Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 16

Mọi thứ dường như rất ưu ái với Doãn Chí Đằng, trừ mối quan hệ không biết tên giữa anh và cô gái ngồi cùng anh trên chuyến xe bus số 4.

Anh có thể được một chỗ thực tập tốt không thể tốt hơn ở Viện kiểm sát, mỗi ngày cứ ngồi trước máy tính, không đánh văn bản khởi tố, bản cáo trạng thì cứ ngồi chơi bài Địa chủ.

Hôm nay, anh đã cùng vài kiểm sát viên tham dự một phiên toà, cũng tiếp thêm rất nhiều điều thú vị.

Còn bây giờ, anh đang ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc.

Bao nhiêu ngày liên tiếp, chuyện tình cảm của anh vẫn chưa thấy tiến triễn gì, nếu không nói thẳng là chẳng có gì tiến triễn luôn.

Cô gái tên Hạ An ấy vẫn cùng anh ngồi chung một ghế, cùng chia nửa dây tai phone nghe nhạc, không nói thêm một câu nào. Đôi khi, chỉ là một nụ cười.

Doãn Chí Đằng phân vân. Anh đã quá gấp gáp chăng? Nhưng rõ ràng cô đã mỉm cười cùng anh, suy đoán của anh không nỗi tệ hại rằng cô đang cười khinh mình chứ?

Không, không! Nụ cười cô rất chân thật! Khuôn mặt thanh thuần, ánh mắt trong veo biểu hiện cho anh biết cô không phải kẻ đùa vui với anh. Thế thì tại sao... mọi thứ vẫn dặm chân một chỗ?

Doãn Chí Đằng gãi gãi đầu. Anh gõ bút bi xuống bàn làm việc phát ra tiếng “cộp cộp”, làm Kính Vũ đang tập trung xắp xếp hồ sơ vụ án các loại phải bực mình, mở miệng chữi thề: “Mẹ kiếp nhà cậu! Ngưng hành động gõ bút hộ mình!”

Anh không để ý đến lời Kính Vũ hét, chỉ đưa bút chỉ ngay bảng lưu ý trong văn phòng làm việc, “Không ồn ào trong giờ làm việc” dửng dưng nhướng mày đắc ý.

Kính Vũ hậm hực trong lòng, đang thầm hỏi thăm tổ tông tám đời nhà Doãn Chí Đằng.

Khi hoàn tất được một nửa số hồ sơ thì đã xế chiều. Kính Vũ uể oải vươn vai xoay eo mấy vòng. Thế là hết một ngày thực tập chết tiệt.

Cậu liếc nhìn Doãn Chí Đằng tựa lưng ra sau ghế xoay, hai tai đeo dây phone nghe nhạc, mắt nhắm nghiền thư thái, thật là nhìn rất nhức mắt cậu.

Vươn chân dài, đá vào ghế xoay của Doãn Chí Đằng, khiến anh ta giật mình mở mắt. Kính Vũ khoái trá nở nụ cười đầy dao găm, hỏi: “Nhìn cậu tâm tình tốt quá nhỉ?”

Doãn Chí Đằng nhìn Kính Vũ bằng nửa con mắt, thở hắt mấy bận mới trả lời: “Có gì thì nói đại đi.”

Kính Vũ ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến giờ tan làm.

“Chúng ta tối nay đến Đế Đài giải trí đi.” Mắt Kính Vũ sáng lên như hai đèn pha, chỉ còn thiếu điều thêm cái đuôi ngoe nguẩy đằng sau.

“Nay không được rồi.” Doãn Chí Đằng lắc đầu, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Tối nay tớ có hẹn.”

“Ồ. Hẹn với người yêu à?” Kính Vũ đẩy ghế xoay đến gần, cười trêu chọc.

Doãn Chí Đằng không muốn nói thêm, chỉ vỗ vào gáy Kính Vũ một phát: “Nhiều chuyện.”

“Đau!” Kính Vũ xoa gáy, mất hứng nói chuyện.

Doãn Chí Đằng không ở lại viện kiểm sát lâu, vừa hết giờ làm việc liền chạy đi mất.

Trực Bình vừa từ toà án không xa đi đến, chỉ thấy Kính Vũ bước ra. Thắc mắc: “Ơ, đại thần đâu?”

Kính Vũ đủng đỉnh bước đi, không quên ngoảnh ra sau lưng nhìn Trực Bình trả lời: “Cậu ta đi hẹn hò rồi.”

“Wow, thật chứ?” Mắt Trực Bình sáng rực, nhào từ sau lưng Kính Vũ ào đến, câu cổ.

“Nặng quá!” Kính Vũ hét lên, mất thăng bằng hai người đổ ập xuống đất.

Xung quanh người đi đường khá nhiều, giờ tan ca xe cộ đông đúc, hơn phân nửa số người có mặt xung quanh đã nhìn thấy hành động vồ ếch của Kính Vũ, còn bị thân thể người con trai to con lớn tướng đè lên.

Kính Vũ thân thể không gọi là ốm, nhưng so với Doãn Chí Đằng và Trực Bình thì cậu có phần mảnh khảnh hơn. Xém hôn đất, cậu bắt đầu muốn nổi xung thiên.

Trực Bình đứng phắc dậy, gãi đầu cười hì hì tỏ ra khuôn mặt chẳng thấy hề biết lỗi. Ngược lại, Kính Vũ là người chú trọng sĩ diện, bây giờ cậu chỉ muốn kiếm đại cái lỗ nào chui xuống.

“A ha ha, A Vũ cậu không sao chứ? Tại thân thể cậu ốm yếu quá...”

“Trần, Trực, Bình!” Kính Vũ nói từng chữ qua kẽ răng, đôi mắt muốn băm Trực Bình ra thành trăm mãnh.

Trực Bình sởn cả da gà. Khi nào Kính Vũ kêu luôn cả họ tên của anh, có nghĩa lúc đó trời sắp có bão tố, mây mù sẽ kéo dông dài. Anh lau mồ hôi trán mình, viện cớ: “Chết! Mình quên mất còn bỏ quên đồ ở toà án, mình phải chạy đi lấy đây.”

Nói xong, chưa đợi Kính Vũ làm gì, đã ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

8 giờ tối.

Doãn Chí Đằng đạp xe đạp thể thao của mình đến nơi hẹn là một quán coffee Starbucks trên đường Yên Đỗ, cách trung tâm nơi anh ở 5km.

Khi đã gửi xe đạp chỗ bãi giữ xe, anh đứng một bên góc quán coffee rất lâu. Như ngóng đợi bóng dáng ai đó trong nhóm người trong quán.

Quán thiết kế cửa kính trong suốt, nên có thể nhìn rõ mồn một ở phía trong ra sao.

Người người qua lại, vẫn chưa thấy cô gái anh nghĩ đến.

Điện thoại Doãn Chí Đằng phát ra âm báo tin nhắn đến.

Mùa Hạ An Lành: Em ngồi tầng trệt, phía bên trái cửa ra vào, trong góc phía sau một chậu hoa kiểng cao, màu ngà.

Mùa Hạ An Lành: Em đợi anh ^_^

Ý cô như chắc chắn rằng: Không gặp sẽ không về!

Đến lúc của sự thử thách rồi!

Hít thở mạnh, Doãn Chí Đằng không suy nghĩ gì thêm bước chân vào quán.

Nhưng lòng anh vẫn mong mỏi, người anh gặp sẽ là cô gái đó, cô gái làm đang làm anh rung động...

Nếu không phải? Thì cứ xem như đi gặp người bạn mới quen.

Hạ An nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không thấy người bí ẩn trả lời lại, lòng rối bời càng thêm rối bời gấp đôi.

Anh sẽ đến chứ? Anh sẽ không để cô leo cây đúng không? Tuy nhiên, những ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu rồi biến mất. Vì cô tin, anh sẽ đến.

Tám tháng quen biết, cho cô nhận biết được ít nhiều về tính cách của người tên Người bí ẩn này. Anh có lúc trầm tính có lúc rất vui vẻ nồng nhiệt, rất biết cách làm cô vui, cũng cho cô biết nhiều vấn đề cần ngồi ngẫm nghĩ rất nhiều. Người con trai tâm tính khó lường thật sự rất cuống hút.

Nên cô đã từng ngồi đoán mò tuổi anh. Anh sẽ nằm vào lứa tuổi hai mươi bảy hai tám không nhỉ? Tuổi ấy vừa chính chắn trong cách suy nghĩ, vừa đầy sự nồng nhiệt của tuổi trẻ. Nhưng giờ biết được anh vẫn còn là sinh viên ngồi trên ghế giảng đường, lại ở gần mình như thế, làm cô không thể diễn tả được cảm xúc này. Đại học S chỉ cách trường nữ sinh Đồng Hoa cô không xa, thế mà cô từng nghĩ anh cách xa cô rất xa, thật sự khó kiềm chế được nỗi vui sướng đang dâng trong lòng.

“Ping. - mặt quyết tâm.”

“Cậu đừng lo, tớ sẽ ở sau lưng hổ trợ cho cậu.”

Hạ An đọc tin nhắn từ Bối Sam, xong quay đầu về sau nhìn Bối Sam đang ló đầu ra cách đó ba bàn nhìn cô đầy lửa chiến đấu.

Thật tốt khi có Bối Sam ở đây, tiếp thêm lửa sức mạnh cho cô. Dù sao đây cũng là mối tình đầu đời, cô sẽ cố gắng để tiếp tục được ở bên Người bí ẩn, dù anh có là người ra sao đi chăng nữa...

Ý chí hừng hực, cô ưỡn ngực, ngồi thẳng người, mặt ngó tới lui, tìm Người bí ẩn dù chẳng biết anh là ai. Mà cô tin, mình sẽ biết người đó là anh.

Cánh cửa kính tự động mở ra, bóng dáng chàng trai cao ráo, thanh tao tự tại bước vào.

Hạ An ngạc nhiên, người con trai này không phải Doãn Chí Đằng sao? Ôi, hôm nay lại được gặp nhân vật nổi tiếng của Đại học S một lần nữa rồi.

Có thể nói cô hôm nay sẽ gặp vận may không?

Cả Bối Sam đang ngồi cách Hạ An ba bàn cũng ngớ ngẩn khi nhìn thấy Doãn Chí Đằng, miệng lầm bầm: “Tiền bối Doãn...”

Bên này Doãn Chí Đằng đang cố gắng đè nén sự kích động, đến quầy gọi thức uống và thanh toán tiền trước.

Chính là cô, không sai được! Cô gái ngồi phía sau chậu hoa kiểng màu ngà đang dáo giác ngó nghiêng. Khuôn mặt non nớt, nét đẹp thanh xuân ngọt ngào cả một vùng trời. Trong phút giây đó, anh dường như chẳng còn nhìn thấy gì khác ngoài cô cả.

Hạ An, chính là em rồi. Chính là người anh đang hy vọng đến. Có phải ông trời thật sự ưu ái anh không? Người anh một vạn lần thầm mong đã xuất hiện trước mắt anh đây rồi!

Nhận tiền lẻ xong anh bước về phía bàn ngồi của Hạ An. Đi từng bước chậm rãi, nhìn đến khuôn mặt của Hạ An, cô từ bình thường sang kinh ngạc không nói nên lời.

Cô gái với mái tóc đen nhánh dài, làm tôn lên khuôn mặt trắng hồng hào, ngũ quan tinh tế. Anh thích nhất lúc đôi mắt cô mở to, đôi môi đầy đặn hé mở. Khuôn mặt cực kỳ đáng yêu, rất thành thật.

Đúng như Doãn Chí Đằng nghĩ, Hạ An đang kinh ngạc sang kinh sợ. Cô còn mơ hồ suy nghĩ thì người ta đã ngồi vào ghế đối diện, mỉm cười với cô.

Bối rối cực độ, cô chỉ biết lắp bắp: “Anh là... Người... người bí ẩn?”

Doãn Chí Đằng gật đầu, anh đưa tay ra muốn bắt tay cùng Hạ An: “Chào em, Mùa Hạ An Lành!”

Hạ An liền đứng dậy, cúi người 90 độ, bắt tay Doãn Chí Đằng: “Em chào anh...” chưa nói xong đầu đã đập vào bàn, liền hét ra từ “A” đầy đau đớn.

Doãn Chí Đằng cũng bất ngờ, tay anh theo phản ứng mà đưa ra, chạm vào trán Hạ An, xoa xoa, còn ân cần hỏi: “Em không sao chứ?”

Cái động chạm bất ngờ, Hạ An mặt đỏ lửng như quả cà chua. Đưa đôi mắt ứ đọng nước mắt nhìn Doãn Chí Đằng: “Em... không sao...”

Hành động của cô cũng làm anh phát giác rung động. Cứ thế nhìn cô thêm hơn mười giây. Đôi mắt đen lay láy, mi cong rũ xuống, má đã ửng hồng. Nhìn anh với cái nhìn e thẹn, đôi môi mím chặt.

Cho đến khi phục vụ đến đặt thức uống xuống bàn, lúc đó hai người mới ngại ngùng ngồi lại xuống ghế.

“Em... không thể tin được... Người bí ẩn là tiền bối Doãn...” Hạ An lí nhí nói sau khi hai người im lặng khá lâu.

Anh cũng không tin được Mùa Hạ An Lành là em! Doãn Chí Đằng nở nụ cười, dường như hôm nay anh cười rất nhiều, nhất là khi nhìn thấy cô. Ho khan, anh đưa mắt sang nơi khác, giọng trầm ấm: “Anh cũng vậy.”

Tim Hạ An đập thình thịch. Không ngờ người cô thương thầm lại là Doãn Chí Đằng, nhân tài khoa Luật Đại học S danh giá. Sao cô cảm thấy nhục chí thế này...

Bối Sam luôn bảo, Doãn Chí Đằng rất được nhiều cô gái để ý. Điển hình là năm trước, số phần trăm con gái đăng ký vào khoa Luật đã hơn mười lăm phần trăm so với tổng thể hết các và năm sau nữa Bối Sam sẽ có mặt trong đội hình đăng ký khoa Luật giống các cô gái đó.

Thế nên, giờ nhớ lại vừa thấy có lỗi với Bối Sam vừa căng thẳng. Cô đã tự hứa với lòng, dù Người bí ẩn là ai, cô sẽ theo đuổi đến cùng. Nhưng giờ người ta là Doãn Chí Đằng, nên có chút áp lực vô hình.

“Cảm thấy căng thẳng quá.” Hạ An khẽ lẩm bẩm. Không ngờ Doãn Chí Đằng đã nghe thấy, anh nói đủ để hai người nghe: “Anh cũng thấy căng thẳng!”

Đang cúi đầu không dám nhìn, bây giờ Hạ An ngẩn mặt lên nhìn Doãn Chí Đằng. Đôi mắt sáng của anh khép vòng cung, nụ cười của anh làm người khác phải mê mẩn.

“Vì... vì sao?” Cô ngốc nghếch hỏi ngược.

“Vì người đó là em.” Doãn Chí Đằng thẳng thắng trả lời.

Đầu óc của Hạ An nổ đùng! Cả thân thể đều đỏ ửng lên hết.
Bình Luận (0)
Comment