Theo tiếng nổ vang, Thu Trọng Vân kinh ngạc buông xuống ống tay áo đang che khuất hai mắt, hướng về phía vị trí lúc trước Xích Viêm đang đứng mà nhìn xung quanh.
Màu sắc váy áo trên người Đạm Đài Mộng nhàn nhạt, lại cách nơi đó khá gần, dù cho chiều hôm xẩm tối cũng có thể nhìn ra, nửa lưng áo của nàng đã bị máu tươi nhiễm bẩn.
Đạm Đài Mộng không thể cử động, chỉ cảm thấy một cổ mùi máu tươi vô cùng tanh nồng, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lại không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Thu Trọng Vân mở to hai mắt, phát hiện Xích Viêm đã không còn. Không, nghiêm khắc mà nói, hắn vẫn “còn”. Có đều là lấy phương thức huyết nhục mơ hồ, bắn văng tung toé nơi nào cũng có.
Một người đưa lưng về phía nàng đứng ở nơi máu me đầm đìa, trên người sạch sẽ, gấm vóc vải áo thậm chí còn hơi hơi lóe sáng. Hồng Liên ở trên đỉnh đầu của hắn tựa như vừa tắm qua một trận mưa đầu hạ, cánh hoa rực rỡ trong sáng, đang từ từ khép lại.
“Không ——” Thu Trọng Vân thất thanh ngăn cản. Nhưng không hề có tác dụng gì, nàng trơ mắt nhìn Hồng Liên sắp rơi vào tay mình, bị một người xa lạ nửa đường nhảy ra nhặt mất.
Tạ Tri Vi mặc niệm cho Xích Viêm một phút đồng hồ.
Tốt xấu gì cũng là một đại Boss cực kỳ quan trọng trong nguyên tác, vốn dĩ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lúc gặp được nam chính mới ngã xuống. Nhưng tới cái cốt truyện lệch hướng khỏi quỹ đạo đến cha ruột cũng không nhận ra này, vậy mà…… Vậy mà chỉ một Thu Trọng Vân, cũng đủ bức tử hắn ta rồi.
Còn là do Tạ Tri Vi hắn tạo nghiệt.
Boss không có, nam chính phải xoát cái gì để thăng cấp đây, cũng may tay mắt lanh lẹ giành lại được Hồng Liên, hoàn hảo không chút tổn hao…… Chờ một chút, Hồng Liên đã nhập vào thần thức của hắn, có phải là có thể tìm nam chính chắp tay đưa tiễn rồi không?
Xa xa có chút tiếng ồn ào truyền đến, không cần nhìn cũng biết, đó là người của Thiền Tông đang đuổi tới nơi này.
“Ngươi là ai?” Thu Trọng Vân nhìn chằm chằm nam nhân đưa lưng về phía mình, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Đối phương nghe vậy, chậm rãi xoay người, một gương mặt bị quấn che kín mít cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt nàng. Thu Trọng Vân bừng tỉnh đại ngộ, ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng lên, “Thì ra là ngươi, một tán tu mà lợi hại như thế, vậy mà có thể đoạt được Hồng Liên từ trong tay Xích Viêm?”
Tạ Tri Vi khiêm tốn nói: “Không dám, hắn bạo thể nổ tan xác, đoạt được tất nhiên là dễ dàng. Nếu cô nương có thể phản ứng nhanh, nhất định đoạt so với ta còn thuận tay hơn.”
“Thật sao?”
“Vô cùng chính xác.”
Đạm Đài Mộng nhận ra giọng nói này, không khỏi kêu một tiếng: “Ân công? Sao ngài lại ở chỗ này?”
Tạ Tri Vi nghĩa (lớn) lớn (giọng) chẳng (không) từ (thẹn) nói: “Ta đặc biệt tới cứu ngươi.”
“Đúng vậy, Xích Viêm nổ tan xác……” Thu Trọng Vân bỗng nhiên lẩm bẩm nói một tiếng, mi tâm nhăn lại, “Hắn mà biết nhất định sẽ tức giận, phải làm sao đây.”
Hồng Liên tất nhiên quan trọng, nhưng người kia mà nổi cơn thịnh nộ thì chính là lục thân không nhận. Xích Viêm mặc dù đáng chết từ lâu nhưng nàng vẫn không dám động thủ, thứ nhất là kiêng kị Hồng Liên, thứ hai là hắn đã dặn dò, hắn muốn bắt sống Xích Viêm mang tới Tạo Cực Thành để bái tế trước mộ.
Lúc này Xích Viêm đã huyết nhục văng tung tóe, ngay cả cái thây toàn vẹn cũng không còn, làm sao cứu vãn đây? Nếu có Hồng Liên còn đỡ, nhưng Hồng Liên lại bị người che mặt ở trước mắt này cướp đi……
Đôi mắt nàng đảo quanh, áng sáng trong đó lúc nóng lúc lạnh, lúc lạnh lúc nóng, ánh mắt âm tình bất định thế này khiến Tạ Tri Vi tê hết cả da đầu. Cuối cùng Thu Trọng Vân nhướng lông mày lên lần nữa, cười rộ lên từng chút từng chút một, nhìn rất là vui vẻ.
Tạ Tri Vi căng da đầu hỏi: “Cô nương cười cái gì?”
Âm thanh trên đỉnh núi càng gần, Thu Trọng Vân lại càng thảnh thơi ở nguyên chỗ đi tới đi lui, hỏi một cách biếng nhác: “Ta có đẹp không?”
Tạ Tri Vi khó hiểu, đành phải trả lời theo tình hình thực tế: “Đẹp.” Em gái nếu ngươi không đi sẽ không kịp nữa…… Lúc này còn để ý tới mỹ mạo của mình? Ngươi thay đổi rồi! Trong nguyên tác ngươi chính là chỉ care mỗi mỹ mạo của nam chính thôi ê này.
Thu Trọng Vân thở dài, “Ngươi cũng biết là đẹp, nhưng ngươi lại không chịu nhìn ta, chỉ lo nhìn muội muội kia. Chậc, quả thật, y phục của muội muội bị bẩn rồi, nếu như tẩy giặt sạch sẽ, thật sự là một mỹ nhân nha.”
Ê này đây là có ý gì? Đừng nói với ta ngươi vừa mắt nàng ấy, ha ha ha……
Tạ Tri Vi bị cái ý nghĩ này của mình dọa cho phát lạnh, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức hiểu ra ý đồ của Thu Trọng Vân. Nữ nhân này trêu ghẹo nói chuyện phiếm, phân tán lực chú ý của hắn, đồng thời lặng yên không một tiếng động tới gần một chỗ.
Trên thực tế, mục tiêu của nàng là ——
Không đợi Tạ Tri Vi kịp phản ứng hay trả lời gì, Thu Trọng Vân đột nhiên nâng tay lên, một cây ngân châm đã chuẩn xác đâm vào cần cổ của Đạm Đài Mộng.
Đạm Đài Mộng kêu rên một tiếng, lập tức có thể cử động được, nàng theo bản năng sờ vào chỗ bị đâm, trên tay dính vào chút vết máu đã biến thành màu đen.
Thu Trọng Vân cười hỏi nàng: “Tiểu muội muội, có phải cảm thấy có chút ngứa có chút đau, nhịn không được muốn cào không?”
Đạm Đài Mộng cau mày nói: “Ừm, ngươi hạ độc ta?”
“Ngươi……” Tạ Tri Vi tiến về phía trước một bước, nhìn về phía Thu Trọng Vân: “Cô nương đây là muốn làm gì?”
“Người ta cũng vì đau lòng cho ngươi nha, cả ngày che mặt buồn bực lắm đúng không.” Thu Trọng Vân khoanh hai tay, đôi mắt không ngừng nhìn kỹ Tạ Tri Vi, “Nếu đã ngượng ngùng không dám gặp người, không bằng thay cái mặt nạ đeo lên, vừa đẹp lại thoáng, không tốt sao?”
Tạ Tri Vi khó hiểu ý này: “Mặt nạ gì?”
Hắn bị nhìn toàn thân đều không được tự nhiên. Ánh mắt cô gái này quá ngay thẳng, thế nên trong đó ẩn chứa mừng thầm và giảo hoạt đều lộ rõ mồn một. Nàng nhìn Tạ Tri Vi, giống như nhìn cọng cỏ cứu mạng sau khi bị rơi xuống nước, lúc đói bụng gặp được bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch, miếng BVS có cánh từ trên trời giáng xuống theo trong miệng Thảo Mãng Anh Hùng…… Phi.
Đạm Đài Mộng chỉ vào trong tay Tạ Tri Vi nói: “Nàng ấy muốn nói chính là đồ vật mà ân công đang cầm này.”
Tạ Tri Vi cúi đầu vừa thấy, bừng tỉnh đại ngộ, sau đó liền gào thét ở trong lòng.
Nói cho giỏi cái gì chỉ cứu mỗi Hồng Liên đâu! Đậu xanh cứ lo nói chuyện phiếm, thứ này lúc nào rơi vào tay mình cũng không biết! Móa, nhãn hiệu gì mà chất lượng tốt như vậy! Ngay cả Xích Viêm cũng bị nổ thành cặn bã, nó một cái mặt nạ cùi bắp vậy mà hoàn hảo không tổn hao gì??? Chất lượng và bề ngoài kém xa không chút liên quan ê này!
Nói trở lại, Thu Trọng Vân đánh một bàn tính thật là hay, đây là sợ Xích Viêm chết rồi sẽ bị nam chính trách tội, muốn bắt hắn tới dối trời qua biển*.
Tạ Tri Vi thành khẩn nói: “Mưu kế của cô nương không tồi, đáng tiếc không thể thực hiện được.”
“Sao lại không được?”
“Mặc dù không biết vì sao cô nương muốn tại hạ giả làm Ma Quân, nhưng Ma Quân ngày thường mặc áo khoác, vóc người so với tại hạ chênh lệch không biết bao nhiêu, lỡ như bại lộ đối với cô nương chắc chắn sẽ càng bất lợi.”
“Đúng vậy, ngươi cũng nói hắn mặc áo khoác, ai cũng nhìn không ra bộ dáng gì, cho nên sợ cái gì, ngươi giả dạng ổn vô cùng. Nếu không vị tiểu muội muội này……”
Đạm Đài Mộng cũng chân thành nói: “Ngươi độc không chết ta, vô dụng thôi.”
Thu Trọng Vân ung dung nhìn về phía nàng, “Mới vừa rồi tiểu muội muội cũng biết được thực lực của ta rồi đấy, tuy rằng không biết vì sao giết ngươi không chết được, nhưng ta xuống tay với ngươi cũng không phải mục đích này.” Thấy sắc mặt Đạm Đài Mộng hơi có biến hóa, lại cười nói, “Chậc chậc, trên mặt thực rất ngứa đúng không, nhất định phải cố nhịn xuống không được cào nha, bị trầy rồi khó coi lắm đó.”
Cái gì? Nữ chính sắp bị hủy dung?
Em gái Thu Trọng Vân ngươi đừng làm rộn có được không, có biết các ngươi đều là người sống sót mà lão tử trăm cay ngàn đắng cứu vớt từ trong cốt truyện vặn vẹo ra hay không!
Tạ Tri Vi không thể nhịn: “Nàng ấy với cô nương giống nhau đều là nữ tử, sao cô nương có thể đối xử như thế.” Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân**, có cần ta hát cho ngươi nghe không hả!
“Ai dô, biết ngay ngươi sẽ đau lòng mà.” Thu Trọng Vân yêu kiều cười khẽ “Đau lòng thì đeo lên đi, chỉ cần về sau ngoan ngoãn nghe lời ta, dung nhan vị tiểu muội muội này còn có thể giữ được, nhưng nếu ngươi không ngoan……”
Tạ Tri Vi sống không còn gì luyến tiếc nói: “Cô nương muốn tìm người nghe lời, thủ hạ bao nhiêu người muốn chọn ai mà không được, vì sao nhất định phải là tại hạ?”
Thu Trọng Vân mặc dù còn đang cười, trong mắt lại ẩn ẩn lấp lóe sắc lạnh. “Nhưng Hồng Liên chỉ ở trên người của ngươi, khí tức này độc nhất vô nhị, thủ hạ có nghe lời cỡ nào cũng ngụy trang không ra. Đồ vật quý giá như vậy, ai, ngươi tất nhiên là không nỡ cho ta.”
Tạ Tri Vi nói: “Đúng thật là không nỡ, nhưng cho cô nương cũng không phải không được.” Coi như ngươi không đưa cho nam chính, nam chính kiểu gì cũng sẽ đạt được, đây là hướng đi tất nhiên của thiên tiểu thuyết này.
Đôi mắt Thu Trọng Vân hơi híp lại, nụ cười càng thêm mềm mại đáng yêu: “Ngươi cho rằng ta giống như vị tiểu muội muội này, dễ lừa như vậy sao? Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, đợi nô gia tìm được phương pháp lấy Hồng Liên trên người của ngươi ra, khi đó nhất định sẽ để ngươi vô cùng thoải mái.”
Tạ Tri Vi bị nàng nhìn lại ra một thân mồ hôi lạnh.
Không cho ngươi không được, cho ngươi ngươi lại không tin, nữ nhân thật đúng là khó đối phó……
Tuy rằng không biết hiện tại Thu Trọng Vân với nam chính đã phát triển tới đâu, nhưng có thể khẳng định chính là, nữ nhân này bất kể là năng lực thúc đẩy cốt truyện hay là trí lực, so với nguyên tác đều chỉ có hơn chứ không kém. Hồng Liên bị hắn cầm được thì thế nào, vẫn như cũ chạy không thoát, ai bảo các nàng đều là bà xã của nam chính, ai cũng không thể đắc tội!
Hiện tại thì hay rồi, suất diễn của nhân vật phản diện cũng rớt trên đầu hắn, còn là loại khoác áo choàng của người khác giả danh lừa bịp cái dạng này.
Đạm Đài Mộng kiên cường nói: “Ân công, ta tình nguyện bị hủy dung cũng quyết không để ngài cam chịu bị Ma Tông khống chế.”
Tạ Tri Vi lắc đầu, yên lặng nuốt xuống một câu —— Mộng Mộng ngươi đừng làm rộn, ta tình nguyện bị Ma Tông khống chế, cũng không muốn ngươi bị hủy dung có hiểu không?
Biết đâu nhờ vậy, có thể mượn cơ hội hỏi thăm quan hệ giữa nam chính và Thu Trọng Vân, nói không chừng ở Ma Tông còn có cơ hội nhìn thấy hai người quen cũ.
Khi các hòa thượng của Thiền Tông tới được rừng tuyết tùng, khu rừng to như vậy chỉ có một mình Đạm Đài Mộng đứng đó, một thân dính máu, tay cầm một cái bình thuốc nhỏ kỳ quái —— đó là giải dược mà Thu Trọng Vân để lại cho nàng dùng trong một tháng.
Nàng nhìn màn đêm trống rỗng, trong mắt hình như có lệ quang lấp lóe, lẩm bẩm nói: “Ta quá may mắn, có thể gặp được người tốt giống như sư phụ như thế… Ta nhất định phải làm thứ gì đó, báo đáp ngài ấy!”
Tạ Tri Vi từ sư tôn của nam chính, lưu lạc thành tiểu đệ của nữ phụ, sự khác biệt này cũng không quá lớn.
Hắn nhìn mặt nạ trong tay, lại nhìn Thu Trọng Vân công khai đứng ngay cửa ra vào của phòng thay quần áo, hảo tâm nhắc nhở, “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương có thể lảng tránh một chút được không, ta cần thay y phục.”
“Có sao đâu, thân thể nam nhân ta thấy nhiều rồi.”
“Vậy…… vậy càng không có gì đẹp, vẫn nên lảng tránh một chút mới tốt, sợ cô nương thấy phiền.”
Thu Trọng Vân như có điều suy tư: “Thân thể nam nhân sao, quả thật chán chết……”
Tạ Tri Vi giật mình, thử hỏi: “Cô nương từng gặp qua rất nhiều thân thể của nam nhân?”
Thu Trọng Vân đắc ý nói: “Dĩ nhiên, nam nhân sao, có kẻ nào thấy bổn cô nương mà không gấp rút cởi y phục?”
Tạ Tri Vi nháy mắt mơ tưởng viễn vông, bất giác nuốt nước bọt, hỏi tới: “Trầm mê trên giường với cô nương…… Khụ, mỹ mạo, không cách nào kềm chế nổi, có phải còn có một người họ Nam Cung không?”
“Nam Cung gì?”
Tạ Tri Vi ôm hi vọng lớn lao, nói năng vô cùng khí phách: “Nam Cung Mục Hạc.”
Bốn chữ này mới vừa nói xong, hắn liền cảm thấy không đúng. Mới vừa nghiêng đầu, một cây ngân châm đã bay xẹt qua lỗ tai hắn, cắm trên vách tường xì xì tỏa ra khói đen. “Cô nương đây là……”
Thu Trọng Vân thổi thổi ngón tay, khóe miệng cong lên một nụ cười mang theo sát ý, “Thiếp thân tuy háo sắc một chút, nhưng rất kén ăn nha. Lần sau còn nói bậy nữa, châm của ta sẽ nhanh hơn nha.”
Kén ăn? Có ý gì? Chẳng lẽ nam chính không phải đồ ăn của nàng? Vì sao!
Nói như vậy Thu Trọng Vân với nam chính cũng không có cái đó đó sao, mau đỡ ta! Ta phải đi cứu giúp Doãn Vô Song!
Tạ Tri Vi còn đang phát điên, bỗng nghe thấy Thu Trọng Vân cười khanh khách nói: “Tuy thân thể của nam nhân ta thấy rất nhiều, nhưng mặt của ngươi một lần ta cũng chưa thấy qua, cho nên, ta tương đối tò mò chính là cái này.”
Lời tác giả:
Mặc dù gần đây bận rộn nhiều việc, không thể luôn luôn trả lời bình luận, nhưng một khi rảnh rỗi tui đều sẽ cầm di động đem mỗi một cái bình luận của quý khách quan xem qua một lần. Tui là một tác giả thích đi đúng cốt truyện, thời điểm trước viết Sư huynh quý khách quan cũng đã lĩnh giáo rồi, văn chương không hoa mỹ và thổi phồng, lúc nào cũng viết thịt hoặc là cứng rắn mang một ít kiều đoạn, đây không phải ước nguyện ban đầu của tui.
Những vị khách quan nói tui tả dong dài, nói mệt mỏi, thậm chí nói không có kiên nhẫn, tui cảm thấy tui cũng không cần phải giải thích cái gì, bạn có lẽ thích hợp xem loại truyện tiết tấu nhanh sảng văn hoặc là thuần thịt văn. Hoặc là đại khái bạn cảm thấy đọc ở chỗ này lãng phí lưu lượng và thời gian, tui cần phải mang ơn đội nghĩa bạn, nói một câu tiềm thủy đảng*** vạn năm cũng phải lộ diện, giống như đối với tui đây là bố thí lớn lao. Dù sao thì tùy duyên đi, mục đích của tui lại không phải vì lợi nhuận, chống đỡ tui chính là lạc thú, là quý khách quan chiếm 99.9% duy trì và hiểu cho tui. Cho nên về sau tui cũng sẽ không lại vì 0.1% cố tình gây sự mà chuyên môn đi giải thích, ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người, ừm, nghe đồ đệ của tui, nhắm mắt làm ngơ cho khỏe ~
Spoil: Chương sau Mục Hạc sẽ online nha
—
FM: Dối trời qua biển (nguyên văn 瞒天过海) Man thiên quá hải: ngụ ý dối gạt để đạt được mục đích, xuất phát từ điển tích sau:Vào năm Trinh Quán thứ 17 vua Đường Thái Tông Lý Thế Dân đích thân đưa 30 vạn quân đi chinh chiến. Ngày kia, đoàn người ngựa đến bên bờ biển đông. Vừa nhìn thấy sóng to, gió lớn vị vua này hoảng sợ. Thì ra vị vua này vốn bị say sóng, mỗi lần lên thuyền là nôn mửa cả mật xanh. Vì vậy cả đoàn quân phải dừng lại trên bờ. Đã vài ngày trôi qua nhà vua và các mưu sĩ không tìm được con đường khác để thay thế.Đang lúc bối rối thì có vị thân sĩ râu tóc bạc phơ từ phía xa đi tới. Vị thân sĩ tâu với vua là nhà ở gần bờ biển này và muốn mời nhà vua tạm qua nhà nghỉ ngơi rồi hãy tính tiếp. Không biết làm gì hơn, vua liền đồng ý. Tới nhà vị thân sĩ thì cũng là lúc trời vừa tối. Vị thân sĩ đã cho chuẩn bị sẵn tiệc tùng và những bức tường được treo bằng lụa trắng với ánh đèn vàng trông rất đẹp.Đang tiệc tùng say sưa, thì bỗng nghe tiếng va chạm lớn và nền nhà chao đảo. Vua cho sai quân lính ra xem thì hoá ra tất cả đang ở trên một chiếc thuyền vừa cập bến. Vị thân sĩ kia mới chạy lại quỳ trước vua mà tâu rằng: do biết vua sợ sóng mà không dám lên thuyền nên thần đã phải cải trang con thuyền thành ngôi nhà trong đêm tối để giúp vua vượt biển mà không hề sợ hãi**Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân= Nữ nhân hà khổ vi nan nữ nhân 女人何苦为难女人tên một ca khúc do Tân Hiểu Kỳ biểu diễn. Ca khúc đây ạ, ai muốn não bổ ra giọng Tạ lão sư thì cứ việc, có điều đừng quên lão Tạ ngũ âm không thạo nha =)))***Tiềm thủy đảng 潜水党 (tiềm thủy = lặn xuống nước) ý chỉ những người chỉ đọc mà không phát biểu ý kiến, đọc mà không bình luận.P/S: Cập nhật Tiểu kịch trường