Tô Bạch nhíu mày một chút, sau đó liền giãn ra.
Tô Bạch nói: "Hóa ra cậu nói cô ấy theo đuổi cậu, chính là kế hoạch của cậu?"
Lộ Tinh Lâm: "……..."
"Tôi đã nói mà, Dư Lạc làm sao có thể chủ động chia tay cậu rồi lại chủ động theo đuổi cậu được? Đó không phải là tính cách của cô ấy, tôi có cảm giác là cô ấy bị ép buộc."
Lộ Tinh Lâm: "……..."
"Tôi thấy cậu nếu không thì buông bỏ đi, vừa rồi cậu có nghe thấy không? Cô ấy nói với đồng nghiệp như vậy, rõ ràng xem cậu chỉ là công cụ thôi."
Theo đuổi thì cứ theo đuổi, dù gì cô ấy cũng không để ý.
"Trò chơi tình cảm vớ vẩn này cậu cứ chơi đi, xem thử Dư Lạc có để ý cậu không? Cảm giác như cậu đang tự vui vẻ một mình vậy."
Lộ Tinh Lâm im lặng một lúc lâu, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn chuẩn bị đi bơi.
Anh cúi đầu, thốt ra hai chữ: "Đừng quản."
Tô Bạch: ...
Được thôi, dù sao thì Lộ Tinh Lâm cũng tự nguyện, thích cái cảm giác bị bạn gái cũ xoay vòng vòng thế này.
Buổi tối, Liễu San San không gây ra chuyện gì, coi như yên tĩnh.
Chỉ là sáng hôm sau ra ngoài, Dư Lạc hiếm khi không gặp được Lộ Tinh Lâm, cô đứng ở cửa ngẩn người một lúc.
Anh có tức giận vì chuyện hôm qua không? Sau đó không muốn để ý đến cô nữa?
Nhưng Dư Lạc nhanh chóng kìm nén cảm xúc.
Chỉ là tình cờ không gặp, cũng bình thường thôi.
Cô chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng mở cửa, Dư Lạc theo bản năng ngẩng đầu lên, chuẩn bị mở miệng, tên anh đã treo ở bên môi cô.
"Lộ..." chỉ thốt ra một âm.
Chưa kịp nói xong, cô đã chạm mắt với người vừa bước ra từ phía đối diện. Dư Lạc nhận ra đó là tuyển thủ đã nói chuyện với Lộ Tinh Lâm ở sân huấn luyện hôm trước, cũng là một tay đua của đội bọn họ.
Cậu ta tựa vào cạnh cửa, nhìn Dư Lạc.
"Sao không đi cùng với Lộ?"
Dư Lạc cười nhẹ: "Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không thân đến mức phải cùng tiến cùng ra, chỉ là quan hệ công việc thôi."
"Vậy sao." Cậu ta gật đầu, tiến đến giới thiệu, "Phong Cảnh Thụy, tay đua số 10 của câu lạc bộ này."
"Dư Lạc, thực tập sinh kiêm biên tập viên của tạp chí Tiêm Phong." Cô tự nhiên hào phóng mà đưa tay ra.
"Đi ăn sáng không?" Phong Cảnh Thụy nói, "Vừa vặn có thể đi cùng nhau."
"Được thôi." Vừa vặn đụng phải, thì cùng đi vậy.
Ở câu lạc bộ lâu như vậy, Dư Lạc vẫn chưa có cơ hội trò chuyện với tay đua nào khác ngoài Lộ Tinh Lâm, vốn dĩ lần này cô đến đây với mục đích hợp tác chuyên môn.
Nhưng khi ở bên Lộ Tinh Lâm, hai người hầu như không nói về công việc.
Thực sự làm cho cô... như thể đến để yêu đương vậy.
Cho nên, báo cáo công việc hôm qua của cô cũng không có tiến triển gì đáng kể.
Phong Cảnh Thụy là người cởi mở, cũng không có gì kiêu ngạo, nhỏ tuổi hơn bọn họ một ít, giống như một cậu nhóc hoạt bát, muốn nói gì thì nói.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.