Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

Chương 15

“Chẳng trách dạo này tôi cảm thấy Thiệu Quang không bình thường. Hôm trước, cậu ta xin nghỉ, nói là đi thăm bạn. Tối qua tôi vừa mới trở về từ sân huấn luyện đã không thấy bóng dáng cậu ta rồi.”

“Thường ngày cậu ta là người tuân thủ quy tắc nhất, chuyện lần này nghiêm trọng như vậy mà không báo lên trên, không giống cậu ta chút nào.”

Triệu Huy trầm ngâm nói: “Hiện giờ nói gì cũng chỉ là suy đoán, đợi cậu ta tỉnh lại rồi tính.”

“Đúng vậy, cũng may người vẫn còn sống.”

“Này, các cậu đói không, có muốn đi ăn khuya không?”

“Giờ này rồi, ăn khuya cái gì, không sợ cơ bắp của cậu bị mất vì ăn à.”

“Bỏ đi, tôi cũng không đi nữa, ngày mai còn phải dậy sớm, về ngủ thôi.”

“Không được, tôi chịu hết nổi rồi, phải đi lấy ít mì mới được.”

Buổi tối, một nhóm người nằm trong bệnh viện biết được Dương Thiệu Quang đã ổn định thì cùng nhau trở về phòng nghỉ của công ty để uống trà.

Bỗng nhiên một tiếng chuông kỳ quái vang lên, Triệu Huy ngẩn người, bật người dậy cầm lấy điện thoại.

“Mẹ kiếp, tiếng chuông của cậu là gì thế, làm tôi giật cả mình!”

Triệu Huy không quan tâm bọn họ, xoay người ngồi xuống sofa, tập trung nhìn chằm chằm vào điện thoại.

“Tên này không phải yêu đương rồi đây chứ?”

“Không thể nào, cô gái nhà nào mắt mù nhìn trúng món hàng này chứ. Ông đây còn chưa có bạn gái đó.”

“Cậu ta đọc tiểu thuyết đó, bộ thứ hai của ‘Cuốn sách kinh dị’.” Lâm Phi Phàm ở một bên vừa bình tĩnh rót trà vừa nói: “Tác giả đang đăng trên mạng. Cậu ta xem đến say mê rồi, nên tải chuông báo thức đặc biệt này giống như những fan hâm mộ của tác giả, cứ đúng mười hai giờ mỗi ngày sẽ đọc chương mới.”

“Còn ra bộ thứ hai à? Tác giả này cũng là một người kỳ lạ, cuốn sách ‘Linh Oán’ kia của anh ta viết cũng không tồi, một người đàn ông như tôi đọc vào buổi tối cũng cảm thấy rét run.”

“À, bộ thứ nhất đâu rồi? Các cậu đọc hết rồi, cũng nên đến phiên tôi rồi nhỉ.”

“Hôm nay tôi nhìn thấy sĩ quan huấn luyện Trình ôm sách đọc, ở chỗ cậu ấy đấy.”

Triệu Huy đang đọc say mê, nghe thấy câu nói này thì ngẩng đầu lên, khóe miệng co giật.

Trình Nhượng đang ôm sách đọc thích thú ở ký túc xá, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta giật mình, thuốc ngậm trên miệng suýt thì rớt xuống.

Anh ta đứng dậy mở cửa, Triệu Huy hừng hực khí thế đi vào: “Tôi bảo sao không tìm thấy sách đâu, hóa ra là cậu cầm đi thật.”

Trình Nhượng nói: “Nửa đêm nửa hôm cậu tìm tôi vì chuyện này à?”

Triệu Huy cười khà khà, choàng tay qua cổ anh ta: “Nói thật đi, cậu đọc thấy như thế nào, k*ch th*ch chứ? Đủ hồi hộp không?”

“Tạm được, cũng chỉ thế thôi.”

Trình Nhượng cũng chỉ hóng chuyện cho vui, hai ngày này đọc cũng hơi say mê, nhưng cho dù anh ta cảm thấy rất hay, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Triệu Huy.

“Vậy mà gọi là tạm được? Cậu biết tác giả này lợi hại thế nào không?”

Từ sau khi mê đắm “Cuốn sách kinh dị” bộ đầu tiên, Triệu Huy đã đọc hết tiểu thuyết mà Phạn Âm viết và bộ truyện “Linh Oán” được cải biên thành truyện tranh, đồng thời thành công trở thành em trai hâm mộ mới, vì vậy còn lên mạng đọc hết những thông tin về Phạn Âm. Anh ta nói liên hồi với Trình Nhượng, từ “Cuốn sách kinh dị” bộ đầu tiên nổi tiếng như thế nào, tác giả này khiêm tốn ra sao, đến bây giờ cũng không ai biết tác giả là nam hay nữ.

“Chuyện này không cần phải nói, chắc chắn là nam rồi.”

“Cũng chưa chắc, biết đâu người ta là một cô gái xinh đẹp thì sao.” Triệu Huy nói: “Cho dù là nam hay nữ, sau này nếu như tổ chức buổi ký tặng, tôi chắc chắn phải đi xem thử, hay là chúng ta đánh cược đi?”

“Cược cái gì?”

“Cược 15kg tôm hùm đất.” Triệu Huy nói chắc chắn: “Tôi cược tác giả nhất định là nam.”

Trình Nhượng đen mặt: “Con mẹ nó, chuyện này còn phải cược à?”

“Biết đâu là con gái thật thì sao?”

“Vậy sao cậu không cược con gái đi?”

“... Tôi nghèo mà.”

“...”

Đương nhiên, Sở Tiểu Điềm không biết hai người họ lấy chuyện giới tính của cô ra để cược 15kg tôm hùm đất. Cô đang chìm đắm trong giấc mơ của mình, bỗng nhiên hắt xì hai cái liên tục, mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ ai lại nhớ cô rồi, rõ ràng cô ngoan ngoãn cập nhật chương mới mà.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Sở Tiểu Điềm nhìn thấy mình đang ôm gì đó trong tay.

“Á á á!”

Tuyết Cầu đã quen với chuyện chủ nhân nhà mình có chuyện hay không cũng sợ hãi hét lớn, nhưng nó vẫn chạy đến xem rốt cuộc cô bị sao.

Nhưng Sở Tiểu Điềm không hét lớn sợ hãi như thường ngày, lần này cô có giật mình nhưng không sợ hãi, hơn nữa mặt đỏ bừng, hai tay ôm gối, dáng vẻ không biết phải làm sao.

Trước mặt cô là áo khoác đen, là của Đoàn Tiêu.

Tối hôm qua, rõ ràng cô đã để áo ở chiếc ghế bên cạnh giường, định hôm nay mang đi giặt, nhưng nửa đêm hôm qua cô tỉnh dậy một lần, chắc cảm thấy hơi sợ hãi, nên lại xuống giường lấy áo tới.

Cô cũng chỉ ngơ ngác một lúc, rồi tiếp tục ngủ.

Sau đó, cứ để thế cả đêm, sáng thức dậy, chiếc áo này được cô ôm trong lòng.

Lúc cô ngủ có thói quen ôm gì đó, phần lớn thời gian là ôm chăn hoặc gấu bông lúc nhỏ bố tặng cho cô, nào ngờ tối qua lại ôm nhầm, cô lại đi ôm áo khoác của một người đàn ông ngủ cả đêm.

Mặc dù chuyện này chỉ có cô và Tuyết Cầu biết, hơn nữa Tuyết Cầu tuyệt đối giữ bí mật, nhưng cô vẫn có cảm giác… xấu hổ nói không thành lời.

Cô nhìn Tuyết Cầu một cái, uy h**p: “Chuyện này trời biết đất biết em biết chị biết, tuyệt đối không được nói cho người khác, chó cũng không được, biết chưa?”

Tuyết Cầu: “... Gâu?”

Nói chung là nó sẽ không đến gần chiếc áo kia.

Đợi sau khi áo được nhân viên mang đi giặt, cuối cùng Sở Tiểu Điềm có thể ép bản thân quên đi chuyện này.

Tuyết Cầu cũng đã buông xuống cảnh giác, vẫy đuôi vui vẻ đi tới bên cạnh cô ngửi tới ngửi lui.

Sở Tiểu Điềm sờ cằm nó, đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa, phát hiện hôm nay trời u ám, không hề có nắng.

Thực ra cô không thích hoạt động dưới ánh nắng mặt trời, lúc nhỏ từng bị cháy nắng khi ở bên ngoài một lần, từ đó về sau, khi ở dưới nắng thời gian dài, cô ít nhiều sẽ cảm thấy khó chịu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao cô bị dọa bởi mái tóc dài của mình mấy lần liên tục nhưng vẫn không cắt tóc ngắn. Mái tóc dài xõa ra có thể mang đến cho cô chút cảm giác an toàn, cũng có thể che nắng.

“Đi thôi, Tuyết Cầu, hôm nay dẫn em đi công viên chơi nha.”

Sở Tiểu Điềm và Tuyết Cầu chưa đi tới công viên thì điện thoại đã reo lên.

Cô nhìn thấy tên người gọi thì ngẩn người.

Người gọi đến là Đoàn Tiêu.

Cô ngây người ba bốn giây, lập tức trở nên luống cuống, phản ứng đầu tiên là tại sao anh lại gọi cho cô? Cô nên dùng cách gì để nghe? Cô nên nói gì đầu tiên? Mau nghe điện thoại đi, đồ ngốc này, sắp tắt rồi kìa!

Sở Tiểu Điềm hít sâu, nghe máy: “A lô?”

“Đang ở bên ngoài?”

“Đúng vậy, tôi đang đi dạo với Tuyết Cầu.”

“Vậy à?” Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông, men theo dòng điện truyền vào lỗ tai cô: “Thật trùng hợp, tôi và Karl cũng đang dạo bộ.”

Trong đầu Sở Tiểu Điềm lập tức xuất hiện hình ảnh lần đầu tiên gặp anh, anh đang nghỉ ngơi trong xe, Karl canh giữ ở bên cạnh.

Nếu không phải cô và Tuyết Cầu làm phiền sự yên tĩnh đó, chắc nó sẽ là một hình ảnh rất ấm áp, tình cảm.

Đổi lại là Tuyết Cầu, nó sẽ không yên tĩnh canh giữ cô. Tuyết Cầu hơi nghịch ngợm, yên lặng không bao lâu sẽ muốn quậy phá, hơn nữa không có chuyện gì thì nó sẽ đi khắp nơi ngửi này ngửi kia, muốn nhặt đồ để ăn. Đây có lẽ chính là thói quen để lại lúc nó còn lang thang, cô và Lạc Bắc Sương sửa rất lâu vẫn không sửa được.

“Karl vẫn khỏe chứ?”

“Nhớ nó rồi à?” Đoàn Tiêu hỏi.

Không biết tại sao nghe thấy câu hỏi này cô cảm thấy tai mình bỗng nóng lên: “Cũng nhớ lắm… Tôi nói Tuyết Cầu đó.”

Tuyết Cầu nghiêng đầu, trưng ra bộ mặt vô tội, Sở Tiểu Điềm lè lưỡi với nó.

Tuyết Cầu há miệng, cũng học cô lè lưỡi, Sở Tiểu Điềm suýt bật cười ra tiếng.

“Vậy thì để bọn chúng chào hỏi nhau đi.”

Anh vừa dứt lời, trong điện thoại yên tĩnh truyền đến tiếng sủa trầm thấp, là tiếng sủa gâu của Karl, hơn nữa dường như còn là sủa vào trong điện thoại.

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, nhìn Tuyết Cầu một cái, khom người nói với nó: “Tuyết Cầu, em sủa một tiếng.”

Tuyết Cầu lè lưỡi, vui vẻ vẫy đuôi.

“Đừng chỉ nhìn chị vẫy đuôi, sủa một tiếng đi, chỉ một tiếng thôi.” Sở Tiểu Điềm nhỏ giọng dụ dỗ: “Nể mặt đi mà, không nể mặt chị cũng phải nể mặt Karl chứ, người ta là chó bảo vệ rất lợi hại đó, em gọi tiếng anh xem nào?”

Tuyết Cầu cho rằng cô đang chơi đùa với mình, nó lắc lư cái đầu, nhưng không sủa là không sủa.

Một phút sau, giọng nói của Đoàn Tiêu truyền tới: “Karl là con cái.”

Sở Tiểu Điềm: “...” Con cái thì cũng là Boss!

Đoàn Tiêu im lặng một lát rồi nói: “Con chó này của cô đúng là phải nên nghe lời chút rồi.”

Sở Tiểu Điềm muốn nói, thực ra Tuyết Cầu cũng nghe lời lắm, có hơi nghịch ngợm thôi nhưng nó không thể so sánh với những con chó được trải qua huấn luyện.

Cô vẫn chưa lên tiếng đã nghe Đoàn Tiêu nói: “Đứng im tại chỗ, năm phút.”

Bình Luận (0)
Comment