Từng người đều giống như học sinh cấp ba vậy.
"Đi đánh bóng đi? Lâu rồi không đánh." Trần Thượng đề xuất trước, "Giải tỏa một chút, lâu lắm rồi không đấu với Lộ ca."
Người không nhiều lắm, đánh 3v3 là đủ.
Phong Cảnh Thụy nhanh chóng đứng về phía Lộ Tinh Lâm: "Thế thì tôi muốn cùng đội với Lộ ca."
Mọi người: "…"
Phong Cảnh Thụy, đúng chuẩn là một "fan cuồng" của Lộ Tinh Lâm.
Lộ Tinh Lâm lấy ra một chai nước bổ sung từ trong túi đồ ăn vặt lớn mà anh mang theo, vặn nắp uống một ngụm.
"Tôi có nói là tôi sẽ đi sao?" Anh liếc nhìn mọi người một cái, "Tôi chưa đồng ý đâu."
"Ơ, sao lại không đi?" Phong Cảnh Thụy khó hiểu, "Lần trước chẳng phải anh còn nói là muốn đánh một trận sao."
Lộ Tinh Lâm nhướng mày: "Tất nhiên là còn tùy vào tâm trạng của tôi."
Trần Thượng miệng thì thẳng thừng, nghĩ gì nói nấy: "Nhưng tôi thấy anh hôm nay có vẻ rất vui đấy, chắc không từ chối đâu."
Lộ Tinh Lâm: "?"
Chỗ nào nhìn ra được.
Trần Thượng: "À, cái túi lớn này là của cô nàng nào tặng thế? Có phải cô gái đó không?"
Nói xong, ánh mắt lại lướt qua chỗ Dư Lạc.
Lộ Tinh Lâm không trả lời, cũng không phủ nhận, Trần Thượng nhanh chóng chạy qua, khoác vai Phong Cảnh Thụy và thì thầm.
"Cậu không thấy sao? Lộ ghét nhất là mang đồ đạc lỉnh kỉnh đi khắp nơi, mà hôm nay anh ấy còn mang theo cả đống này đến sân huấn luyện, chuyện này cậu hiểu không?"
Phong Cảnh Thụy: "À, còn không phải là Lộ ca thích cô ấy sao."
Chuyện này rõ rành rành, chẳng cần suy nghĩ nhiều.
Trần Thượng cảm thấy bất lực vì đồng đội "heo" của mình, hạ giọng: "Cậu không hiểu à? Ý tôi là cậu rủ cô nàng kia qua xem chúng ta đánh bóng, vậy thì..."
Lộ Tinh Lâm chắc chắn sẽ đến thôi.
Đã mang cả túi đồ ăn vặt to đùng người ta tặng rồi, mà còn mang theo đến sân huấn luyện, chẳng khác nào tập nặng. Lộ Tinh Lâm cũng không ngại cái túi làm đau tay.
Nếu Dư Lạc đi xem bóng rổ, Lộ Tinh Lâm chắc chắn cũng sẽ đi cùng.
Trần Thượng cảm thấy mình chính là một thiên tài.
Còn Dư Lạc, đứng ở một bên nhìn lại các bức ảnh vừa chụp và nghĩ về những thông tin thu thập được, chuẩn bị sau khi trở về sẽ ghi chép lại một chút, cũng không để tâm đến cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh.
Cho đến khi Phong Cảnh Thụy gọi cô ——
"Chị Lạc Lạc! Bọn em chuẩn bị đánh bóng, chị đến giúp bọn em ghi điểm nhé?"
Dư Lạc thoáng ngạc nhiên, định từ chối: "Ghi điểm sao? Nhưng tôi..."
Ban đầu cô nghĩ là mình còn một số việc phải xử lý.
Tuy rằng cũng không quá gấp…
Cô vừa mới nói xong, Phong Cảnh Thụy đã nhanh chóng chạy đến, suýt nữa kéo tay áo cô làm nũng, ánh mắt khẩn thiết như một chú cún con nhìn cô.
"Chị Lạc Lạc..… Xin chị đấy!!" Phong Cảnh Thụy nói, "Thật sự rất, rất cần chị làm trọng tài ghi điểm… Nếu chị không giúp, bọn em không đánh nổi trận này mất!"
Dư Lạc: "Ơ?"