Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Chương 111

Liên gia cũng thường xuyên cứu tế, cái mà hắn ngăn được cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

Nếu là ngày thường, hắn chẳng muốn chấp nhặt với mấy ông lão này. Bởi vì như vậy có vẻ không có phong cách, cộng thêm dung mạo mấy người này không hề đẹp, hói đầu trọc lóc.Nhưng mấy ngày gần đây tâm tình của Liên đại nhân rất không tốt, cho nên lời nói ra cũng rất không xuôi tai, mặc dù bình thường đã vốn không dễ nghe rồi.

Cổ Thụ Ngôn bị nói đến không còn mặt mũi, đang định mở giọng trưởng giả dạy dỗ hậu sinh, dù sao hai người cũng là quan nhị phẩm trong triều, Trương Tư Trung muốn dạy dỗ Liên Dụ, nhưng ở nơi này, có ai có thể trị được nhị thế tổ này chắc. Trên đường lớn xuất hiện một bóng người thướt tha.

Vóc người rất đẹp, mày liễu mắt hạnh mày ngài, gò má hồng hồng ưng ửng, có lẽ nàng vừa chạy tới, hoặc là bị chọc tức, cho nên mới đứng giữa đường như thế.

Liên Dụ đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn ngẩn người một lúc.

“A Đào.”

Sau đó lại nhìn trái nhìn phải một lượt

“Nàng mang d.a.o tới làm gì? ”

TBC

Nữ tử tên A Đào cũng không thèm nhìn hắn, nàng xoay người đi thẳng trên đường, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Ngài lăn ra đây cho ta”.

Liên Dụ cảm thấy Phương Uyển Chi muốn c.h.é.m hắn thật, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn rất vui. Nàng muốn hắn tới, hắn sẽ ngoan ngoãn tới, đôi mắt dán chặt lên người nàng, không buồn để ý xem có ai đang nhìn không, cứ thế nhẹ nhàng bước đi.

Phương đại cô nương bên này lửa giận đã sắp lên tới đỉnh đầu.

Đúng là nàng thích khóc lóc giả chết, nhưng từ trước tới nay luôn biết giữ chừng mực, không bao giờ làm loạn. Lần này cũng bị Liên Dụ làm nàng tức quá.

Không vì cái gì khác, chỉ vì một câu đơn giản hắn cũng chưa từng nói với nàng.

Lần này đúng là Liên Dụ đã giải thích rõ ràng, nàng không trách hắn, nhưng nàng vẫn hy vọng hắn có thể cho mình một lý do để an tâm.

Khi còn bé nàng đã mất mẹ, lớn lên bên cạnh một người cha như vậy, nàng luôn không có cảm giác an toàn. Liên Dụ lại quá mức tùy tính, mặc dù ngoài miệng Phương Uyển Chi không nói, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy sợ. Hai người thân mật một thời gian dài như vậy, chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện không nên làm cũng chỉ còn một bước lau s.ú.n.g cướp cò kia thôi, ngay cả một câu thích nàng, hắn cũng chưa từng mở miệng.

Phương đại cô nương chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nàng tìm khắp thoại bản cũng không tìm ra một nam chủ nào có tính tình như Liên Dụ vậy. Lần trước đúng là nàng giận, không chỉ vì hắn tránh không gặp nàng, mà còn vì một câu để nàng an tâm hắn cũng không thèm nói.

Hôm qua Bì Bì chạy tới nói Liên Dụ từng hôn trộm nàng, hơn nữa lúc đó trong lòng không biết có thích nàng hay không, thấy thua thiệt cho nàng, nên mới tặng cây trâm quý giá đó.

Phương Uyển Chi liền nghĩ tới chuyện ở Nhạn Nam, Liên Dụ cũng đưa hết bạc cho nàng, đột nhiên nàng lại thấy sợ. Liệu có phải vì hắn thấy mình đã chiếm tiện nghi của nàng, cho nên đưa bạc đuổi nàng đi.

Con người cũng sẽ có lúc suy tính thiệt hơn, Phương Uyển Chi cũng thế. Lúc chính miệng cha của nàng nói, Liên Dụ sắp xếp cho nàng với một vị quan tam phẩm Thái Thường Tự Thiếu Khanh, tên là Lô Văn Miểu, trái tim nàng đau đớn như muốn vỡ ra từng mảnh.

Nhìn bức thư mà hắn gửi cho nàng, Phương Uyển Chi chỉ hận không tát lên mặt mình vài cái.

Sao mình lại thích hắn đến thế chứ?

Tâm tư Phương Uyển Chi rối ren trăm vòng, sắc mặt tất nhiên là không tốt. Liên Dụ nhìn xem, vừa định nói đã thấy nàng hỏi lại.

“Phát bổng lộc rồi sao?”

Liên Dụ cũng mơ màng gật đầu.

“Phát rồi.”

“Phát khi nào? ”

“Trưa hôm qua.”

Sau đó Phương Uyển Chi không nói gì nữa, khoanh tay lại như chờ đợi, thấy Liên Dụ đang ngẩn người ở bên này thì nàng nhướn mi:

“Sao thế, không phải mỗi lần ngài chiếm tiện nghi của ta xong đều muốn đưa bạc sao, lần này lại không đưa bạc à?”

Liên Dụ vội vàng tháo hà bao bên hông đưa cho nàng, một câu cũng không dám nói. Trong lòng hận c.h.ế.t Bì Bì, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta. Ban đầu hắn còn không phục lắm, nhưng giờ cũng mất hết cả kiêu căng, chờ một lát mà Phương Uyển Chi vẫn không cầm, hắn nói: “Bổng lộc không được bao nhiêu, nếu nàng muốn mua đồ thì đến phòng thu chi, có rất nhiều, đều đưa nàng cả”.

Phương đại cô nương liền nở nụ cười.

“Sao ta lại dám lấy bạc của Liên Dụ ngài chứ, hôm nay ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, ngài có từng có chút tình ý nào với ta không, hay chỉ trêu chọc ta thôi? Phương Uyển Chi ta chỉ là một cô nương bình thường. nhưng vẫn là hoàng hoa khuê nữ chưa cưới gả, giờ ta cũng không cần mặt mũi nữa, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, rốt cục ngài có thích ta không?”

Ánh sáng mặt trời buổi sớm rơi trên mặt đất, chiếu lên người nàng như tạo thành một viền vàng nhạt, giống như một vị nữ tướng quân mạnh mẽ uy phong.

Liên Dụ chưa từng thấy nàng như thế, cho nên nhìn đến sững người, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vĩnh viễn cùng tháng năm. Hắn nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được cô nương thẳng thắn trước mặt lúc này.

Phương Uyển Chi cũng nhìn hắn, nhưng trong lòng lại khác, bởi vì hắn không trả lời nàng, lòng nàng đau muốn chết.

Nàng lùi hai bước, đôi mắt mờ nước, nàng định xoay người rời đi, nhưng cuối cùng lại dừng lại, đưa tay nhéo lên lỗ tai của Liên Dụ.

Đúng lúc đó nàng lại nghe hắn nói: “Phương Uyển Chi, ta muốn cưới nàng.”

Ta đã nghĩ từ rất lâu, chưa từng do dự, cũng không hề d.a.o động. Chỉ muốn cưới nàng, lấy nàng mà thôi.

Thói quen từ trước tới nay vẫn tự mình sắp xếp tất cả, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn nói: “Xin lỗi nàng, là ta không tốt, đã làm nàng đau lòng đến thế”.

Bình Luận (0)
Comment