Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

Chương 40

Thực ra vào hôm qua cô đã nhận được tin nhắn của Úy Lam, khi đấy cô ấy nói rằng sách xuất bản mà cô ấy ký hợp đồng nửa năm trước sắp lên thị trường rồi.

Sở Tiểu Điềm trả lời: Chuyện tốt nha, chúc mừng cậu, tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu.

Bởi vì tính khiêm tốn, lại chưa từng có tài khoản Weibo, trong giới viết lách của cô, ngoại trừ biên tập có quan hệ tốt ra thì người bạn tốt nhất chỉ có mình Úy Lam. Úy Lam lại là một tác giả năng suất cao, hai năm nay đều xuất bản sách liên tục, cho nên cô đã không còn cảm thấy bất ngờ về chuyện này nữa.

Úy Lam: Tớ còn có một tin tốt.

Sở Tiểu Điềm: Là gì thế?

Úy Lam: Thừa Phong sắp ký hợp đồng điện ảnh rồi.

Thừa Phong là tiểu thuyết ngôn tình nói về thể thao điện tử mà Úy Lam xuất bản hai năm trước.

Sở Tiểu Điềm: Đây mới là chuyện tốt nha! Sách mới lên thị trường gì đó tớ đã quen rồi, vừa nãy chúc mừng cậu qua loa thôi, bây giờ mới chính thức nè.

Cô gửi tin nhắn xong, lại gửi thêm một đoạn tin nhắn thoại: “Chúc mừng chị gái Úy Lam của chúng ta thành công ký hợp đồng điện ảnh! Tiến thêm một bước thành tác giả siêu cấp đại thần!”

Úy Lam: Giọng sữa này của cậu thật là ngọt ngào quá đi, cậu uống sữa từ nhỏ đến lớn phải không?

Sở Tiểu Điềm: ... Đâu phải cậu chưa từng nghe giọng tớ.

Úy Lam: Ngọt hơn trước kia nữa, là vì yêu đương rồi chứ gì. Cảm giác được tình yêu thấm đượm như thế nào? Có phải cảm giác làn da cũng đẹp lên rất nhiều không?

Sở Tiểu Điềm: ... Da tớ trước giờ vẫn rất đẹp mà!

Úy Lam: Tạm thời không nói đến chuyện này nữa, tin tốt của cậu cũng sắp tới rồi, ở nhà chờ đi.

Sở Tiểu Điềm còn muốn hỏi là tin tốt gì, nhưng khi đó bị mất tập trung, hôm nay thì quên mất chuyện này.

Nhưng tin tốt mà cô đoán là “Cuốn sách kinh dị 2” đã tìm được nhà xuất bản thích hợp, đến lúc ký hợp đồng rồi.

Khi biên tập Tiêu Mộng của cô nói tin tức này trong điện thoại, cô không hề ngạc nhiên, cho dù thuế bản quyền của cuốn sách này đã cao ngoài dự tính của cô.

Chuyện thật sự khiến cô bất ngờ là một chuyện khác mà Tiêu Mộng nói.

Có công ty điện ảnh đã nhìn trúng “Hung đồ”, muốn mua bản quyền để quay phim.

Trong công ty của cô, có không ít tác giả có tiểu thuyết chuyển thể thành phim trở nên nổi tiếng, nhưng đề tài mà cô viết quá đặc biệt, cho dù xuất bản cũng bị hạn chế rất nhiều, huống chi là phim điện ảnh. Dù có muốn quay, nhưng khi được cải biên cốt truyện thì cũng phải sửa không ít, cho nên Sở Tiểu Điềm chưa từng nghĩ đến việc tiểu thuyết của mình còn có thể được chuyển thể thành phim điện ảnh.

Cho đến khi đích thân Tiêu Mộng gọi cuộc điện thoại này.

Bản quyền công ty đã được Tiêu Mộng bàn bạc giá cả với đối phương, chỉ thiếu mỗi việc chính Phạn Âm đồng ý ký hợp đồng.

Sở Tiểu Điềm nghe thấy giá tiền trong miệng Tiêu Mộng thì vô cùng ngạc nhiên.

“Là thật đó.” Tiêu Mộng nói: “Lúc đầu bàn bạc chuyện này rất thuận lợi, đối phương ra giá không thấp. Bên phía chúng ta lại nâng lên cái giá này cho em, chủ yếu là hiện giờ em đã trở thành tác giả cấp đại thần, mà cuốn sách ‘Hung đồ’ có độ nổi tiếng cao, từng được truyền thông nước ngoài khen ngợi…”

Sở Tiểu Điềm nghe mãi nghe mãi, niềm vui kia có chút không thể kìm nén được.

Nhưng cô vẫn không quên mình đang ở đâu, cô nghe xong thì nhỏ giọng nói: “Vậy lát nữa em trả lời cho chị, bây giờ em không tiện.”

“Được, em bận việc trước đi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Sau khi tắt máy, Sở Tiểu Điềm cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú vào mình.

Cô quay sang nhìn, Đoàn Tiêu gác tay lên cửa xe, chống cằm, đang nhìn cô với dáng vẻ suy tư.

“... Vừa rồi là một người bạn của em gọi tới.”

“Vậy sao?” Anh bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì mà vui thế?”

Sở Tiểu Điềm còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc bại lộ thân phận nên cô kìm nén, nhẫn nhịn đến mức siết tay thành nắm đấm, cuối cùng gương mặt kìm nén đến đỏ bừng nhưng cũng không kìm nén được nữa, cô tiến tới ôm lấy anh.

Lúc này Đoàn Tiêu thật sự bất ngờ, không kịp đề phòng.

Người tự nguyện ôm ấp này hiển nhiên đã chìm vào niềm vui cực lớn, cô lao vào lòng anh vẫn thấy chưa đủ, còn ôm chặt lấy hông anh, đầu còn cọ tới cọ lui trên lồng ngực anh.

Đoàn Tiêu đặt tay sau ót cô, xoa nhẹ: “Rốt cuộc có chuyện gì, nói ra để anh cùng vui xem nào?”

Nếu anh muốn biết, vừa rồi chỉ cần tập trung lắng nghe là có thể nghe được giọng nói trong điện thoại.

Nhưng anh không muốn nghe.

Mỗi người đều có bí mật riêng, giống như anh, có quá nhiều bí mật. Mà Sở Tiểu Điềm tất nhiên cũng có một số chuyện không muốn để bất cứ ai biết.

Nhưng có thể nhận thấy dễ dàng, cuộc điện thoại này đối với Sở Tiểu Điềm mà nói là một chuyện rất tốt, đến mức cô cảm thấy bất ngờ.

“Hình như em sắp có rất nhiều tiền rồi.” Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu khỏi lòng anh, đôi mắt sáng lấp lánh, hiện lên vẻ hưng phấn như đứa trẻ: “Mặc dù chắc vẫn chưa thuê nổi anh, nhưng em sẽ cố gắng!”

Đoàn Tiêu không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cô rất lâu, nét cười nơi đáy mắt dần tràn ra.

Sau đó anh cúi đầu, hôn lên trán cô gái: “Em không cần cố gắng.”

“Người phải cố gắng nên là anh.” Anh nói: “Em chỉ cần thoải mái hưởng thụ là được.”

Trong bao nhiêu năm qua, Sở Tiểu Điềm đã một mình gánh vác quá nhiều.

Bản thân cô là một người nhạy cảm và yếu đuối, từ nhỏ đã quen được bố che chở, nhưng đột nhiên có một ngày, bố mẹ cô ly hôn, mà gốc cây to lớn luôn bảo vệ cô kia cũng rời khỏi cô.

Cô như một nụ hoa yếu ớt núp dưới bóng cây to này, không chịu nổi mưa gió, cũng không nhìn thấy mặt trời chói chang.

Sau khi gốc cây to là bố rời đi, cô chỉ đành ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm vô tận, một mình gánh chịu mưa gió bão bùng không báo trước.

Chỉ trong một đêm mà cô đã phải trưởng thành, cẩn thận che giấu những nhát gan, yếu đuối lại, ép bản thân trở nên mạnh mẽ và dũng cảm.

“Tôi hy vọng cậu có thể bảo vệ cho con bé, Đoàn Tiêu.”

Sở Hàn Giang nói: “Mặc dù con bé đã lớn khôn, nhưng trong mắt tôi, con bé vẫn là đứa con gái cần người chăm sóc và bảo vệ của năm đó. Tôi đã nợ con bé quá nhiều, cũng chẳng bù đắp được bao nhiêu, sau này chỉ đành trông cậy vào cậu rồi.”

“Phần lớn thời gian con bé đều rất nghe lời, ngoan ngoãn, nhưng có khi sẽ hơi phiền phức. Nếu con bé vì một số chuyện nào đó mà bám riết lấy cậu, hy vọng cậu có thể nhẫn nại một chút.”

“Nếu con bé sợ hãi chuyện gì, cậu phải bảo vệ con bé, canh chừng con bé, để con bé không cần phải sợ hãi như thế.”

“Nếu thỉnh thoảng con bé hờn dỗi, cậu chỉ cần dỗ dành con bé thì nhất định sẽ dỗ được. Con bé là một đứa trẻ, chưa từng thích gây thêm phiền phức cho người khác, cũng sẽ không tùy tiện nổi giận. Đối với con bé thì chuyện có thể làm con bé không vui chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”

“Cậu phải cho con bé cảm giác an toàn, đừng khiến con bé lo lắng sợ hãi, có làm được không?”

Đoàn Tiêu hiểu những thứ này, cho nên anh đồng ý không chút do dự.

Vầng trán trắng trẻo mịn màng của Sở Tiểu Điềm cọ vào cằm anh, cô nói nhỏ: “Vậy em cũng sẽ cố gắng…”

Anh xuất sắc như thế, sao cô có thể đứng yên tại chỗ được?

“À, có chuyện này em luôn muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?”

“Có phải anh chưa từng dùng Wechat không?”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Ừ.”

Trước giờ phương thức liên lạc của anh rất đơn giản, chưa từng dùng Wechat. Về nguyên nhân, có thể là suy xét đến nhiều mặt… Cũng có thể đơn thuần là không cần thiết mà thôi.

Sở Tiểu Điềm lắc tay anh: “Anh về tải ứng dụng đó được không, sau đó để em trở thành bạn Wechat đầu tiên của anh.”

Cô tưởng Đoàn Tiêu sẽ suy nghĩ một lúc, dù sao anh không hề có thói quen sử dụng Wechat, nhưng bất ngờ là Đoàn Tiêu đồng ý với cô không chút do dự: “Được.”

Anh lấy điện thoại ra nhấn vài cái, sau đó cầm tay phải của Sở Tiểu Điềm lên, đặt ngón tay cái của cô lên trên.

Là khóa vân tay.

Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trong điện thoại của Đoàn Tiêu nhất định có rất nhiều bí mật, không ngờ anh đã trực tiếp cài đặt khóa vân tay cho cô, cũng có nghĩa là cô hoàn toàn được anh cho phép tùy ý sử dụng điện thoại của mình.

Sau khi hoàn thành cài đặt khóa vân tay, cô thử một lần, dễ dàng mở khóa màn hình điện thoại.

Hình nền điện thoại của Đoàn Tiêu là ảnh của Karl, Karl oai phong lẫm liệt hệt như một vị thần bảo hộ.

Đoàn Tiêu đưa cô tới dưới lầu: “Em về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh dẫn em đi thăm bọn chúng.”

“Được.”

Sở Tiểu Điềm xoay người định đi, bỗng nhiên cô quay người lại.

Đoàn Tiêu cũng chưa đi, đứng phía sau cách cô không xa, nhìn cô.

Sở Tiểu Điềm vặn vẹo một lúc, rồi chạy nhanh tới kiễng chân hôn lên khóe môi anh, gương mặt đỏ bừng: “Lát nữa em nói anh biết một chuyện, hy vọng anh đừng quá bất ngờ.”

Đoàn Tiêu còn chưa lên tiếng, cô đã xoay người chạy lạch bạch lên cầu thang, vào cửa.

Thực ra Sở Tiểu Điềm định nói ở trên xe, nhưng không mở lời.

Nếu như Đoàn Tiêu không hề biết Phạn Âm là ai, vậy thì cô nói cũng chẳng sao, dù gì viết tiểu thuyết chỉ là nghề nghiệp của cô mà thôi, nhưng khổ nỗi Đoàn Tiêu đã đọc truyện, còn khen Phạn Âm nữa.

Vì thế cô có hơi ngượng ngùng.

Nếu cô nói mình chính là tác giả đó, không biết anh có phản ứng gì nhỉ?

Về đến nhà, Sở Tiểu Điềm bắt đầu bàn bạc với biên tập về chuyện này. Công ty đã thương lượng xong giá cả, mà cái giá này đã vượt ngoài dự liệu của cô quá nhiều. Cô cũng từng nghĩ, dựa vào độ nổi tiếng của vài cuốn tiểu thuyết hiện giờ của mình, biết đâu có một ngày truyện của cô cũng được chuyển thể thành phim điện ảnh, nhưng cũng chỉ nghĩ làm thành phim chiếu mạng mà thôi. Trước đây cũng có một công ty phim chiếu mạng đến hỏi giá, nhưng chưa bàn bạc xong thì đã từ bỏ rồi.

Cho nên cô hoàn toàn không ngờ được “Hung đồ” có thể được chuyển thể thành phim điện ảnh.

Phải biết rằng trong điện ảnh nước Z không thể xuất hiện chuyện tâm linh, cũng có nghĩa là không thể có thứ như oan hồn và ma quỷ thật sự.

Nếu “Hung đồ” chuyển thể thành phim điện ảnh, tuyến chính không thay đổi, nhưng rất nhiều chỗ chắc chắn phải sửa lại. Tiêu Mộng bàn bạc với bên kia, sẽ cố gắng để tác giả cũng tham gia vào việc thay đổi cốt truyện.

Cô và biên tập nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Mộng lại nhớ ra gì đó và nói: “Dạo này em đi xa, nhưng không làm chậm trễ tiến độ cập nhật chương mới, thật hiếm có. Vất vả cho em rồi, đợi em quay về thì nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tiếp tục cố lên nhé.”

Sở Tiểu Điềm hơi thẹn thùng.

Đến ngày hôm qua là cô đã dùng hết những bản thảo dự phòng rồi nên bắt đầu từ hôm nay cô phải viết mà không có bản thảo dự bị rồi.

Vốn dĩ hôm qua cô định gửi lời xin nghỉ đến người đọc, nhưng tối qua lướt bình luận thì phát hiện mọi người bình luận rất nhiệt tình, hơn nữa cốt truyện vừa hay đến giai đoạn căng thẳng, cho nên mọi người đều mong chờ vào chương mới được cập nhật vào ngày mai. Ngay cả trên Weibo cũng có blogger nổi tiếng nhiều fan đang thảo luận về cốt truyện dạo gần đây. Nếu cô xin nghỉ vào lúc này, chắc chắn sẽ có không ít người đọc cảm thấy thất vọng.

Mặc dù cô rất mệt cần phải nghỉ ngơi, nhưng vẫn phải kiên trì chút thôi.

Cô dọn dẹp hành lý, vừa mở máy tính thì bên ngoài có người nhấn chuông cửa. Cô ra trước cửa nhìn, phát hiện là bảo vệ Trịnh Kiệt.

“Cô Sở, tổng giám đốc Đoàn bảo tôi đến đưa đồ cho cô.”

Sở Tiểu Điềm mở cửa ra, nhìn thấy đồ trong tay anh ta thì giật mình ngơ ngác.

“Túi đồ này là tổng giám đốc Đoàn mua ở siêu thị, đây là thức ăn anh ấy nhờ tôi mua dùm, cô ăn lúc còn nóng đi.”

“Được, cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.” Trịnh Kiệt cười nói: “Cô Sở, cô nhất định không phải người bình thường.”

Sở Tiểu Điềm thắc mắc: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Người có thể khiến tổng giám đốc Đoàn đối xử đặc biệt như vậy nhất định không tầm thường.” Trịnh Kiệt cười nói.

Sở Tiểu Điềm hơi ngại ngùng.

Thực ra, dựa vào mối quan hệ hiện giờ của cô và Đoàn Tiêu, làm sao Đoàn Tiêu có thể không đối xử đặc biệt với cô được chứ?

Đương nhiên, trước kia khi chưa xác định mối quan hệ, cũng rất đặc biệt.

Nhưng hiện giờ cô vẫn chưa biết lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người trong miệng Đoàn Tiêu rốt cuộc là khi nào.

Đồ Đoàn Tiêu mua cho cô phần lớn đều là đồ ăn, cô bỏ hết những món cần đông lạnh vào trong tủ lạnh. Anh còn mua không ít đồ ăn vặt cho cô, rất nhiều món là cô thích ăn.

Thức ăn được đặt giao tới là một combo, vừa hay là mấy món ăn mà cô thích ăn nhất.

Cô cầm điện thoại lên, muốn nói cảm ơn anh nhưng phát hiện Wechat gửi đến một tin nhắn xác nhận, có người kết bạn Wechat với cô.

Cô nhìn một cái, bỗng chốc mở to mắt. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Mặc dù Đoàn Tiêu đã đồng ý với cô, nhưng cô không ngờ anh lại tải Wechat về nhanh như thế, còn kết bạn với cô nữa!

Sở Tiểu Điềm không chấp nhận lời mời kết bạn ngay lập tức, mà vắt hết óc suy nghĩ. Sau khi chấp nhận lời mời, cô nên nói câu gì đầu tiên đây?

Bình Luận (0)
Comment