỉu cũng là giả, hắn biết có người muốn hại hắn, vì tự bảo vệ mình mới có thể làm bộ như bị dọa đến si si ngốc ngốc.

Tâm tình của Bàn Nhi vô cùng phức tạp, vừa là bởi vì nàng cùng Thái Tử có thể thuận lợi thoát thân, là bởi vì lời nói của Thất Hoàng Tử, lại có một loại cảm giác như ngồi trên bàn chông, mà loại cảm giác này đến từ bí mật bị người khác biết.

"Nếu Thất Hoàng Tử thật sự giả ngốc, điện hạ sẽ làm gì bây giờ?"

Thái Tử nhìn Bàn Nhi một cái, nói: "Nàng cảm thấy ta sẽ làm thế nào?"

Bàn Nhi theo bản năng nghĩ đến là diệt khẩu, bởi vì lúc trước nàng nói rằng Thất Hoàng Tử có thể có mặt vào thời điểm đó, phản ứng đầu tiên của Thái Tử chính là xử lý người này.

Nhưng vừa rồi còn có ân cứu mạng ở đây, quay đầu liền đem người diệt khẩu, Bàn Nhi cảm thấy có chút...

"Được rồi, nàng coi ta thành cái gì? Hắn giả vờ nhiều năm như vậy không dễ dàng, hôm nay lại bán ta một nhân tình, ta sẽ không quên lòng tốt của hắn."

Lại thấy sắc mặt của nàng vẫn không tốt lắm, Thái Tử nói: "Nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều, chuyện bên ngoài ta sẽ xử lý, nếu nàng thấy mệt mỏi thì tựa vào trong lòng ta ngủ một lát."

Bàn Nhi cũng không có giả bộ, ngay cả áo choàng chưa cởi cũng chui vào trong ngực Thái Tử, ngửi mùi hương già nam trên người hắn, nàng cảm giác được tâm an chưa từng có. <

Xe hơi lắc lư đi về phía trước, lắc đến mức Bàn Nhi có chút buồn ngủ, Thái Tử lại cực kỳ thanh tỉnh, trong bóng tối mi tâm hắn hơi nhíu lại, hiển nhiên là đang suy tư chuyện gì đó.

Dù sao việc này tưởng như đã kết thúc, thật ra còn lâu mới chấm dứt, một ít chuyện nối đuôi tiếp theo, Chu Hiền Phi liều lĩnh tuyệt vọng phản công, Tề Vương âm thầm tính kế, còn có Yến Vương thờ ơ lạnh nhạt đang chờ thời cơ, những thứ này Thái Tử đều cần suy nghĩ.

"Thật ra chàng có thể không tới, vì sao phải tới?" Lúc trước Bàn Nhi quay đầu lại, cũng không có xem nhẹ ánh mắt của Phó Hoàng Hậu, hơn nữa liếc mắt một cái cũng không phải nhìn Thái Tử, mà là nhìn nàng.

Bàn tay của Thái Tử vô thức vu.ốt ve trên vai Bàn Nhi thoáng cái dừng lại.

Qua hồi lâu, hắn mới nói: "Ta không muốn nàng xảy ra chuyện gì."

"Nếu hôm nay âm mưu của bọn họ thành công, chàng có hối hận không?"

"Chuyện này cũng không có xảy ra." Thái Tử chưa bao giờ lãng phí tinh lực đi suy nghĩ một chút chuyện chưa xảy ra.

"Nếu thì sao? Nếu như lặp lại lần nữa, chàng sẽ đến chứ?" Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt trong suốt nhìn hắn.

Thái Tử có chút ngây ngẩn cả người, vươn ngón tay vu.ốt ve đuôi lông mày của nàng.

Hắn suy nghĩ một lúc mới nói: "Có lẽ sẽ đến. Ta nói rồi, không muốn để cho nàng xảy ra bất cứ điều gì." Bàn Nhi nở nụ cười, lại chôn vào trong ngực hắn.

Ta cũng vậy, nếu như làm lại một lần, ta vẫn sẽ lựa chọn đến bên cạnh chàng. Cảm ơn chàng đã không làm cho ta hối tiếc quyết định ban đầu của mình, đã từng, ta đã từng suýt nữa hối tiếc.

Bàn Nhi nghĩ về điều đó, tâm tư nhất thời có chút kích động phập phồng. Lần đầu tiên, nàng không kìm nén, mà làm theo suy nghĩ trong lòng.

Nàng vòng qua cổ Thái Tử, nằm trên vai hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chàng biết không, điện hạ, thật ra ta đã từng rất thích chàng, nhưng ta không thể thích chàng, bởi vì càng bỏ ra tâm tư đối với chàng càng nhiều, ta lại càng không thể dung túng cho người khác. Ta chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, đem phần tâm tư này giấu đi, giấu thật sâu, giấu đến chính mình đều cho rằng sắp quên đi, hôm nay ta cho rằng mình sắp chết, mới nhớ tới."

Bình Luận (0)
Comment