Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 34

Hạ Cầm không biết từ khi nào mình đã ôm chặt người đàn ông tên Doãn Chí Đằng này lâu đến như vậy. Còn cúi mặt vào bờ ngực thơm mùi hoa nhài thoang thoảng của người ta khóc ngon lành.

Thật là xấu hổ, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên, cứ để thân thể cứng ngắt cho người ta ôm, người ta vuốt ve lưng, người ta thì thào trấn an mình.

Mà giọng anh nghe thật trầm ấm, nghe như âm thanh của tiếng đàn piano, nốt trầm lại văng vẳng, không quá dồn dập, nhưng khảm sâu vào lòng cô, thật êm dịu.

Hạ Cầm luyến tiếc chẳng muốn buông.

Bây giờ cô đã tỉnh táo hẳn lên, đưa một con mắt dáo dát nhìn lên bàn, Trác Viễn và Dực Thanh đã rời đi từ khi nào. Có khi nào họ thấy hết rồi không? Trời ơi! Cô muốn kiếm cái lỗ để chui xuống!

Cô cảm nhận được hơi thở nong nóng đang thổi bên tai mình, cái ôm của người đàn ông đó càng siết chặt. Máy sưởi trong phòng bây giờ còn không bằng cái ôm của anh.

“Hạ Cầm, em ổn chưa?”

Hạ Cầm muốn đẩy Doãn Chí Đằng ra, không ngờ lại bị ôm chặt hơn, cô ngập ngừng: “Tôi ổn rồi... anh buông tôi ra đi...”

Doãn Chí Đằng thở dài, anh tì cằm mình lên đầu cô, “Anh thì không ổn rồi...”

“Tại, tại sao?” Hạ Cầm nhỏ giọng hỏi.

“Ôm em thật thích, không muốn buông.” Doãn Chí Đằng thành thật nói mang theo ý cười.

Hạ Cầm từ bất ngờ, chuyển sang mặt đỏ gấc, tim cô đập thình thịch như trống đánh, bất giác cô cũng mỉm cười ngô nghê.

Lời anh nói nghe thật ấm, cô xém chút nữa đã bảo cô cũng vậy. Nhưng...

Chỉ là vài phút sau, cô đã nhớ lại, người đàn ông này đã có vợ sắp cưới, nụ cười mỉm đã chuyển thành cười giễu cợt. Cô buồn, rất buồn. Dù được anh ôm như thế này, cuối cùng vẫn cũng chỉ nhận được hơi ấm anh lúc này, không được cả cuộc đời anh.

“Chí Đằng...” cô khẽ khàn gọi tên anh, cả thân thể như nhờ hết vào cánh tay cường trán của anh giữ lại.

Doãn Chí Đằng kinh ngạc, không ngờ cô lại gọi anh thân thiết như vậy, vì lần nào cô gọi anh cũng đầy đủ họ và tên. Liền vui sướng đáp lời: “Anh đây.”

Hạ Cầm càng cười chua chát, “Anh ôm em như thế này... không sợ vợ sắp cưới anh buồn ư?”

Doãn Chí Đằng hơi sựng người, xong nhớ lại cuộc vui quá lố của Hạ An, anh bật cười nhưng không thèm giải thích việc Hạ Cầm nghĩ anh thực sự có vợ sắp cưới. Anh đáp đùa: “Không buồn.”

Hạ Cầm ngớ người với câu trả lời của Doãn Chí Đằng, cô ngước mặt lên nhìn anh, mặt biểu lộ khó tin. “Anh... tại sao lại như thế? Vợ của anh thực sự không buồn? Anh nói dối...”

Doãn Chí Đằng cúi mặt xuống, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Cầm, thì thào: “Anh không nói dối.” Sau đó không nhanh không chậm, môi anh chạm vào môi cô, một nụ hôn nhẹ như gió thoảng: “Vì anh không có vợ sắp cưới gì cả...”

Hạ Cầm bất ngờ đến ngẩn ngơ như người cõi mộng mới tỉnh giấc, cô trợn mắt không tin, lặp lại câu “Anh nói dối” mấy lần liên tiếp. Tiếp theo sau đó, là nước mắt cô rơi.

Cô không nghĩ, bây giờ cô yếu mềm đến thế. Anh nói anh không có vợ sắp cưới sao cô lại vui đến như thế? Người đàn ông này, có bao giờ là dành cho cô?

“Hạ Cầm, có phải Hạ An đã nói với em về việc anh đã đính hôn gì đó, vào ngày 24 tháng 12 đúng không? Lúc em nghe có thấy tiếng ồn ào xung quanh không?”

Cô thấy anh mỉm cười, giọng rất bao dung, nghe thật bình thản. Cô sao lại không nhớ được, hôm đó là ngày Noel tệ nhất trong đời cô, Lâm Lâm đã đi công tác ở Hồng Kông xa xôi, chỉ có cô và Đậu Đậu ôm nhau cho qua ngày giáng sinh tẻ nhạt, không ngờ nhận được cuộc gọi từ Hạ An, nỗi buồn trở thành nổi đau khắc cốt ghi tâm... xong hồi tưởng, cô gật đầu bảo có.

Doãn Chí Đằng thở dài, anh giải thích: “Hôm đó là sinh nhật một người bạn của anh, anh bị chuốt say nằm thẳng người ở đệm sô pha, chẳng còn nhớ gì sấc. Sáng ngày hôm sau, Dực Thanh mới bảo rằng Hạ An đã điện thoại cho em và nói về anh như vậy. Lúc đó anh nghĩ, Hạ An nói sao anh cũng không quan tâm, vì em chắc sẽ chẳng quan tâm anh, nhưng anh vẫn một chút hy vọng le lói về cảm giác của em dành cho anh. Đúng như anh dự đoán, em chỉ cười và chúc phúc cho anh.”

“Hạ Cầm, em ác lắm!” Doãn Chí Đằng chốt lại một câu.

“Em...” Hạ Cầm nuốt nước bọt, phản biện: “Làm sao em biết điều đó là sự đùa giỡn... khi chuyện đó là chuyện trọng đại của một đời người. Chính cái ngày em quay trở về Thành phố S, em... đã thấy anh đứng đợi một cô gái từ Cục dân chính Thành phố S...”

Cô xô Doãn Chí Đằng ra, được thế, lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm phải tường. “Em đã nhìn anh rất lâu, lâu cho đến khi một cô gái bước từ Cục dân chính bước xuống, cầm hai tờ giấy gì đó màu đỏ rực cười cùng anh. Dù không thấy rõ, em vẫn biết đó là Giấy đăng ký kết hôn.”

Doãn Chí Đằng bất động rất lâu, như là lật lại trí nhớ của mình. Từ khuôn mặt đăm chiêu, dần dà anh đã nhớ được lại ký ức đó, bò lại gần cô, lại chẳng màn cô thích hay không, ôm cô vào lòng.

“Buông em ra! Anh đừng mãi đụng chạm em được không? Em đang nói chuyện đàng hoàn cùng anh đó!” Hạ Cầm cô muốn một cuộc nói chuyện rõ ràng cùng anh, cô không muốn cứ mãi bị va chạm như vậy.

“Hạ Cầm, em lầm nữa rồi.” Anh nớ lỏng tay mình, không ôm cô nữa, anh hôn một phát vào trán cô, mới nói tiếp: “Cô gái đó là Bối Sam bạn thân của Hạ An, em nhớ chứ? Bối Sam và Ức Thành người em gặp ở Đế Đài đã kết hôn. Hôm em nhìn thấy, Ức Thành phải tham gia một vụ xét xử lớn, không đến được. Bối Sam là cấp dưới của anh, lúc ấy anh cũng cần tìm Hạ An nên đi ra ngoài, Bối Sam xin đi chung, thế là tiện đường ghé Cục dân chính lấy giấy đăng ký kết hôn của cô ấy luôn.”

“Không phải giấy kết hôn liền có trong ngày được sao?” Hạ Cầm nghi hoặc, mặc dù đúng là chiều hôm đó cô đã gặp Hạ An bước xuống từ xe của Doãn Chí Đằng.

“Cái này thì anh chẳng rõ nữa... Hạ Cầm, em đừng chất vấn anh được không? Thật sự anh không hề nói dối...”

Doãn Chí Đằng khổ tâm, cầm lấy tay cô, hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, rồi áp vào lồng ngực anh, “Hạ Cầm, tim anh đang đập rất nhanh... em hiểu mà, đúng không?”

Hạ Cầm bây giờ mắt lại đỏ hoe, cô mím môi, lắc đầu: “Em không biết... em đang rất rối...”

“Vậy hãy nói cho anh biết, hiện tại, em có muốn bên anh không?” Anh cúi gầm mặt, từ từ tiến lại gần cô, đến khi hai người có thể nhìn thấy bóng dáng người đối diện vào mắt.

Ánh mắt của Doãn Chí Đằng như dồn Hạ Cầm vào ngõ cục, gây áp lực lên cô cực kỳ. Cô hít thở không thông nổi, yểu xìu, đầu hàng.

Cô ngước đôi mắt đầy sương mù nhìn anh, chậm rãi nói những câu đầy thử thách. Thử thách cho anh cũng như cho chính cô. “Em nghĩ, giữa em và anh chẳng có một điểm hợp nào cả. Chí Đằng, anh có mộ cơ đồ sáng lạng, với sự nghiệp và khuôn mặt của anh, tìm người yêu có bao giờ khó? Vì sao cứ phải là em? Một người phụ nữ đã một đời chồng còn có đứa con mọn bên cạnh.”

“Chí Đằng, đừng vì không có được em mà làm mình đánh mất nhiều cơ hội, em không đáng! Có khi, anh ở bên em một ngày rồi sẽ chán ghét em nhanh thôi. Anh sẽ khám phá ra, em không như anh mong mỏi, không như anh đã từng yêu thích. Thế nên, đừng tốn thời gian thì hơn.”

Phụ nữ mà... luôn nhu nhược như thế!

Cô nói xong, nhắm mắt lại. Cô sợ thấy diễn biến tiếp theo của khuôn mặt anh, sợ anh sẽ hùng hổ đứng dậy bước đi, nên chỉ còn cách nhắm mắt lại sẽ không phải rơi nước mắt sớm.

Đúng như cô mong muốn, cô nghe tiếng động anh đứng dậy, cô nghe tiếng giày anh chạm đất, nghe tiếng đi xa dần, tiếng cửa mở, tiếng cửa đóng sầm lại.

Cô mở mắt ra, nước mắt thay nhau tuông xuống, không cần phải nín nhịn, không cần dùng ta quệt nước mắt, cứ trực trào ra như là đã từng rất lâu rồi chưa được khóc.

Cô dựa vào tường, nấc nghẹn.

Doãn Chí Đằng! Anh là đồ khốn kiếp! Chỉ mới thử thách một tí đã cong giò bỏ đi. Tôi sẽ không thèm anh nữa... tôi sẽ không yêu anh nữa, đồ người thiếu kiên nhẫn chết tiệt!

Lúc cô còn chưa khóc đã đời, mắt mũi còn tèm nhem, cái tên đàn ông cô nguyền rủa bỗng xuất hiện lại trong phòng, anh đóng cửa phòng lại đi đến cạnh cô, rồi nửa ngồi nửa quỳ xuống, nhìn cô cười trêu chọc: “Anh đi có một tí mà em đã khóc vì nhớ anh rồi sao?”

“Chậc! Mặt mũi tèm nhem hết cả rồi.” Doãn Chí Đằng vừa trách yêu vừa dùng ta lau đi nước mắt cô.

“Chí Đằng... sao... sao anh quay trở lại?” Hạ Cầm không tin được, cô lắp bắp hỏi.

“Vì có người đang khóc vì anh, anh không thể bỏ đi được.” Doãn Chí Đằng cong môi cười, một đường cong tuyệt đẹp.

Dường như cảm thấy mình bị chơi xỏ, Hạ Cầm giận dữ.

“Đồ xấu xa!” Hạ Cầm tức giận, cô đẩy anh ra. Đứng dậy, không ngờ đôi chân yếu ớt của cô lại không nghe lời cô lúc này, không trụ vững nỗi đổ nhào ra đằng trước.

Doãn Chí Đằng đã nhanh tay ôm chằm lấy cô, lưng đỡ trụ cho cô. Một giây sau, hai người té nằm xuống đất.

“Anh có sao không?” Hạ Cầm từ giận dữ chuyển sang lo lắng, cô vẫn nằm trên người anh, vỗ má anh vài phát.

Anh lắc đầu cười, “Anh không sao!” Đây là lần thứ mấy anh nói không sao rồi nhỉ?

Hạ Cầm ngửi được mùi lạ.

“Anh uống rượu sao?” Hạ Cầm quá gần anh, nên có ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng phát ra từ người anh.

“Ừ, khi nãy anh có uống hết hơn nửa chai whisky một tí.” Giọng anh pha một chút khàn khàn nam tính.

“Nửa chai? Em nhớ anh đi chưa đầy năm phút!” Cô chất vấn.

Doãn Chí Đằng cười cười: “Trác Viễn bảo nếu anh tu một hơi hơn nửa chai whisky mới cho anh dẫn em đi.” Anh thở dài một làn hơi đầy mùi whisky, nói tiếp: “Cuối cùng cũng xong, hôm nay em không cần đi làm!”

“Anh... anh điên rồi!” Hạ Cầm không ngăn được lời mình nói, thốt lên.

“Ừ, đúng rồi! Anh sắp điên vì em rồi! Nếu hôm nay em mà không nguyện ở cùng anh, anh sẽ phát điên lên mất!” Doãn Chí Đằng cười hì hì, nhưng lời thì không một chút giả dối. Lời anh kiên định, chắc nịch như nếu cô không đồng ý anh sẽ điên lên thật sự.

Hạ Cầm nghe đau xót cả lòng, cô dựa đầu xuống cằm anh, thở dài thườn thượt: “Được! Em sẽ ở cùng anh.”

Doãn Chí Đằng không kiềm nỗi vui sướng, hai bàn tay thô ráp của anh nâng mặt cô lên, đặt môi mình lên môi cô, trao cho cô nụ hôn anh khao khát bấy lâu nay.

Cô khó khăn đáp trả, mỗi lúc anh càng cuồng nhiệt, kéo cô vào sự ngọt ngào mê hoặc.

Lúc kết thúc nụ hôn, lần nào Hạ Cầm cũng như thiếu ôxi đến nơi.

“Hạ Cầm, lần này em đừng mong rời khỏi anh!” Giọng anh thâm trầm đầy kiên định.

Hạ Cầm bỗng rướn người, nhìn anh cười đầy ma mị, giọng cô dịu dàng nói chuyện lạc đề: “Chí Đằng, rồi một ngày anh sẽ chán ghét em...”
Bình Luận (0)
Comment