Khi Sở Tiểu Điềm run rẩy nói địa điểm, cô nghe thấy tiếng chạy bộ và tiếng đáp đất từ điện thoại truyền đến, giống như có một người nhảy từ lầu hai xuống, sau đó là tiếng cửa xe đóng lại và tiếng xe khởi động.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Đoàn Tiêu nói.
Sở Tiểu Điềm ép bản thân phải bình tĩnh, cô run rẩy nói: “Dương Thiệu Quang… Là Dương Thiệu Quang, anh ấy bị trúng đạn ở chỗ này, tôi đã gọi xe cứu thương, cảnh sát cũng tới rồi!”
Cảnh sát tuần tra đã chạy tới khi nghe thấy tiếng súng, một lúc sau tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương cũng nối tiếp nhau truyền tới.
Đoàn Tiêu nói: “Đừng hoảng sợ, tôi đang trên đường tới rồi, năm phút nữa sẽ đến bệnh viện.”
Sở Tiểu Điềm nắm chặt điện thoại và nói: “Được, tôi sẽ đi cùng anh ấy đến bệnh viện.”
Cho dù cô chỉ nói vài lời, nhưng Đoàn Tiêu đã hiểu ra ngay, anh dừng hai giây rồi nói: “Được.”
Nếu mấy ngày trước gặp phải chuyện như vậy, có lẽ Sở Tiểu Điềm cũng giống những người khác, không dám tiến lên trước, cùng lắm chỉ giúp đỡ người bị thương gọi 120.
Nhưng từ khi Đoàn Tiêu cứu cô một mạng, còn cả thái độ thân thiện của đám người Trình Nhượng, cô nhìn thấy người của Long Phong Đặc Vệ bị thương sẽ cảm thấy không thể không quan tâm, cho dù không cứu được anh ta, ít nhất cũng không thể để anh ta ở một mình, không có người bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mạng sống của một người mỏng manh như vậy, rõ ràng đó là người đàn ông mạnh mẽ thế kia, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mạng sống của anh ta dần biến mất theo tốc độ máu chảy.
Dương Thiệu Quang nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương, khi bác sĩ cấp cứu cho anh ta, bỗng nhiên anh ta lại mở mắt nhìn chăm chăm về phía Sở Tiểu Điềm, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra được đã ngất đi.
Khi đám người Triệu Huy và Trình Nhượng nhận được tin thì đã muộn hơn.
Bọn họ và Nghiêm Nặc, Lâm Phi Phàm, bốn người lên một chiếc xe, Trình Nhượng nhận được video gửi tới từ hiện trường, anh ta nhìn thấy thì ngẩn người.
Truyền đến từ hiện trường xảy ra chuyện khi đó, một tiếng súng vang lên, sau khi Dương Thiệu Quang ngã xuống, hiện trường trở nên hỗn loạn, khắp nơi đều là tiếng người hô la, chỉ có một cô gái chạy tới.
Trong video quá hỗn loạn, không nhìn rõ gương mặt của cô, nhưng có thể nhìn ra được cô quỳ bên cạnh Dương Thiệu Quang, đang nói chuyện với anh ta.
Người khác nhìn không rõ, nhưng Trình Nhượng vừa nhìn đã nhận ra, đó là Sở Tiểu Điềm.
Trình Nhượng rất ngạc nhiên: “Sao lại là cô ấy?”
“Ai?”
“Sở Tiểu Điềm, cô gái đã gặp trong lần Sếp dẫn theo Karl lúc trước.”
Triệu Huy ngẩn người: “Chính là cô gái mà Sếp đã cứu được từ trong tay tên tâm thần nghiện m* t** ở bệnh viện đó hả?”
Trình Nhượng nhìn kỹ rồi nói: “Đúng vậy, là cô ấy.”
Anh ta không nói cho những người khác nghe chuyện Đoàn Tiêu đưa danh thiếp cho Sở Tiểu Điềm, anh ta cũng bất ngờ khi biết chuyện này. Nếu khi đó anh ta không ở đó, vậy thì chuyện này chính là bí mật giữa Sếp và Sở Tiểu Điềm.
Nhưng không ngờ bọn họ lại gặp mặt nhanh như thế.
Chẳng trách vừa rồi anh ta nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Sở Tiểu Điềm, bởi vì vừa rồi tập luyện xong anh ta đã đi tắm, cho nên không nhận được điện thoại, lúc đi ra nhấn gọi lại cho cô, đúng lúc biết tin Dương Thiệu Quang xảy ra chuyện nên vội vàng lên xe. Xem ra là Sở Tiểu Điềm gọi điện cho anh ta không được, bất đắc dĩ nên đã gọi cho Đoàn Tiêu.
Trên đường đi, Nghiêm Nặc nhận được điện thoại của Đoàn Tiêu.
“Tổng giám đốc Đoàn, bọn tôi sắp đến bệnh viện rồi.”
Cũng không biết Đoàn Tiêu nói gì, Nghiêm Nặc bày ra vẻ mặt sợ hãi: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi tắt máy, anh ta quay đầu nói với hai người phía sau: “Người chạy mất rồi, phía cảnh sát cũng đang truy lùng. Tổng giám đốc Đoàn bảo các cậu tối nay bắt buộc phải tìm được người bắn súng kia và Bạch Tông Trạch.”
“Vậy cậu thì sao? Đến bệnh viện à?”
“Tôi dẫn theo mấy người đi tìm con gái thất lạc của Bạch Tông Trạch. Nếu phía cảnh sát không bắt được ông ta thì rất có khả năng ông ta lấy đứa trẻ làm con tin.” Nghiêm Nặc nghiêm giọng nói: “Tổng giám đốc Đoàn nói rồi, trong bệnh viện không có chuyện của chúng ta, cho nên tạm thời không cần đến. Còn nữa, Thiệu Quang không bị thương chỗ hiểm, chắc không có nguy hiểm tính mạng, không cần lo lắng quá.”
“Hiểu rồi!”
Chuyện bọn họ có thể làm quan trọng hơn cầu phúc trong bệnh viện nhiều.
Trong bệnh viện.
Sở Tiểu Điềm nhìn Dương Thiệu Quang bị đẩy vào phòng cấp cứu thì thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn Tiêu gọi điện thoại cho Nghiêm Nặc và Quý Xuyên xong, quay người thì thấy Sở Tiểu Điềm ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn phòng cấp cứu.
Chắc vì cô từng tiếp xúc với Dương Thiệu Quang, cho nên từ hai tay đến quần áo đều là máu tươi, ngay cả cằm cũng dính máu đã khô.
Bản thân cô dường như vẫn chưa ý thức được, cho đến khi có người đi ngang qua thỉnh thoảng nhìn về phía cô, cô mới cúi đầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi tay của mình, cơ thể của Sở Tiểu Điềm run lên.
Nhưng tiếng la trong miệng không phát ra, bởi vì giây tiếp theo đã có một cái áo được khoác lên người cô, nó đã che đi tay cô.
Là áo khoác của đàn ông.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Bởi vì sợ hãi, con ngươi cô vẫn còn run lên, gương mặt vốn đã trắng bệch, nay lại càng nhợt nhạt hơn.
“Sợ máu không?” Đoàn Tiểu nhìn vào mắt cô và hỏi.
Cô lắc đầu, muốn nói chuyện nhưng không phát âm được từ nào. Cô suy nghĩ, lại gật đầu, gương mặt trắng bệch vẫn còn hốt hoảng.
Cô không biết mình có sợ máu hay không, cũng dường như chưa từng ngất vì thấy máu, nhưng khi nhìn thấy trên người mình dính nhiều máu như thế, trong đầu cô đều là hình ảnh đáng sợ và kh*ng b* kia, rất nhanh cô bắt đầu cảm thấy từng cơn chóng mặt và buồn nôn.
Cơ thể cô căng cứng, khắp người rét lạnh, cô không dám nhìn người mình nữa, cô sợ mình sẽ sợ hãi mà kêu lên.
Cho dù trước kia không sợ máu, e rằng sau này cô cũng có ám ảnh tâm lý với một vũng máu lớn.
Hiện giờ cô ngay cả đầu cũng không dám cúi thấp xuống, trong mắt đều là nước mắt sinh lý tích tụ lại bởi vì sợ hãi, vừa cúi đầu là sẽ rơi xuống.
“Tôi… Tôi sợ.”
“Sợ cái gì?”
“... Máu.”
Sở Tiểu Điềm cảm thấy mình thật hèn nhát, trước kia chỉ biết mình nhát gan mà thôi, nhưng lúc này cô lại vì nhát gan và túng quẫn, giống như một đứa trẻ buộc phải nói ra sự thật khi đối diện với câu hỏi của người lớn, trong lòng tràn đầy sự hoảng sợ và bất an.
Tuy rằng không ai cười nhạo cô vì điều này.
Trên mặt Đoàn Tiêu không có biểu cảm gì, anh nhấc tay nhẹ nhàng nắm lấy vai cô: “Đứng dậy.”
Giọng nói của anh trầm thấp bình thản, mang theo cảm giác ra lệnh không mấy rõ ràng.
Cô bị anh kéo lên theo bản năng.
Sở Tiểu Điềm đi bên cạnh anh, bước vào trước bồn rửa tay của một căn phòng.
Áo của anh đối với cô mà nói là quá lớn, gần như che kín nửa người của cô. Đoàn Tiêu cầm tay cô lên, mở vòi nước.
Đến khi hai tay tiếp xúc với nước lạnh băng, Sở Tiểu Điềm mới nhận ra anh đang làm gì.
Anh để tay cô bên dưới vòi nước, cho đến khi rửa sạch máu dính trên tay.
Nước từ trong vòi chảy ra lạnh lẽo, nhưng tay anh rất nóng, khớp tay rõ ràng và ngón tay thon dài, một đôi tay tràn đầy sức mạnh này có thể dễ dàng bẻ gãy cánh tay của kẻ xấu đang trong trạng thái điên cuồng, nhưng hiện tại đôi tay này đang ở trong dòng nước lạnh lẽo lại có cảm giác dịu dàng kỳ lạ.
So với anh, ngón tay của cô vừa nhỏ vừa trắng, lòng bàn tay cũng nhỏ, bởi vì căng thẳng và cuộn lại, có cảm giác mỏng manh yếu đuối.
Chỉ là bị anh nắm lấy cổ tay và một ít lòng bàn tay mà thôi, nhưng cô cảm thấy cả người như bị đôi tay này kiểm soát, cho dù một hành động nhỏ cũng có thể khiến cô run rẩy.
Từ đầu đến cuối, anh đều giữ im lặng, ngay cả ngón tay cô cũng chưa đụng vào.
Sở Tiểu Điềm không cách nào hình dung cảm giác này, bởi vì trong trí nhớ từ nhỏ đến lớn của cô, ngoại trừ bố thì chưa từng có người đàn ông nào chăm sóc cô như thế.
Cô quên luôn cả hít thở, cho đến khi vòi nước ngừng chảy, trong tai truyền đến tiếng vọng không bình thường. Cô không biết từ khi nào trái tim mình đã bắt đầu đập nhanh.
Sở Tiểu Điềm hít một hơi sâu, lại cẩn thận thở ra.
Muộn thêm một giây nữa là cô sắp nín thở đến ngất đi!
Nếu như thế, anh nhất định sẽ cho rằng cô ngất xỉu vì máu, chứ không phải vì bản thân nín thở mà ra…
Đoàn Tiêu lấy khăn giấy trong hộp giấy bên cạnh, nhìn về phía cô, đôi mắt sắc bén bức người kia hơi nhíu lại.
Sở Tiểu Điềm giật mình, bỗng chốc di chuyển tầm mắt, đồng thời ép bộ não của mình phát ra mệnh lệnh bình tĩnh. Cô nói với giọng mũi nặng nề: “Anh… Anh ấy sẽ sống lại chứ?”
“Sẽ không.”
Sở Tiểu Điềm mở to mắt.
“Vốn dĩ người không chết được, cần gì phải sống lại?”
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ câu này trong đầu hai vòng mới hiểu ra.
Trong khoảng thời gian này, Đoàn Tiêu đã lấy khăn giấy lau sạch nước trên tay cho cô.
Sở Tiểu Điềm cúi đầu nhìn tay mình, lật tới lật lui, lại cử động ngón tay, giống như đang nhìn món đồ trước giờ chưa từng thấy.
Biểu cảm kia trong mắt người khác thật sự rất ngốc nghếch, cũng không biết cô đang cảm thấy kỳ lạ điều gì về đầu ngón tay của mình nữa.
Bên trên đã không còn vết máu, có điều quần áo còn dính không ít, nhưng đã bị giấu trong áo khoác của anh, cô cũng không nhìn thấy vết máu nào bên ngoài nữa.
“Thần kỳ quá…”
Bỗng nhiên cô không còn sợ nữa.
Dòng nước vừa rồi đã rửa sạch những nỗi sợ bởi vì máu tươi gây ra.
Sở Tiểu Điềm dùng hai tay che mặt, ống tay áo khoác của người đàn ông không thể tránh được mà lướt qua má cô, tay cô vẫn lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ này không thể chống lại độ nóng đang ngày càng lên cao trên mặt cô.
“Nhất định là vừa rồi bị lạnh, sắp sốt rồi…” Cô nói lẩm bẩm.
Ừ, chắc chắn là thế.
…
Một lúc sau, mặt cô ngày càng nóng, Sở Tiểu Điềm nhìn xung quanh, Đoàn Tiêu đi nghe điện thoại rồi, hình như không ai để ý tới bên này, cô vội vàng xoay vòng tại chỗ khiến bản thân chóng mặt.
Cơn chóng mặt này làm cô suýt thì té ngã xuống đất.