Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 51

Sau khi lễ cưới kết thúc.

Màn ngóng chờ nhất ư?

Ừ, đó là màn phá động phòng cô dâu chú rể!

Từ lúc hôn lễ bắt đầu, mọi nhân vật hăm he phá động phòng của Doãn Chí Đằng và Hạ Cầm nhất chính là team phù dâu, phù rể.

Kính Vũ khi say khướt, lèm nhèm hừng hực ý định: phải phá cho bằng được! Hôm nay sẽ phá đến tận sáng!

Cậu đinh ninh một chuyện, nhất định phải trả thù!

Cậu còn nhớ mãi một ngày buổi sáng đẹp trời bước đến văn phòng của mình, thì ôi hỡi ơi, trên đầy ắp dụng cụ SM, mà cánh cửa phòng còn bị mở toang ra, cả đám người kiểm sát viên đứng lấp ló nhìn cười. Nhờ ơn Doãn Chí Đằng, cậu bị biến thành kẻ cuồng SM trong mắt mọi người, vì cậu nghĩ chính Doãn Chí Đằng đã trả thù mình việc kêu một đôi trai gái bao đến “phục vụ” cho anh.

Buột caravat lên đầu, chân đạp lên bàn cười gian trá, Kính Vũ thề hôm nay sẽ không để Doãn Chí Đằng có thể động phòng hoa chúc.

Khí thế từ cậu bức ra làm mọi người xung quanh cũng hào hứng, nhất là đám trai tráng chưa có người yêu của viện kiểm sát.

Cậu còn không quên nghiến răng: “Ông đây sẽ rửa hận mối nhục nhã này!”

Thế là, trước tiên ăn uống no say quên cả trời đất trước cái đã, phá động phòng tận khuya lận cơ mà. Nhìn đi! Doãn Chí Đằng và Hạ Cầm vẫn đang trong tầm ngắm của cậu đấy thôi, hề hề!

Chưa đầy ba tiếng sau, cả đám người rục rịch chạy đến nhà tân hôn của đôi vợ chồng mới cưới.

“Hê hê hế! Khoá cửa cổng mất rồi!” Vệ Phong là người nhìn thấy ổ khoá cổng được khoá trái lại.

Dực Thanh xoa xoa cằm, “Quả là Doãn Chí Đằng! Nhanh nhạy hơn chúng ta một bước rồi!”

“Vậy thì sao? Chúng ta phải về nhà sao? Buồn chết đi...” Hạ An chu mỏ, lắc lắc tay Vệ Phong.

“Ế! Đâu có được. Như vậy còn vui vẻ gì được nữa?” Lâm Lâm chống nạnh, hừ hừ khó chịu.

Kính Vũ tự giác chen chân lên trước, không nói không rằng, rút một chiếc chìa khoá từ trong túi, nhẹ nhàng đưa vào ổ khoá. “Tạch” ổ khoá được mở!

Cậu chàng mở cửa trong sự ngạc nhiên của toàn bộ “quan khách thân thiết” của chủ nhà.

Một đám người gồm: phù rể, phù dâu, “anh chị vợ”, sếp công ty IT Project, và người đàn ông lạnh nhạt chỉ hút thuốc đứng từ xa nhìn mọi người đang láo nháo cả lên.

“Cậu...” Dực Thanh há hốc mồm.

Trực Bình bóp trán, khuôn mặt hiện sự bất lực.

Các cô gái thì bất ngờ, sau đó là khen Kính Vũ lợi hại! Còn giơ ngón tay cái để bày tỏ thành ý hơn nữa.

Cậu nhếch miệng cười gian, hai má đã ửng hồng, ánh mắt thì phóng ra lửa: “Hề! Lường trước được việc này rồi! Tôi quá hiểu sếp mình mà!”

Vào đến cửa chính, cậu rút ra một chìa khác bên túi kế bên, nhanh, gọn, lẹ, cánh cửa được mở toan ra.

Cả đám người đi sau lưng Kính Vũ từ bất ngờ này sang bất ngờ khác! Họ nào biết được, ý chí cậu muốn trả thù Doãn Chí Đằng nhiều đến cỡ nào!

Doãn Chí Đằng đang ôm ấp với Hạ Cầm, nghe tiếng sột soạt bên ngoài liền cảm nhận có điều chẳng lành sắp đến, theo thói quen ngóng tai nghe.

“Cốc cốc”

Anh giật mình! Không phải anh khoá cửa cổng rồi cả cửa chính rồi sao?  Tiếng gõ của ai? Không là đám người đến phá động phòng đó chứ?

“Chết tiệt!” Anh chửi thề.

Tiếng gõ cửa càng dồn dập, Doãn Chí Đằng không mở cửa ra xem không được.

Đúng như anh nghĩ, vừa mở cửa ra, một đám chưa kịp nhìn rõ mặt đã ào vào, khoé môi anh liền giật giật.

Hạ Cầm đang nằm trên giường, bộ váy trên người may mắn còn chưa bị cởi xuống, chỉ có trễ thấp một bên vai, thấy lắp ló đường cong vòng một thôi. Cô kinh sợ, lấy chăn đắp cả thân thể mình lại.

Anh thấy vợ mình đưa đôi mắt cầu khẩn nhìn anh, liền chạy đến ôm cô, lấy thân thể che chắn cho cô. Cũng thật may, anh chỉ vừa cởi áo vest bên ngoài...

“Ôi, thương vợ chưa kìa...”

“Chà... căn phòng gì chẳng có gì để phá cả!”

“Hay chúng ta xuống lầu được không?”

“Ê, Lão đại, cậu có bộ bài nào không?”

Từ bên dưới vọng lên tiếng nói, “Trong tủ lạnh chẳng có gì ăn cả!”

“Chẳng có bia, có rượu thôi!”

“Hay đặt đồ ăn khuya đến với vài kết bia nhé?”

“Ế, được đấy!”

“Oke để tớ ra gọi.”

Một đàn quạ bay ngang đầu Doãn Chí Đằng và Hạ Cầm.

“Á, quà gì toàn vàng thế này? Không có gì thiết thực như tiền à?”

“Bà cô à, vàng và tiền cũng quý như nhau thôi!”

“Ôi chào... vàng đang xuống giá đấy, trước hôm cưới Tiểu Hạ, tớ đã mua một cặp hoa tai, sau này chắc chắn vàng sẽ lên giá lại, ha ha!”

“Tiền vẫn thiết thực nhất!”

“...”

“Ớ! Ai lại tặng gấu bông trẻ con như thế này?”

“Ôi, thích thế! Tớ lấy, tớ lấy!”

“Các cô cậu làm gì thế?!” Cuối cùng, vì hết chịu nổi, Doãn Chí Đằng quát lên.

Đồng loạt lên tiếng: “Phá động phòng!”

Hạ Cầm bật cười, còn Doãn Chí Đằng thì mặt xám ngoét, trên trán hiện rõ ba vạch đen rồi.

Anh mất kiên nhẫn khi thấy trong phòng đang bị đám người này làm rối tung rối mịch, bây giờ là thời gian riêng của vợ chồng anh mà? Cái đám bạch tuột này muốn đeo bám đến tận sáng sao?

“Ai là người mở cửa nhà tôi thế?” Cuối cùng anh hỏi câu hỏi mình thắc mắc nhất. Anh rõ ràng đã đưa Hạ Cầm về nhà trước khi đám này còn đang say xỉn ở hôn lễ mà??? Anh khoá cửa cổng, cửa nhà chính rất cẩn thận nha!

Đồng loạt chỉ tay vào Kính Vũ đang hồ hởi ôm chai rượu Glenfiddich ngắm nghía không buông.

Ôi trời! Doãn Chí Đằng uể oải nhìn cậu chàng đang ôm chai rượu Viện trưởng Mạc tặng với vẻ hứng khởi vô cùng kia, đầu còn buột caravat, liền hiểu lí do của con sâu rượu này rồi.

Doãn Chí Đằng tống hết kẻ phá quấy ra khỏi phòng, đóng cửa chặt lại. Cái nắm tay kéo ra của anh có lực kinh người, trực tiếp đuổi khách xuống lầu.

Anh không quên nắm cổ áo Kính Vũ lôi thẳng xuống phòng khách, nhét hết tất cả chai rượu cậu chàng thích vào người cậu, trong sự kinh ngạc há hốc mồm của cậu.

“Đây! Ôn thần, để tôi yên được chưa?” Anh chống nạnh, thở dài thườn thượt.

Kính Vũ ngẩn người nhìn Doãn Chí Đằng mấy giây, sau đó mới hừng hực lửa giận, đặt hết đống rượu lên bàn. “Chí Đằng, là sếp quá đáng với tôi trước!”

Phù dâu, phù rể bỗng dưng ngừng tất cả hoạt động, xem kịch.

“Quá đáng? Quá đáng với cậu về chuyện gì?” Anh cau mày, nghi hoặc.

Cậu hít mũi, nghiêm túc nói: “Anh đã bỏ lên bàn làm việc của tôi một đống dụng cụ SM đúng không? Còn mở toan cửa ra nữa, nên ai cũng nghĩ tôi cuồng SM! Thật sự tôi đâu có.”

Doãn Chí Đằng tức giận, cốc vào trán Kính Vũ một phát, làm cậu chàng che trán kêu đau.

“Cậu nghĩ tôi là kiểu người báo thù việc riêng biến thái vậy à? Cái bố khỉ nhà cậu! Tôi đây không bao giờ tiểu nhân như thế!”

“Sếp...” Kính Vũ không tin.

Bỗng Trực Bình là người đứng giữa khuyên ngăn hai người lại, anh thở dài, nhìn Kính Vũ mà nói: “A Vũ, cậu sai rồi, trò SM đó là quà của cả viện kiểm sát tặng cậu ngày sinh nhật đấy! Không nhớ à?”

Kính Vũ cãi cố: “Cậu ở toà án làm sao mà biết được chứ?”

Trực Bình nắm hai bên vai gầy của cậu, nói từ tốn: “Chính Ức Thành nói cho tớ biết và bảo tớ hãy im lặng! Như thế được chưa?”

Cậu chàng cứng lưỡi, ngồi phịch xuống sô pha, ngó nghiên nhìn vài tên cấp dưới đang lãng tránh đi chổ khác. Cuối cùng, cậu trả thù Doãn Chí Đằng vì chuyện gì đây? Người ta còn cho cậu một đống rượu cậu muốn nữa kia kìa.

Cậu chán nãn, đứng thẳng dậy, bước đi ra cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Ê, không phá tôi nữa à?” Doãn Chí Đằng nhướng mày, nhìn bóng dáng mảnh khãnh của Kính Vũ.

Cậu quay đầu nhìn anh, lắc đầu, “Nhạt lắm! Về đây...”

Doãn Chí Đằng cười khổ, vỗ vai Trực Bình ra ý hãy đi theo Kính Vũ.

Trực Bình gật đầu.

Dực Thanh và Ức Thành từ bên ngoài cổng bước vào trên tay toàn thức ăn được bọc kín, nhìn thấy Kính Vũ bước ra, Dực Thanh nói hào hứng: “Hê! Nhớ là Chí Đằng nhiều rượu lắm, chúng ta không cần uống bia, chuyển rượu đi!”

Thấy Kính Vũ bước ngang, không thèm trả lời, theo sau còn Trực Bình gấp rút đi theo, Ức Thành ngênh cằm với Trực Bình, hỏi tò mò: “Kính Vũ làm sao thế?”

“Biết hết chuyện các cậu làm với cậu ấy ngày sinh nhật rồi, đang thất thần.” Trực Bình ỡm ờ đáp xong nắm lấy cổ tay Kính Vũ đang như người mất hồn, đứng ngay cửa cổng, “Để tớ đưa cậu về.”

Kính Vũ lắc đầu, “Đừng lo cho tớ, cậu ở lại chơi với họ đi.”

“A Vũ, làm sao tớ không lo cho cậu được! Để tớ đưa cậu về!” Trực Bình kéo cánh tay Kính Vũ, kéo ra xe.

Kính Vũ giãy dụa, kiềm chế không hét lên, chỉ nhẹ nhàng nói: “Trực Bình! Đừng đối xử tốt với tớ nữa, cậu cứ xem tớ như người bạn bình thường đi, lúc nào cần đối tốt hãy đối tốt. Tớ chưa say đâu, tớ còn đủ tỉnh táo để bắt xe về!” Nói xong, cố gắng đẩy tay Trực Bình ra khỏi cổng.

Trực Bình chỉ biết đứng như trời chồng, nhìn Kính Vũ bắt được taxi, mở cửa ngồi vào rồi biến mất khỏi ngã tư.

Trực Bình nhìn thấy Doãn Thiếu Thư đứng dựa bên chiếc xe hơi của anh ta, hút thuốc. Chưa kịp chào hỏi nghe thấy tiếng nói, bèn quay người vào trong, thì thấy một đám bị đẩy ra ngoài, tiếng la ó ồn ào.

“Ơ, chưa gì hết cơ mà...”

“Chí Đằng! Tụi này còn muốn phá!”

“Cả đống đồ ăn này thì sao?”

“Không chịu đâu nha!”

Tiếng rầm rầm, Doãn Chí Đằng đóng sầm cửa lại, bỏ ngoài tai tiếng la hét, chân dài mỗi lần bước hai bật thang, bước lên lầu chưa đầy ba mươi giây.

Hạ Cầm đang dọn lại đóng đồ đạc bị phá tan hoang ra, cùng lúc Doãn Chí Đằng đã bước lên tới.

Anh khoá chốt cửa lại, đi đến bế cô lên trong sự ngỡ ngàng của cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sức nặng của hai thân thể làm lún sâu một phần giường, anh không nói không rằng, cúi đầu xuống hôn cô.

Bắt đầu lại nụ hôn cuồng nhiệt khi nãy bị dang dỡ, Hạ Cầm đáp trả khó khăn đôi chút vì Doãn Chí Đằng như dã thú, hôn đến nổi cô khó thở.

Anh thuận tay, từ phía sau đã kéo khóa kéo áo của cô xuống, cũng tháo ra một mớ kẹp cầu kỳ trên đầu cô, mái tóc đen uống cong lượn liền chạm vào vai thon, nhẹ nhàng rớt xuống đến tận lưng.

Hạ Cầm ngại ngùng dùng tay che đi cảnh xuân trước ngực, cô ấp úng khi đã rời môi Doãn Chí Đằng: “Anh đuổi mọi người về hết rồi ư?”

“Ừ!” Anh gật đầu, mắng rủa: “Thật là một đám phiền phức! Không hiểu ai đã ra cái trò phá động phòng chết tiệt này!”

Hạ Cầm phì cười, cô nhớ lại hôm phá động phòng của Hạ An và Vệ Phong, dù anh không có hành động gì nhiều, chỉ ngồi một bên nhìn đôi vợ chồng trẻ đang khổ sở, cơ mà chính anh là người đưa kéo cho Dực Thanh để Dực Thanh khui quà cưới hết sạch sành sanh, còn chỉ món nào đắc tiền nữa cơ. Bây giờ lại tỏ ra vẻ mặt vô tội hết sức!

Doãn Chí Đằng không quan tâm chuyện khác nữa, anh bắt đầu thấy bộ váy cưới cô đang mặc thật chướng mắt. Không nhiều lời, liền kéo thẳng, vứt xuống đất.

“Ừ! Quả là ôm thân thể không che mảnh vải gì là thoải mái hơn.” Anh thầm thở dài mãn nguyện, lẩm bẩm trong đầu.

Nếu Hạ Cầm mà biết được cái suy nghĩ biến thái của Doãn Chí Đằng, chắc chắn khóc thét lên mất. Nhưng hiện tại, cô xấu hổ, mặt đỏ gay cả lên, dù đã ở bên cạnh anh lâu, toàn thân thể anh cũng đã nhìn qua hết cả rồi.

“Chí Đằng! Tắt đèn đi.” Cô van nài.

Doãn Chí Đằng vươn tay qua tắt đèn bàn, kéo chiếc chăn lớn trùm kín hai vợ chồng lại.

Còn chuyện gì tiếp theo ư?

Người ngoài không cần biết đâu a!
Bình Luận (0)
Comment