Đêm mưa.
Rừng trúc gai bị tưới một ngày, đứng phiêu diêu trong gió táp từ bốn phương tám hướng, nước mưa men theo phiến lá chảy xuống không ngừng.
Mây đen phủ kín màn đêm, toàn bộ Tạo Cực Thành không thấy một tia ánh sáng, phảng phất như một khu mộ trống trải tịch liêu.
Mà trên thực tế, dưới góc liễu bên sườn dốc ở một góc của tòa thành, quả thật có một ngôi mộ thất lẻ loi.
Mộ thất này mới vừa tu sửa, cỏ dại mọc trong mùa hè đã bị nhổ sạch, ngay cả mộ bia cũng được lau chùi không nhiễm một hạt bụi.
Sở Tri Thị chậm rãi đứng dậy ở phía trước tấm bia, giọt mưa rơi xuống dày đặc đều bị linh lực quanh thân hắn bắn ra ngoài.
Hắn rầu rĩ đứng đó, mãi cho đến khi một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói với tên người trên bia đá: “Nhị sư huynh, đệ có rảnh lại đến thăm sư huynh.”
Tia chớp từ phương xa xẹt qua màn trời phía trên cây liễu, chớp mắt chiếu sáng cái tên trên mộ bia.
—— Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi chi mộ.
Vết đao khắc chữ viết bị mài giũa vô cùng tròn trịa, xem ra đã trãi qua không ít năm tháng.
Thân ảnh hắn ngự kiếm biến mất trong màn mưa, lại không biết chỗ hắn vừa mới đứng rốt cuộc có người nhẹ nhàng thở ra.
Sâu bảy thước dưới lòng đất.
Lão Đỗ nín thở trọn một ngày, theo bản năng hướng về phía đỉnh đầu nhìn một cái, lòng còn sợ hãi: “Mẹ ta ơi, lảm nhảm với người chết nguyên một ngày, đầu óc tên thành chủ Càn Dương Thành này rất có vấn đề, thật đúng là tin ngày giỗ người chết có thể hồi hồn, hại chúng ta kém chút lộ tẩy.”
Người ở bên cạnh lão cầm xẻng bắt đầu đào đất, “Cũng chưa chắc là chuyện xấu. Hôm nay Đạo Tông tổ chức xong xuôi ngày giỗ cho Bích Hư chân nhân, thời tiết lại không tốt, tạm thời sẽ không gấp nhìn chằm chằm chỗ này.”
“Suốt bốn năm nay không biết trên đời có bao nhiêu người đánh chủ ý nơi này. Nhưng chân chính đi đến đây, chúng ta là nhóm người đầu tiên. Ta nói này Mao Tử, xong vụ này chúng ta sẽ được sung sướng rất lâu đó.” Lão Đỗ xoa xoa tay, có vẻ rất phấn khích.
Mao Tử vùi đầu đào, miệng nói: “Còn ba trượng nữa sẽ đả thông, đợi lãnh tiền thưởng rồi vui vẻ cũng không muộn.”
“Đến đây.”
Hai người này là dân đào mộ lão luyện đương thời, mua nhà của một hộ nông dân gần Ngọc Kinh Đạo Tông nhất. Sau khi thăm dò phương vị, che chắn phòng xá kín kẽ, suốt ngày đóng cửa đào địa đạo ở trong nhà, mục đích chính là mộ thất của vị thành chủ quá cố Tạo Cực Thành.
Vất vả một năm, rốt cuộc hoàn thành trong tối nay.
Lớp đất che chắn cuối cùng bị xúc đi, mộ thất nhỏ hẹp xuất hiện trước mắt hai người.
Sau khi đánh giá quan tài bình thường không có gì kỳ lạ, Mao Tử cẩn thận dừng bước chân. “Tạ chân nhân lúc còn sống thần thông quảng đại, hắn chết rồi biến thành quỷ có thể đặc biệt hung tàn hay không?”
Ánh mắt lão Đỗ xuất hiện vẻ tham lam, trông cứ như trăm vạn tiền thưởng đã bị lão ta nắm ở trong tay.
Lão ta nuốt nuốt nước bọt, không quan tâm nói: “Đừng có nói mò, nếu hắn có thể hiển linh, Sở Tri Thị đi bộ quanh quẩn mộ thất của hắn một ngày tại sao hắn vẫn không ra gặp mặt?”
“Nói cũng phải, chúng ta chỉ cần tránh bị người sống đuổi giết là được rồi.”
Lão Đỗ không để bụng: “Người sống sao? Hiện giờ người của Đạo Tông phát giác không được, về sau cũng sẽ không có chứng cứ bắt chúng ta, vị kim chủ kia của chúng ta cũng không phải dễ chọc.”
“Nhưng đồ đệ của Tạ Tri Vi là Cửu Châu Vương thế tử, càng không dễ chọc.”
“Thôi đi, vị thế tử kia không biết đang hưởng phúc ở đâu, bốn năm nay chưa một lần trở lại Đạo Tông, nói không chừng đã quên cái chỗ chết tiệt này.”
Hai người không chút cố kỵ, một lòng nhào vào trong quan tài có cỗ thi thể nghe nói từng nắm giữ Bạch Liên và Hắc Liên.
Lão Đỗ ngồi trên quách nhổ rút ra từng cây từng cây đinh tán, Mao Tử ngồi xổm trên mặt đất đánh lửa.
Hai người trộm mộ đã lâu đều có thể nhìn rõ trong bóng đêm, nhưng vẫn đốt một cây sáp ong, đặt ở một góc mộ thất.
Lão Đỗ rút đinh xong thì nhảy xuống, nhìn ánh nến cháy bừng bừng, trong lòng yên ổn. Lão ta đỡ nắp quách dịch chuyển sang một bên, tiếp tục cảm thán sự tích của chủ nhân mộ thất này. “Nhắc tới Tạ Tri Vi chết cũng thật là thua thiệt, một người lợi hại như vậy, nếu hiện tại còn sống có lẽ là thiên hạ đệ nhất, lại bị độc chết, đến bây giờ hung thủ còn chưa ngoi đầu lên, đây là chuyện gì chứ.”
“Còn không phải sao, quá oan uổng rồi.” Mao Tử đối với nhân vật chính trong câu chuyện rất là kính sợ, chắp tay nói: “Tạ chân nhân, bọn tiểu nhân kiếm miếng cơm ăn, lão nhân gia ngài ngàn vạn lần đừng trách tội, ngày sau tiểu nhân nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho ngài.”
Lão Đỗ giải quyết quách phía ngoài xong, bắt đầu nhổ đinh trên nắp quan tài, nghe vậy buồn cười: “Chính mình cái gì cũng chưa cầm được, lại muốn đưa tiền trước cho người chết.”
“Suỵt, đừng nói lung tung.”
“Ngươi thật nhát gan.” Lão Đỗ đối với hành vi cẩn thận của Mao Tử khịt mũi coi thường, ném xuống cái đinh tán cuối cùng, vỗ lên quan tài một cái: “Cũng không nhìn một chút vị kia ở trong này có thể nghe thấy hay không.”
Lão nói tới đây, bỗng nhiên nổi hứng, ác ý lại vỗ một cái nữa: “Này, lão nhân gia ngài có nghe thấy không.”
Bên trong mộ thất vốn dĩ yên tĩnh ngột ngạt, thế nên giọng của lão đặc biệt lảnh lót, mà sau khi chữ cuối cùng nói xong, mộ thất lộ ra càng yên tĩnh.
Lão Đỗ lại gõ gõ nắp quan tài, dương dương đắc ý.
Mao Tử lau miệng đi tới, cũng không chần chờ nữa, dự định cùng lão ta cùng nhau dịch chuyển nắp quan tài.
Lúc này, hai người bọn họ bỗng nhiên nghe thấy dưới nắp quan tài truyền ra một câu trả lời mơ hồ: “Ừm ừ, nghe thấy rồi.”
Đại khái là từ trong cơn ngủ say rất lâu mới tỉnh lại, giọng nói này trầm thấp, mất tiếng, mang theo trong trẻo trời sinh, giống như chậm rãi rút ra lưỡi kiếm rỉ sét nằm lâu trong vỏ kiếm.
Lão Đỗ hít vào một ngụm khí lạnh, nháy mắt cả người đều bất động.
Ánh nến lung lay, chỉ có bóng hai người ở trên vách đá, không có vật khác.
Lão nghi hoặc hỏi: “Mao Tử, vừa rồi là ngươi nói chuyện sao?”
Mao Tử chật vật lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: “Không, không phải ta……”
Hai người bọn họ một là thiếu niên một là lão niên, mà giọng nói này hình như lại là thanh niên……
Hai người nhìn nhau đôi mắt chậm rãi trừng lớn, lông tơ trên lưng từng sợi dựng thẳng lên, không hẹn mà cùng nhìn xuống nắp quan tài dưới bàn tay mình.
Cũng chính tại đây trong một cái chớp mắt, nắp quan tài vốn đang nằm yên ổn đột nhiên giật giật, giống như bị cái gì ở bên trong đẩy một chút.
Mao Tử kinh hô một tiếng, vội vã rút tay về.
“Đè lại!” Lão Đỗ kiến thức rộng rãi, cảm thấy rất có thể là xác chết vùng dậy.
Nhưng động tĩnh dưới nắp quan tài càng lúc càng lớn, rất cố chấp muốn đẩy lên, nửa thân mình của Mao Tử đã nằm đè phía trên, mệt thở hồng hộc: “Ván quan tài giữ không được nữa…… Làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt lão Đỗ trầm như nước, một tay lấy từ trong túi ra chân lừa đen, vạn nhất “đồ vật” bên trong xông ra, sẽ dùng cái này để tiếp đón.
Còn không đợi lão ta chuẩn bị tư thế sẵn sàng, “đồ vật” bên trong giống như mất kiên nhẫn, đẩy càng mãnh liệt, nắp quan tài trong nháy mắt đã bị xốc lên.
Bên trong rót đầy không biết là nước hay là chất lỏng gì đó, theo sau nắp quan tài mở ra bắn tung tóe khắp nơi.
Ánh nến tức khắc bị bọt nước dập tắt.
Hai người không biết làm sao, ở trong mộ thất đen như mực kêu la một trận quỷ khóc sói gào, đoán chừng lúc này hơn phân nửa phải ngủm củ tỏi tại đây.
Một luồng gió âm u lạnh lẽo nhanh chóng phất qua, tựa hồ có một bóng người ướt đẫm chạy ra. Lão Đỗ và Mao Tử hoảng hốt chạy vắt giò lên cổ, nhưng vì tay chân luống cuống, không phải đụng vào vách đá, cũng là đụng vào đối phương, trong lúc nhất thời vậy mà không thể tìm được lối ra.
Mao Tử khóc ròng nói: “Tạ chân nhân, Tạ gia gia, Tạ đại thần! Tha mạng ah……”
Bị hắn gào to như vậy, lão Đỗ ngược lại bình tĩnh trở lại, “Đừng hoảng hốt, ngươi xem, không còn động tĩnh nữa.”
Mao Tử nghiêng tai lắng nghe.
Thật đúng là, gió lạnh và bóng người đều không thấy.
Hắn dụi dụi mắt, cả gan cùng lão Đỗ tiến lên nhìn vào quan tài, bên trong rỗng tuếch, chỉ có nước đầy ắp.
Thi thể không thấy đâu.
Lão Đỗ vội vã che lại miệng của Mao Tử đang muốn kêu lên sợ hãi, nhìn nhìn bốn phía, chung quanh cái gì cũng không có.
Vết nước từ trong quan tài tràn ra ngoài, nối thẳng hướng với lối đi của địa đạo.
Lão Đỗ trợn to mắt, nói với Mao Tử: “Thi thể, chạy, chạy……”
Mao Tử dưới bàn tay của lão ra sức gật đầu, đôi mắt trừng so với lão còn lớn hơn.
Vất vả một năm nay, mắt thấy kiếm trăm vạn tiền thưởng dễ như trở bàn tay, hiện tại đều hóa thành bọt nước.
Không những như thế, kim chủ thần thông quảng đại ở sau lưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Mao Tử kéo tay của lão xuống, vẻ mặt như đưa đám: “Lão Đỗ, chúng ta làm sao bây giờ, Tạ chân nhân rốt cuộc có chết hay chưa?”
Lão Đỗ vốn dĩ định nói đi tìm thử xem, nhưng nhìn vết nước uốn lượn trên mặt đất, tức khắc lùi bước.
Con đường phía trước chưa biết được.
Nếu Tạ Tri Vi là người chết, vậy hắn ta hiện tại đã biến thành hung thi, trăm vạn tiền thưởng kia có đáng giá để hai người bọn họ đi liều mạng hay không?
Nếu hắn ta còn sống vậy càng nguy hiểm, trên người hắn ta mang theo bí mật như vậy, chắc chắn không muốn để người khác biết hắn ta không chết, lỡ như giết người diệt khẩu……
Nhưng muốn lão bỏ mặc một năm vất vả phút chốc trở thành trắng tay, lão không cam lòng.
Lão Đỗ có chút nóng nảy, đi vòng quanh quan tài, nhìn vũng nước óng ánh bên trong, bỗng nhiên dừng lại.
Lão lấy hết can đảm, thò tay vào chấm dính một chút để kiểm tra.
Mao Tử nhìn động tác của lão: “Chẳng…… Chẳng lẽ không phải là nước bình thường?”
Lão Đỗ không trả lời, đặt ngón tay dưới mũi dùng sức ngửi một hồi, đôi mày dần dần thả lỏng: “Thứ này hình như là……”
Mưa còn đang rơi, nhưng đã bước vào cuối trận, tí tách tí tách không đáng kể.
Một bóng người đẩy cửa ra ngoài nhìn xung quanh, ánh mắt có chút ngốc trệ.
“Kỳ quái…… Ta không gặp mưa, tại sao trên người lại ướt đẫm?”
Hắn lui về sau một bước, định vào nhà ngồi xuống chậm rãi suy nghĩ, nào biết bị vướng bậc cửa vấp một cái, té ngã ngửa mặt, cái ót đập một cái thật mạnh xuống nền gạch xanh trên mặt đất.
“A……Đậu xanh!”
“Đinh ——”
Trong đầu vang lên một tiếng cảnh báo bén nhọn, chấn động đến hắn ta giật mình ngồi bật dậy.
“Nhắc nhở, mắng chửi thô tục không phù hợp với thiết lập tính cách của Tạ Tri Vi, phạt cấm ngôn một ngày.”
“Ê, ngươi đợi……”
Miệng Tạ Tri Vi vừa mới mở một nửa tức khắc khép lại chặt chẽ, giống như bị dán keo dán sắt mở cách nào cũng không ra.
Từ trước đến nay đều là hắn ném cấm chú cho người khác, lần này cuối cùng cũng nếm tới loại thống khổ này.
Nhưng đồng thời, ký ức giống như bùn nhão của hắn rốt cuộc trở về vị trí cũ.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn nghẹn một bụng tức giận, nhanh chóng tìm kiếm trong phòng nhỏ, cướp đoạt hai bộ quần áo cùng một ít bạc, trước khi ra cửa, còn thuận tay cầm theo cái ô giấy dầu dựa ở chân giường.
Dầm mưa chạy như điên, mãi đến khi rời khỏi cái thôn này, hắn mới trầm mặt click mở hệ thống.
Thảo Mãng Anh Hùng ngáp một cái đi lên, “Thần tượng anh tỉnh rồi hả, ngủ lâu như vậy có phải rất thoải mái không?”
Tạ Tri Vi ha hả cười lạnh: “Thoải mái là thoải mái cái cọng lông, có cần lấy độc của Bạch Kiến Trứ ra cho cậu nếm thử là mặn hay nhạt không?”
“A hi hi, thần tượng, không phải thứ gì tốt đều cần phải chia sẻ nha.”
Tạ Tri Vi nghiến răng nghiến lợi: “Nếu biết cậu sớm đã viết thảm trạng bị độc phát như vậy, lão tử tuyệt đối không diễn cái kịch bản này! Tôi còn tưởng rằng giả bộ một chút là được, thì ra là chết thật, CMN linh tuyền giữ mạng mà cậu đã nói hay ho lúc trước ở đâu hả!!!”
Tác giả tâm sự một chút về Vi sư trên Tieba, bài đăng vào ngày 30/6/2017Cảnh báo: spoil tình tiết sau này, suy nghĩ kỹ trước khi đọc.
Phần hạ bộ của Vi sư sắp bắt đầu viết, trước đó tại đây tui nói mấy điểm liên quan đến chi tiết trong truyện ha.
1. Sư tôn cố ý nhắc tới tôm không có ý gì khác, hắn chính là muốn dặn dò nam chính để xoát hảo cảm.
2. Về sau em gái Đạm Đài sẽ còn online, hơn nữa không phải là nước tương, còn sẽ có nhân vật mới lại lên sân khấu, toàn bộ bố cục của thế giới tiến thêm một bước mở rộng.
3. Bổn văn HE.
4. Bổn văn chủ thụ, cho nên không cần lo lắng, Tạ lão sư sẽ không offline lâu.
5. Nếu Mục Hạc hoàn toàn hắc hóa, vậy trong phần dưới hắn và Tạ lão sư khẳng định sẽ có rất nhiều tương tác thú vị ( bao gồm cái loại mọi người chờ mong)
6. Bổn văn có thịt, nhưng xét thấy tác giả là người khẩu vị thanh đạm, cho nên thời điểm phát triển cốt truyện sẽ chỉ có chút thịt, không nhất định ăn ngon, xin không cần thúc giục.
Kế hoạch ngày mai post chương phần kế, nhưng lâm thời nhận được thông báo ngày mai đơn vị phải tăng ca, nếu là tăng ca nguyên ngày, vậy chậm nhất đến hôm kế mới đăng, không có biện pháp tui sợ mệt chết T T
Đêm nay trước chọn một vài bình luận trả lời một chút, quý vị nổ quá nhiều ha ha ha tui trả lời không xuể.
Không nói nhiều, quý khách quan thông cảm cho tui nhất định sẽ không nói cái gì, không thông cảm tui, tui có giải thích cũng vô dụng.
Ps gần đây tính tình thật là siêu cấp kém, lúc tui viết Sư huynh* chưa từng trả lời riêng mấy bình luận không dễ chịu, nhưng lần này có mấy lần luôn là nhịn không được đi cãi lại. Thế giới thật
(ám chỉ cuộc sống của chị tác giả) thật sự rất không hài lòng, nếu cảm thấy chỗ nào viết không tốt, tui hy vọng quý khách quan công bằng góp ý kiến, tui sẽ khiêm tốn suy xét. Nhưng nếu chỉ là thuần phun tào, tui sẽ làm lơ nha, không muốn lãng phí cảm tình của mọi người.
Tui chủ trương là love & peace~ yêu mọi người
—
*Sư huynh: Tức tác phẩm đầu tay “Sư huynh, thỉnh hạ phàm” của tác giả.