Bạch Yến Trầm nhìn quanh một hồi, bàn tay lau vào áo không biết bao nhiêu lần, lo lắng nói:
“Chữ này là do La Bàn Nhi viết, nghe nói bên trên có chú thuật, ai đường đột xông vào sẽ gặp xui xẻo.”
Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm đã xem La Bàn Nhi như cha ruột của mình rồi, mặc dù ngoài miệng không thờ phụng hắn, nhưng trong lòng lại vô cùng thần phục. Hắn không thích trả lời người này, nhìn về phía lầu các đằng trước.
Cửa Thiết trại không có ai canh gác, chắc là đều chạy tới Thiêu các để giáo chủ ban “phúc lộc” rồi. Hắn nhớ trước kia từng học với tiên sinh, ông có dạy, nếu đứng ở nơi cao sẽ nhìn thấy hết tình hình bên trong.
Cao như thế, làm sao mà lên được?
Nhìn sang Liên Dụ đang ngáp dài bên cạnh, Lưu Lăng bỗng nhiễn bừng sáng. Hắn bước dứt khoát tới bên cạnh, bảo hắn ta mang mình bay lên.
Liên Dụ là người văn võ toàn tài hiếm có ở Đại Yển, khinh công hắn cũng hết sức am tường.
Liên đại nhân cũng vô cùng hiền hòa, nằm sấp trên lưng ngựa nói:
“Năm trăm lượng.”
TBC
Mắt Lưu Lăng trợn trắng.
“Năm trăm lượng một lần bay? Ngươi dám đòi bạc ta?!!!”
Hắn thấy tên này là tên không thể nói lý được.
Liên Dụ đến đây không phải để làm quân sư à? Bọn họ là châu chấu trên cùng một dây, vì sao ôm hắn bay lại còn muốn đòi tiền?
Còn nữa, hắn ta là hạ thần, mình là vương gia, mình to hơn chứ.
Liên các lão khi nói chuyện về bạc thì vô cùng kiên nhẫn, giải thích cho tên ngốc nghe.
“Quân sư chỉ hiến đầu óc, bày mưu tính kế, không có trách nhiệm ra chiến trường g.i.ế.c địch, mỗi người một nhiệm vụ. Cũng giống như ngài vào khách điếm ăn cơm vậy, đầu bếp làm món xào, ngài lại muốn ăn cá, có phải là nên trả thêm bạc cho hắn không?”
Lưu Lăng mơ mơ màng màng thấy có lí, liền gật gật đầu.
“Phải trả, nhưng mà…”
“Hoặc là trong nhà ngài muốn thuê thợ mộc, có một thợ mộc làm tốt lắm, ngài thấy tay nghề của hắn rất được, mà lại muốn hắn làm nhanh gấp, có phải cũng nên đưa bạc không?”
Đầu óc Lưu Lăng không đủ dùng, theo bản năng tán thành.
“Đúng thế.”
Trên mặt Liên đại nhân hiện lên vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, ngồi thẳng người thuận tay vuốt lông Vương Thủ Tài.
“Vậy ngài muốn ta ôm ngài bay lên, vì sao lại không đưa bạc cho ta?”
Lưu Lăng liền ngoan ngoãn nộp tiền, cho đến khi bị Liên Dụ túm như chó c.h.ế.t xách lên nóc nhà hắn cũng chưa phản ứng kịp, tại sao mình không trả giá chứ.