Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Chương 92

Đầu hôm lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng Lưu Lăng và Bạch Yến Trầm cũng ngoan ngoãn trở về phòng không dám hé răng nửa lời.

Liên Dụ và Phương Uyển Chi cũng trở về phòng, vốn mặt mày có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng mà gió thổi một hồi cũng trở nên có tinh thần.

Phòng ngủ chính hết sức rộng rãi, giường cùng sập nhỏ cách nhau một tấm bình phong. Liên Dụ cảm thấy tấm bình phong này vô cùng chướng mắt, hắn cầm cây d.a.o nhỏ khoét một lỗ thủng trên đó, Phương Uyển Chi nhìn thấy thì trừng mắt khiển trách hắn: “Sao chàng cứ thích đục lỗ bình phong thế?”

Liên Dụ không lên tiếng, tiếp tục ngồi khoét.

Đó không phải là thích, mà hắn muốn nhìn Phương Uyển Chi.

Cuối cùng, một tấm bình phong xinh đẹp bị hắn khoét ra hai lỗ, vừa vặn nghiêng đầu là nhìn thấy Phương Uyển Chi bên kia.

Lúc đó, Phương đại cô nương đang khoác chăn ngồi trên trác ăn điểm tâm. Liên Dụ thấy thì cũng muốn ăn. Phương Uyển Chi liền vẫy vẫy tay, gọi hắn tới ăn cùng.

Liên Dụ hầu như không thích tất cả các đồ ngọt, hắn thích ăn món kho mặn hơn. Hắn cũng biết Phương Uyển Chi không thích, nhưng hôm nay nàng lại ăn cực kì hăng say.

Bánh quế có mùi đường rất nồng, Liên Dụ cắn nửa cái thì không chịu ăn nữa, nghiêng đầu nhìn Phương Uyển Chi vẫn ăn từng miếng từng miếng một, hắn không khỏi ngạc nhiên:

“Chẳng lẽ cái nàng ăn ngon hơn của ta à?”

Phương đại cô nương bật cười, đưa nửa miếng bánh còn dư vào miệng hắn:

“Chàng thấy sao?”

Liên Dụ nhíu lông mày nhai nhai, vẫn ngọt ngấy. Hắn lấy tách trà trên bàn súc miệng rồi quay về giường ngồi.

Phương Uyển Chi vẫn ngồi ăn tiếp, cái miệng nhỏ dính đầy vụn bánh. Kể từ sau khi ở cùng Liên Dụ, nàng rất ít khi bộc lộ vẻ ngượng ngùng của cô nương, khi hai người ở bên nhau thì vẫn làm theo tính cách của mình, nhưng giờ nàng lại ngồi tĩnh tọa như niệm kinh, vô cùng ngay ngắn.

Liên Dụ quan sát nàng thật kĩ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt hơn trước, vẻ mặt cũng không tốt, hắn vội đưa tay tìm mạch đập của nàng.

Phương Uyển Chi thấy hắn chẩn rất nghiêm túc thì không ăn nữa, một tay chỉ chỉ cái cằm của hắn:

“Chàng có thể bắt mạch à?”

Liên Dụ mờ mịt lắc đầu.

“Không biết.”

“Vậy sao chàng cầm cẩn thận thế? ”

“Ta cứ nghĩ cẩn thận thì sẽ bắt được.”

Đối với sự tự kỉ của Liên các lão, đa số thời gian Phương đại cô nương đều dễ dàng tha thứ, nàng đưa tay vỗ vỗ lên cổ tay của hắn để hắn buông ra thì nghe Liên Dụ nói:

“Phương Uyển Chi, có phải nàng bị bệnh không?”

Vẻ mặt hết sức ân cần, khiến cho nàng không cách nào trách hắn được.

Liên Dụ hình như rất thích dùng từ này, ví dụ như ai đó đầu óc bị bệnh, ai đó mặt bị bệnh, đương nhiên, câu hắn nói nhiều nhất là: Phương Uyển Chi có phải nàng bị bệnh không?

TBC

Có vẻ như hắn đang lo nàng bị ốm thật, bởi vì thời tiết Nhạn Nam không tốt, trong thôn lại có nhiều thứ bẩn. hắn quan tâm nàng, nên mới lo như vậy.

Nhưng mà hôm nay đúng là nàng bệnh thật, Phương Uyển Chi cười bất đắc dĩ:

“Là không thoải mái chút thôi. Nhưng mà không có gì lớn cả, nghỉ ngơi một lát là được rồi”.

Mấy ngày quỳ thủy đến nữ từ nào cũng sẽ mệt, hôm nay nàng lại mới đi ra ngoài, gió lạnh thổi nên thấy đầu óc choáng váng, ăn mấy miếng bánh ngọt xong thì đỡ hơn nhiều.

Liên Dụ nghe nàng nói muốn nghỉ thì xếp gối đầu lại, nhưng vẫn không chịu đi, cứ thế ngồi ở đầu giường nhìn nàng chăm chú.

“Không thoải mái chỗ nào?”

Đôi mắt của Liên Dụ vốn rất sáng, dưới ánh nến leo lắt lại càng lấp lánh hơn, như một hồ nước trong veo. Phương đại cô nương bị hắn nhìn đến ngượng, bèn đưa tay đẩy người kia một cái:

“Thôi, chàng về ngủ đi, ta không sao.”

Liên Dụ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng Phương Uyển Chi cũng không còn cách nào. Nàng bực bội kéo chăn trùm lên đầu, chịu ngột nói:

“Nguyệt sự của ta đến, cái chàng ngốc này!

Thoắt cái, khuôn mặt của Liên đại nhân đỏ bừng.

Phương đại cô nương trong chăn không nghe thấy động tĩnh gì, xem chừng người này hẳn là đã hiểu.

Nàng ngẫm nghĩ một lát lại thấy đáng nhẽ hắn không nên hiểu chuyện này chứ, vội kéo chăn ra, nhìn Liên Dụ đang bẻ một miếng bánh quế đút cho mình.

Lúc nguyệt sự đến, Phương Uyển Chi lại rất thích ăn đồ ngọt, hắn đưa liền há miệng ăn thêm, vừa ăn vừa hỏi: “Sao chàng lại biết nguyệt sự?”

Không phải là không biết xem mạch sao? Chuyện như thế này mấy tiểu nha đầu đâu có thể nói cho hắn biết được.

Đây là suy đoán của nữ nhân.

Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi tức tối thì lại bẻ một miếng to hơn nhét vào miệng nàng, nhướng mày nói:

“Sao ta lại không biết được, ta cũng có nương mà.”

Đương nhiên, đó cũng là do lúc nguyệt sự đến, nương của Liên Dụ thường hay tâm huyết dâng trào chỉ dạy cho hắn thế nào là nguyệt sự, đó là việc mà thời điểm đó mẹ hắn rất hay làm, không ngoan ngoãn như Phương Uyển Chi, cho nên Liên Dụ mới hiểu chuyện này. Mà cũng chỉ hiểu đến mức độ, mấy ngày này nữ nhân sẽ rồi loạn tì khí, thể cốt không tốt, nhưng lại không biết phải chăm sóc thế nào.

Bình Luận (0)
Comment