Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

Chương 38

“Vậu, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào vậy?”

Đoàn Tiêu đi phía trước, không ngoảnh đầu lại.

Sở Tiểu Điềm đi theo sau anh như một cái đuôi, cô kéo cánh tay anh: “Anh nói đi mà.”

Vừa xuống máy bay, dòng người đông đúc, rất nhiều người đều đang nhìn hai người họ.

Hai người cho dù đi một mình trong đám đông cũng là người rất nổi bật. Đoàn Tiêu thì không cần phải nói đến, Sở Tiểu Điềm tuy rằng chỉ cao một mét sáu ba, không tính là quá cao, nhưng dù sao vẻ ngoài của cô, khuôn mặt vẫn luôn dừng lại ở dáng vẻ thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi kia, dù là ngũ quan thanh tú hay làn da trắng trẻo mịn màng đều vô cùng thu hút người khác. Đây cũng là một trong những ưu điểm lớn của cô… Dù gì cũng chẳng có bao nhiêu người giữ được làn da đẹp như vậy trong tình huống chất lượng giấc ngủ kém.

Hai người này ở cùng nhau là mối quan hệ rất rõ ràng, đặc biệt cô gái còn liên tục kéo áo người đàn ông, làm nũng với anh.

Đúng vậy, ở trong mắt người khác, Sở Tiểu Điềm rõ ràng đang làm nũng, nhưng bản thân cô hoàn toàn không nhận ra chuyện này.

“Em thật sự rất muốn biết, anh mau nói em biết đi mà.”

Cô rất tò mò, Đoàn Tiêu nói lần ở công viên không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Nhưng trong ấn tượng của cô, cô thật sự chưa từng gặp anh.

Nếu đã gặp một lần, cho dù chỉ lướt qua nhau, nhìn thấy trong nháy mắt, e rằng cô cũng sẽ không quên, vì dù sao anh cũng quá nổi bật và đặc biệt, khác hẳn với những người trước kia cô từng tiếp xúc.

Cho nên cô rất chắc chắn mình chưa từng gặp anh.

Vậy thì anh gặp cô ở chỗ nào?

Anh còn nhớ, chứng minh vẫn có ấn tượng với cô, vậy thì lúc đó cô đang làm gì?

Trong lòng Sở Tiểu Điềm như có một móng vuốt mèo không ngừng cào cấu, nhưng tiếc rằng sau khi Đoàn Tiêu nói câu đó xong thì không còn nói cô biết gì nữa.

Đoàn Tiêu lấy hành lý, xoay người nhìn Sở Tiểu Điềm vẫn luôn hỏi mình: “Em muốn biết như vậy à?”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Rất muốn.”

Đoàn Tiêu suy nghĩ gì đó một lúc, rồi lấy kính râm trong túi đeo lên và nói: “Nhưng hiện giờ anh chưa muốn nói cho em biết.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Tuy rằng khi nói câu này Đoàn Tiêu không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng cô rất chắc chắn anh đang trêu chọc cô.

Vậy nên Sở Tiểu Điềm hơi giận dỗi: “Anh không nói, em sẽ không quan tâm anh nữa.”

Cô tức giận xoay người đi, cô biết Đoàn Tiêu ở sau mình, nhưng cô không quay đầu. Bởi vì bước đi nhanh hơn thường ngày nhiều, nên chẳng bao lâu cô đã mệt nhừ. Cô thở hổn hển đi phía trước, bước chân đã chậm lại, nhưng Đoàn Tiêu vẫn luôn đi theo sau cô, nghe tiếng bước chân cũng cách cô khoảng một hai bước.

“Anh đừng đi theo em.” Cô xoay người muốn trừng mắt với anh một cái, nhưng bất ngờ đụng vào lồng ngực anh.

Giây tiếp theo, Đoàn Tiêu ghé tai cô, giọng nói vui vẻ, nói thầm một câu.

“Cô Sở, đây là tiền thuê vệ sĩ, em vẫn chưa thanh toán, cho nên… Anh thật sự không thể nào không đi theo em được.”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, khí thế lập tức suy yếu: “Anh… Trước kia anh đã nói, nếu anh đã ở bên cạnh em, vậy chắc chắn em sẽ trả nổi.”

Cô suýt thì quên chuyện này, người đàn ông mà cô thích là đối tượng mà bao nhiêu quan chức cấp cao, thiên kim tiểu thư nhà giàu muốn hợp tác hoặc xin giúp đỡ.

Người anh từng bảo vệ nhất định là các nhân vật rất quan trọng, chẳng hạn như bố cô, người từng làm rất nhiều chuyện lớn ở nước J và nước K.

Mặc dù cô tốt xấu gì cũng được coi là tác giả nổi tiếng, nhưng không cao quý như thế.

Cô không biết rốt cuộc Đoàn Tiêu đắt giá thế nào, nhưng nhất định đắt đến mức cô khó lòng tưởng tượng nổi.

Sở Tiểu Điềm lặng lẽ lùi về sau một bước.

… Mẹ ơi, người đàn ông mà cô thích mắc như vậy, cô phải viết bao nhiêu cuốn sách mới thuê nổi đây?

Đừng nói đến chuyện nuôi anh nữa!

Sở Tiểu Điềm, không ngờ mày còn nói năng ngông cuồng, nói muốn nuôi anh ấy!

Nghĩ đến chuyện này, Sở Tiểu Điềm lại lặng lẽ lùi về sau một bước.

Vào lúc cô muốn lùi tiếp về sau thì đã bị người đàn ông kéo lấy cánh tay.

“Em không có chạy trốn.” Sở Tiểu Điềm trịnh trọng nói: “Anh phải tin em là một người rất có trách nhiệm.”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Anh tin em.”

Sở Tiểu Điềm vừa định lên tiếng, lại nghe anh nói: “Anh theo em về nhà.”

“... Cái gì?”

“Nhiệm vụ của anh vẫn chưa kết thúc.” Đoàn Tiêu đeo kính râm, tay còn lại khoác vai cô, dẫn cô đi tới trước xe: “Trước khi hợp đồng chưa kết thúc, anh vẫn là vệ sĩ của em, không theo em thì theo ai?”

“Không được, em không thể thuê anh nữa, em rất nghèo!”

Đoàn Tiêu nhếch khóe môi, khom người hôn lên má cô: “Nếu em bằng lòng, miễn phí cả đời.”

Nếu em bằng lòng, miễn phí cả đời.

Đợi đến khi về đến nhà, Đoàn Tiêu đã rời đi, Sở Tiểu Điềm vẫn còn đang tiêu hóa chuyện này.

Vậy là cô không cần phải thanh toán phí cao ngất ngưỡng nữa rồi sao?

Sở Tiểu Điềm đang ngây người thì Đoàn Tiêu gọi tới.

“Nghỉ ngơi chưa?”

“... Vẫn chưa.”

“Đang làm gì đó?”

“Ngây người… Không phải, em đang sắp xếp đồ đạc.”

Đoàn Tiêu như đang cười, nhưng xung quanh hơi ồn ào, cho nên nghe không rõ: “Anh đang ở trung tâm thương mại mua ít đồ ăn cho em, tủ lạnh trong nhà trống phải không? Có gì muốn mua không?”

“Anh đang… Mua đồ cho em?”

“Đúng vậy.”

Vừa rồi khi đưa cô vào nhà, Sở Tiểu Điềm chỉ tùy tiện nói một câu “đi lâu như vậy, cũng may đồ trong tủ lạnh đã dọn sạch từ trước, nếu không đã hết hạn sử dụng rồi”.

Khi đó Đoàn Tiêu không vào nhà cô, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi rồi đi mất, không ngờ anh lại đi đến trung tâm thương mại.

“Tại sao không dẫn em đi chung?”

“Em cần nghỉ ngơi.”

Giọng nói của anh vẫn lộ ra cảm giác mệnh lệnh không thể từ chối, nhưng cảm giác này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng dịu dàng.

“Đợi em nghỉ ngơi xong rồi, sẽ dẫn em đi thăm hai tên nhóc kia.”

Hai tên nhóc kia, đương nhiên là Karl và Tuyết Cầu rồi.

Vốn dĩ Trình Nhượng tính dẫn hai con chó đến sân bay đón cô, nhưng không biết Đoàn Tiêu suy nghĩ gì mà không nói thời gian chính xác cho bọn họ, khi Trình Nhượng tới, hai người đã về đến nhà rồi.

Trong lòng Sở Tiểu Điềm ngọt ngào, không kìm được mà muốn cười. Cô vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng la hét truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Sao thế?”

“Trung tâm thương mại có người gây chuyện, anh đi xem thử.”

“Vậy, vậy anh phải cẩn thận đó.”

“Ừ, không cần lo lắng, lát nữa anh gọi cho em.”

Sau khi tắt máy, Sở Tiểu Điềm hơi lo lắng, nhưng cô không lo lắng Đoàn Tiêu sẽ xảy ra chuyện, dù sao anh cũng đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vô số mưa bom bão đạn rồi, có điều tiếng la trong điện thoại kia tuy xa, nhưng nghe vô cùng đáng sợ, chắc không phải đùa, thật sự có chuyện không hay đã xảy ra.

Cô cứ thế chờ đợi điện thoại của anh, chờ nửa tiếng đồng hồ cũng không có tin tức nào.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

Nếu không có chuyện gì, dựa vào tính cách của Đoàn Tiêu, anh nhất định sẽ gọi điện cho cô, sẽ không để cô ngồi ở nhà lo lắng thấp thỏm.

Sở Tiểu Điềm cắn môi, trong lòng không khỏi lo lắng.

Bỗng nhiên điện thoại reo lên, tuy là chuông thông báo tin nhắn Wechat, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn mở ra đọc ngay lập tức.

Là tin nhắn của Lạc Bắc Sương gửi đến: Tiểu Điềm, cậu thật sự xác nhận quan hệ với Sếp Đoàn kia rồi à?

Nếu là lúc không có chuyện gì, Sở Tiểu Điềm chắc chắn sẽ nói chuyện này tỉ mỉ với cô ấy, nhưng hiện giờ cô vô cùng lo lắng cho an nguy của Đoàn Tiêu, cho nên chỉ trả lời một câu: Đúng vậy.

Rất nhanh Lạc Bắc Sương đã gọi điện tới.

“Tiểu Điềm, cậu ở nước K không bị thương đấy chứ?”

“Không có, chẳng phải tớ suốt ngày báo bình an cho cậu à.”

“Tớ chỉ hỏi thăm thôi, thực ra còn có chuyện khác muốn nói với cậu.”

Sở Tiểu Điềm vừa nghe thì biết cô ấy có chuyện thật: “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Không phải chuyện của tớ, là Đoàn Tiêu.”

Cơ thể của Sở Tiểu Điềm lập tức căng cứng: “Cậu nói gì cơ?”

“Không, không, không phải anh ấy, là có người xảy ra chuyện, anh ấy cứu người ta rồi.” Lạc Bắc Sương bất lực nói: “Ngại quá, tớ bị ông chủ gọi đi tăng ca đột xuất, bây giờ vừa xử lý công việc vừa gọi điện cho cậu, mất tập trung rồi. Trước mắt cậu đừng lo lắng, hiện giờ tớ gửi đường link cho cậu xem.”

Sau khi tắt điện thoại, Lạc Bắc Sương đã gửi đường link cho cô.

“Có người cãi nhau ở trung tâm thương mại, rồi đánh nhau, tên điên kia ném con người ta xuống lầu…”

Cho dù không cần cô ấy nói, Sở Tiểu Điềm mở đường link ra cũng biết có chuyện gì.

Hôm nay là thứ bảy, trung tâm thương mại rất đông đúc, khi xảy ra chuyện vừa hay có người đang livestream, đúng lúc quay được chuyện này.

Trong đám đông có người tranh cãi dữ dội, một bên trong đó vô cùng kích động bỗng nhiên ẵm một bé trai lên, người xung quanh đều đang khuyên ngăn, bảo vệ cũng tới trách mắng, nhưng người kia không nghe, bà ta ẵm đứa trẻ muốn ném xuống dưới lầu. Người phụ nữ kia vốn chỉ uy h**p đối phương, nhưng vì quá kích động và người xung quanh không ngừng trách cứ đã k*ch th*ch thần kinh của bà ta. Đứa trẻ kia vì sợ hãi mà không ngừng giãy giụa, khi cậu bé sắp rớt xuống, người xung quanh hét lên!

Vào lúc này, không ai phát hiện có người đã dựa vào thang máy, đến gần bọn họ, những người xem clip nhất định hoảng sợ tột độ bởi vì lúc người kia đến gần, bỗng nhiên đứa trẻ tuột khỏi tay người phụ nữ kia, rớt xuống dưới!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân hình cao to từ thang máy chống tay nhảy xuống tầng một, tốc độ đó quả thực như sấm chớp, nhanh chóng lao xuống đỡ lấy đứa trẻ kia!

Khi nhìn thấy cảnh này, trái tim của Sở Tiểu Điềm như muốn ngừng đập!

Bởi vì thời gian quá gấp gáp, nơi đứa trẻ rơi xuống vừa hay là quầy mỹ phẩm ở tầng một, khi người đàn ông đỡ lấy đứa trẻ, suýt thì đụng đổ quầy, đồng thời thành công đón được đứa trẻ vào trong lòng!

Sở Tiểu Điềm bịt miệng, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.

Đó thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, nếu chậm thêm mấy giây nữa thôi, đứa trẻ kia sẽ rơi xuống quầy mỹ phẩm, cho dù còn sống cũng bị thương nặng!

Bảo vệ nhanh chóng lao tới đón lấy đứa trẻ, người xung quanh cũng vây lại. Tất cả sự chú ý của Sở Tiểu Điềm đều đặt trên người đàn ông cứu người kia, không hề tập trung nghe âm thanh, cũng không ý thức được đây là hiện trường livestream, người phát trực tiếp còn đang giải thích cả sự việc, cho đến khi người kia cứu được đứa trẻ, người phát trực tiếp bỗng dưng hét lớn.

“Mẹ ơi, người đàn ông kia đẹp… trai… quá rồi! Không được, tôi yêu anh ấy ngay từ ánh nhìn đầu tiên rồi!”

Người phát trực tiếp là một cô gái trẻ, sau tiếng la thì cũng chen chúc theo đám đông, nhưng rất nhanh đã bị đẩy sang một bên, cuối cùng bất lực nói với điện thoại: “Không chen vào được, không quay được anh ấy, nhưng tôi có thể chắc chắn anh ấy rất đẹp trai! Là kiểu đẹp trai rất đàn ông!”

“Các bạn, đến lúc chứng minh tình yêu của các bạn rồi, trong vòng một tiếng tôi muốn biết tất cả thông tin về người đàn ông này!”

Người khác không biết cũng không quen, nhưng Sở Tiểu Điềm lại rất rõ, cho dù chỉ là một bóng dáng mờ nhạt ở phía xa, cô cũng lập tức nhận ra đó là Đoàn Tiêu!

Lạc Bắc Sương nói: “Hai người quả là trời sinh một cặp đó, cậu đến bệnh viện mà cũng gặp được tên tâm thần bắt người, người đàn ông của cậu vào trung tâm thương mại thì gặp được chuyện này. Người phát trực tiếp này đứng xa, không quay được ảnh chính diện của anh ấy, nhưng cũng may có anh ấy ở đó, nếu không đứa trẻ kia không chết cũng phải mất nửa mạng sống… Nghe nói hai bên còn là họ hàng thân thích, thật là tạo nghiệp mà.”

Sở Tiểu Điềm đã không còn tâm trạng nói chuyện với Lạc Bắc Sương nữa, cô cầm lấy chìa khóa lao ra ngoài.

Mối lo lắng duy nhất của cô hiện giờ là Đoàn Tiêu có bị thương hay không, clip quay quá mờ, hơn nữa tốc độ của Đoàn Tiêu quá nhanh, trước khi anh đỡ được đứa trẻ, tuyệt đối không ai chú ý đến hành động của anh, nhưng chỉ cần nhìn thấy, ai cũng có thể cảm nhận được chuyện nguy hiểm như thế nào. Mặc dù đứa trẻ rơi từ tầng hai xuống, nhưng dù sao cũng chỉ mới bốn năm tuổi, trọng lực rơi từ trên cao xuống tuyệt đối không nhỏ, hơn nữa khi đó Đoàn Tiêu vì cứu cậu bé mà suýt đụng đổ quầy mỹ phẩm!

Cô bắt chiếc xe ở bên đường, lên xe đã nói: “Bác tài, đến trung tâm thương mại Kim Ưng! Làm phiền lái nhanh một chút!”

“Được rồi.” Tài xế thấy cô thực sự nôn nóng, nên đã lái nhanh hơn nhiều.

Cô vừa mới lên xe, đi chưa được bao lâu thì Đoàn Tiêu gọi tới.

“Vừa rồi xử lý chút việc, làm chậm trễ chút thời gian.” Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như thường, không hề nghe thấy cảm giác hốt hoảng khi trải qua chuyện nguy hiểm vừa rồi: “Nghĩ xong muốn ăn gì chưa? Anh đi mua cho em.”

Sở Tiểu Điềm hỏi: “Anh có bị thương không?”

Đoàn Tiêu dường như ngẩn người một lát.

Hiển nhiên anh không biết khi đó có người đang livestream, nếu như là tin tức thì sẽ không đăng tải nhanh như vậy, chỉ có livestream trên Weibo mới lan truyền chuyện này nhanh đến thế.

“Anh không sao.”

Sở Tiểu Điềm kìm nén nhưng không được: “Anh từng nói trước khi hợp đồng kết thúc, anh vẫn là vệ sĩ của em, anh thuộc về em, có phải không?”

“Đúng thế.” Đoàn Tiêu trả lời không chút chần chừ.

“Vậy thì xin anh thành thật trả lời câu hỏi của em đi, thưa anh vệ sĩ của em.” Sở Tiểu Điềm bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc anh có bị thương hay không?”

Bình Luận (0)
Comment