Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

Chương 18

Không sao, cô làm được mà.

Trước kia Tuyết Cầu ở nhà của Lạc Bắc Sương, chẳng phải cô cũng một mình ở nhà viết truyện sao?

Thực ra, có Tuyết Cầu trong nhà hay không, lúc sợ thì cô vẫn sợ muốn chết, chỉ là có Tuyết Cầu thì tình hình đỡ hơn chút mà thôi. Nhưng thật ra lúc cô yên tĩnh ngồi viết sẽ không thể mất tập trung, thông thường lúc đó Tuyết Cầu đã nằm ngủ say trong ổ của mình rồi.

Cứ coi như Tuyết Cầu đang ở nhà là được.

Cô nói với bản thân như vậy.

Đợi đến khi cô uống một ly cà phê, ngồi trước máy tính nung nấu nửa tiếng đồng hồ, cơ thể bắt đầu lạnh lẽo.

Chuyện và nơi mà nhân vật chính trong sách phải trải qua hoặc bất ngờ xảy ra tiếp theo đây dần thành hình trong đầu cô.

Ngón tay cô gõ trên bàn phím, loa máy tính đang phát bài nhạc violin du dương.

Lại trôi qua một tiếng, Sở Tiều Điềm lấy chăn quấn mình lại.

Ánh đèn trong phòng u ám, rèm cửa sổ cũng bị kéo kín mít, cả căn phòng ngoại trừ tiếng nhạc thì không còn âm thanh nào khác, giống như cô hoàn toàn bị ngăn cách trong thế giới nhỏ kỳ quái, thế giới này thỉnh thoảng còn xuất hiện một số hình ảnh vô cùng khủng khiếp.

Lúc cô dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, cầm lấy cuốn sách “Hung đồ” trên kệ sách.

“Hung đồ” là cuốn sách thứ ba cô xuất bản sau bộ đầu tiên của “Cuốn sách kinh dị” và “Linh Oán”. Lúc viết bộ này, phong cách viết tiểu thuyết kinh dị của cô đã thành hình, nhưng thực ra nội dung và giọng văn của cuốn này khác với hai cuốn kia. Trong sách vẫn là những câu chuyện trông không liên quan gì đến nhau, nhưng thực tế lại xâu chuỗi với nhau, có điều cuốn sách “Hung đồ” này chủ yếu xuất phát từ “Cái ác” trong nhân tính.

Người chết lúc sinh thời mắc tội ác tày trời thì sau khi chết “Cái ác” trong linh hồn sẽ được phóng to vô hạn. So với linh hồn chết oan tác oai tác quái trong cuốn “Linh Oán”, những miêu tả trong cuốn sách này còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn. Khi đọc cuốn trước thì sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng đọc xong có thể dần bình tĩnh lại. Nhưng cuốn sau, càng đọc càng hoảng loạn tột độ, càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Có thể nói cuốn sách này đã nâng cao năng lực và trí tưởng tượng khi viết truyện kinh dị của cô. Trước khi viết, cô cũng tìm hiểu rất nhiều loại sách, trong đó có các loại sách kỳ lạ, hiếm có về tâm lý học, y học.

Khi viết cuốn sách này, cô bị suy nhược thần kinh nặng hơn, cũng là khoảng thời gian đó cô bắt đầu tiếp xúc với châm cứu trị liệu thì mới giảm nhẹ tình trạng mất ngủ.

Nói thật lòng, tuy rằng cô là người hiểu rõ cuốn sách này nhất, nhưng cô cũng là người sợ nội dung của nó nhất, vì vậy cô vừa mới lật xem vài trang thì cảm giác dựng tóc gáy quen thuộc đã xuất hiện.

Đó là những “thứ” đáng sợ mà cô tạo ra, bọn chúng chen lấn xuất hiện trong đầu cô.

… Vậy mới nói, tại sao lúc đầu cô có thể viết ra thứ b*nh h**n điên cuồng như vậy?

Đáng sợ quá, quả thực cực kỳ bi thảm!

Sở Tiểu Điềm gấp cuốn sách lại, vừa định chui vào trong chăn cho ấm áp, bỗng nhiên đèn tắt.

Ngoại trừ ánh sáng mờ mờ của máy tính, tiếng nhạc đang phát trong phòng, tất cả đèn đều tắt hết.

Một phút sau, cả người Sở Tiểu Điềm run rẩy: “... Chuyện gì thế? Cúp điện rồi à? Là cúp điện rồi sao?”

Cô thử mở đèn, nhưng đèn vẫn không sáng.

Cúp điện rồi à! Chắc chắn là cúp điện rồi!

Không ai trả lời cô, ngay cả tiếng nhạc du dương trong máy tính cũng như trở thành khúc giao hưởng kỳ lạ. Trong bóng đêm tựa như có gì đó đang nhảy múa và nở nụ cười quỷ dị với cô.

Cô cúi đầu nhìn, xương tay người trên bìa sách màu đen của “Hung đồ” như đang giơ về phía cô…

Á á á, cứu mạng!

Sở Tiểu Điềm ném mạnh cuốn sách sang một bên, lao đến bên cạnh máy tính tắt nhạc đi.

Được rồi, âm nhạc đáng sợ không còn nữa.

Nhưng yên tĩnh như vậy khiến từng sợi lông trên người cô dựng đứng lên, cô cầm điện thoại gọi điện cho quản lý chung cư, máy đối phương đang bận không ai nghe, e rằng lúc này đã bị những hộ dân khác trong chung cư gọi đến cháy máy rồi.

Sở Tiểu Điềm run cầm cập lục lịch sử cuộc gọi, vừa lục thì nhìn thấy số điện thoại của Đoàn Tiêu xuất hiện bên trên.

Cô biết lúc này không nên làm phiền người này, tuy rằng anh từng nói có bất cứ chuyện gì cũng có thể liên lạc với anh, nhưng chính vì lời hứa này quá quý giá nên cô mới không thể tùy tiện làm phiền.

Mà lúc này cả người cô đã rơi vào trạng thái vô cùng hoảng sợ, cơ thể không còn chút sức lực nào, khi đôi tay run cầm cập không biết nên làm thế nào mới phải, ngón tay cô vô tình chạm vào màn hình điện thoại.

Điện thoại gọi đi rồi!

Sở Tiểu Điềm giật mình muốn tắt máy, nhưng bất ngờ là Đoàn Tiêu gần như nghe máy ngay lập tức: “A lô?”

Sở Tiểu Điềm há miệng, phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, dường như có một bàn tay bóp lấy cổ họng cô trong màn đêm, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất khó khăn.

Đầu dây bên kia chỉ có thể nghe thấy hơi thở kìm nén vì sợ hãi của cô, còn lại không nghe được âm thanh gì khác.

Đoàn Tiêu trầm giọng: “Sở Tiểu Điềm, nói chuyện.”

Nhưng Sở Tiểu Điềm ở bên kia vẫn không trả lời, vài giây trôi qua, cuối cùng mới truyền đến tiếng thút thít yếu ớt của cô gái.

Đoàn Tiêu dừng lại, anh hỏi: “Bên cạnh không có ai?”

“Không… Không có.” Vốn dĩ cô muốn nói mình không biết, bởi vì cô cảm thấy khắp phòng mình toàn là… “Người”.

“Hít sâu.” Đoàn Tiêu trầm giọng nói: “Cô sắp làm bản thân chết ngạt rồi.”

Bởi vì thiếu oxy mà cô thấy chóng mặt, ngay cả lỗ tai cũng bị ù nhẹ. Nghe thấy Đoàn Tiêu nói, cô mới hít sâu rồi thở ra.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói của anh vẫn trầm ổn có lực, đối lập rõ ràng với giọng nói nghẹn ngào, run rẩy của cô.

“Tôi… Nhà tôi…”

“Từ từ nói.”

“Nhà tôi cúp điện rồi.” Nước mắt Sở Tiểu Điềm rơi xuống: “Xin lỗi, tôi sợ quá rồi.”

“Sợ cái gì? Sợ tối?” Đoàn Tiêu chau mày: “Cô có chứng sợ không gian kín không?”

Chứng sợ không gian kín mà trở nên nghiêm trọng sẽ khiến người ta ngạt thở.

Sở Tiểu Điềm lắc đầu, ý thức được anh không nhìn thấy, cô lại nói: “Tôi sợ ma…”

Người khác mà nghe được câu nói này thì nhất định sẽ thấy rất buồn cười, không ngờ một người thành niên hơn hai mươi tuổi rồi mà ở nhà một mình cũng có thể sợ hãi đến mức độ này.

Nhưng thực ra khi cô nói ra mấy chữ đó thì không kìm được mà run rẩy.

Sở Tiểu Điềm bịt chặt miệng mình, không muốn để anh nghe thấy tiếng khóc của mình.

Cô thật sự quá sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy bản thân rất vô dụng, rõ ràng chuyện mình nên gánh chịu nhưng lại sụp đổ hết lần này đến lần khác.

Nhưng cho dù cô rất kìm nén, tiếng nấc nghẹn trào ra khỏi cổ họng vẫn truyền qua điện truyền vào trong tai Đoàn Tiêu.

“Trên đời này không có ma.” Đoàn Tiêu bình tĩnh nói: “Đều là tưởng tượng ra cả.”

“Tôi biết là không có… Nhưng trong sách tôi đọc có, trong đầu tôi cũng có.”

Màn hình máy tính cũng tối xuống, cả căn phòng không có một tia sáng nào.

Sở Tiểu Điềm ngồi xổm trên đất, ôm chặt lấy bản thân, gắng gượng nói trong nghẹn ngào: “Tôi cảm thấy trong phòng cũng có, tôi thật sự sợ quá.”

“Trong nhà không có đèn khẩn cấp hay nến à?”

Sở Tiểu Điềm lại lắc đầu: “... Không có, trong nhà tôi không có những thứ này.”

“Cô đợi chút.”

Hình như Đoàn Tiêu bỏ điện thoại ở một chỗ, Sở Tiểu Điềm loáng thoáng nghe được tiếng anh nói chuyện với người khác, rất nhanh anh lại cầm điện thoại lên: “Lát nữa là có điện rồi.”

“Vừa rồi cô đang làm gì thế?” Anh lại hỏi.

“... Tôi đang đọc sách, chính là cuốn ‘Hung đồ’ kia.” Sở Tiểu Điềm lại nhìn cuốn sách bị mình ném sang một bên theo bản năng, nhưng không dám nhìn rõ đã cúi đầu xuống, sụt sịt nói: “Thứ bên trong… Thật sự quá đáng sợ, tác giả kia… Sao tác giả có thể viết ra thứ đáng sợ như thế chứ?”

Cho nên trăm sai ngàn sai đều tại bản thân cô! Đáng đời cô bị trí tưởng tượng của mình dọa thành dáng vẻ nhát gan này!

“Đáng sợ vậy à?”

“Ừ!” Sở Tiểu Điềm: “Rất đáng sợ!”

Cô nghe thấy một số âm thanh lộn xộn ở bên kia truyền tới, không kìm được mà hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Đi dạo với Karl.”

“Muộn vậy còn đi dạo sao?”

“Mỗi tối nó đều phải huấn luyện xong mới đi ngủ.”

Giây tiếp theo, Sở Tiểu Điềm nghe thấy tiếng sủa đầy khí thế của Karl: “Gâu…”

Trong đầu cô lập tức xuất hiện dáng vẻ Karl ngẩng đầu sủa đầy oai phong.

Tuy rằng cô vẫn còn rất sợ, nhưng cảm giác sụp đổ, hoảng sợ đến cực độ kia bỗng nhiên giảm đi rất nhiều.

“Sở Tiểu Điềm.” Anh chợt gọi tên cô.

Tim Sở Tiểu Điềm đập một cái: “Hả?”

“Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, đợi sạc pin xong, tôi sẽ gọi lại cho cô.” Anh nói: “Bây giờ cô nhắm mắt lại, đừng nghĩ ngợi gì cả, lát nữa tôi gọi cho cô.”

“... Được.”

Điện thoại truyền đến tiếng tút tút, trái tim Sở Tiểu Điềm trống rỗng, cô nghe lời nhắm mắt lại.

Bảo cô đừng suy nghĩ gì cả là điều không thể nào, chuyện mà cô giỏi nhất chính là tưởng tượng ra các thứ kỳ quái vào những lúc một mình yên tĩnh. Tình huống hiện giờ là lúc trí tưởng tượng của cô sôi nổi nhất, nhưng không cách nào viết được.

Nhưng kỳ lạ là khi cô nhắm mắt lại, trong đầu toàn nghĩ đến lời nói vừa rồi của Đoàn Tiêu.

Giọng nói bình tĩnh và trầm thấp của anh tựa như mang theo sức mạnh khó nói thành lời, tiêu diệt toàn bộ những yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối, dù không hề tồn tại nhưng lại khiến người ta hoảng sợ tột độ kia.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, cô vẫn không hề thấy buồn ngủ, nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên điện thoại cô rung lên, cô vội vàng nghe máy: “... A lô?”

“Còn sợ không?”

“Sợ.” Cô khịt mũi: “Nhưng đỡ hơn vừa nãy nhiều rồi.”

“Vậy à?”

Sở Tiểu Điềm “ừ” một tiếng, bởi vì vừa rồi khóc một trận, nên lúc nói chuyện vẫn còn giọng mũi: “Anh đang làm gì thế?”

Có phải tôi… Làm phiền anh quá rồi không?

Cô không nói ra câu này, bởi vì đây là điều rất hiển nhiên. Nửa đêm nửa hôm gọi điện cho người ta nói mình sợ, nếu không có quan hệ tốt đẹp, điện thoại đã bị tắt từ lâu rồi.

Nhưng Đoàn Tiêu rất kiên nhẫn.

Chắc anh đang đi đường, cô nghe thấy tiếng bước chân vững vàng và tiếng thở của anh.

“Dương Thiệu Quang đã tỉnh rồi, anh ta nói muốn cảm ơn cô.”

“Anh ấy đỡ chút nào chưa?”

“Đỡ nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt.” Cô hơi ngại ngùng: “Thực ra không cần cảm ơn tôi, khi đó rất nhiều người đều muốn giúp, hơn nữa tôi… Tôi cũng vì nhìn thấy anh ấy là người của Long Phong Đặc Vệ, nên mới không chút do dự đi qua đó. Nếu là trước kia, chắc tôi cũng sẽ sợ hãi.”

“Đương nhiên là phải cảm ơn cô rồi. Nếu không có cô liên tục nói chuyện trước khi anh ta hôn mê, khi đó anh ta có chống đỡ được hay không còn là một chuyện khác.”

Tuy rằng phát súng đó không bắn trúng chỗ hiểm, nhưng nếu không kịp thời áp dụng biện pháp kịp thời thì mất máu quá nhiều mà choáng cũng rất nguy hiểm.

“Thực ra cô rất dũng cảm.” Đoàn Tiêu bỗng nói: “Còn nhớ hôm ở bệnh viện không?”

“Nhớ.”

Có lẽ cô mãi mãi không quên được chuyện đáng sợ trong bệnh viện kia.

“Thứ đáng sợ hơn cả ma cô cũng đã gặp qua rồi.” Anh nói.

Có đôi khi, lòng người là thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Đúng như Shakespeare đã nói, địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.

“Tôi biết…” Sở Tiểu Điềm nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi vẫn không kìm được nỗi sợ…”

“Cô ở phòng 1137 à?”

“Đúng vậy.” Sở Tiểu Điềm còn chưa phản ứng lại đã nghe anh nói: “Ba phút sau, cô ra mở cửa.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người.

Từng giây từng phút trôi qua, trái tim cô cũng đập điên cuồng theo.

Thực ra cô rất khó tưởng tượng ba phút sau sẽ xảy ra chuyện gì, giống như Đoàn Tiêu nói cô đợi năm phút và cô đợi được Trình Nhượng đến.

Nhưng sự mong chờ trong vô thức này càng khiến người ta hồi hộp.

Khoảng hai phút sau, Sở Tiểu Điềm chần chừ nói: “... Anh Đoàn?”

“Tôi đây.”

Trái tim Sở Tiểu Điềm bỗng thả lỏng.

Không có gì khiến cô yên tâm hơn hai chữ này nữa.

“Đến giờ rồi.” Cô dè dặt nói: “Tôi có thể, có thể mở cửa được chưa?”

“Mở đi.”

Bình Luận (0)
Comment