Đã tới K thị.
“Thì ra Tả Tứ ca nói không chỉ có cương thi là ý này.” Đào Chân nói.
“Tứ ca nói đây mới là cấp thấp, đến I thị còn có cao cấp hơn.” Nghiêm Học nói.
“Tôi không mong chờ chút nào.” Hàn Thanh Hương lên tiếng.
“Tôi nghĩ G thị không có việc gì là nhờ phúc của mấy thứ này đi.” Khâu Tử Dạ nói.
Trong tầm mắt mọi người, thành thị từng phồn hoa đã không còn, chỉ có những cây cối cao lớn chọc trời. K thị thoạt nhìn tựa như rừng cây âm u, mà rừng cây không đơn giản chỉ là rừng, nó còn sống.
“Đi thôi, mọi người cẩn thận chút, lúc tôi đi ra thì không lớn như vậy, nên tôi không chắc bên trong sẽ xuất hiện cái gì.” Tả Niệm nói.
Mọi người bản năng nuốt nước miếng đi vào rừng cây. Rừng cây rậm rạp che ánh nắng ấm áp bên ngoài. Hơi thở lạnh lẽo khiến người không rét mà run. Mọi người bản năng đi gần nhau hơn. Đào Chân bảo vệ Hàn Thanh Hương, Tả Minh Vũ nắm tay Nghiêm Học.
“Dạ, anh có sợ không?” Khâu Tử Lộ hỏi.
Nếu mọi người đã biết quan hệ của họ thì dĩ nhiên xưng hô trở lại trước kia.
“Không sợ, em có sợ không?”
“Cũng không.” Hai người nhìn nhau cười.
Tả Niệm thấy bọn họ có đôi có cặp, cười nói với Trì Nham.
“Cậu xem họ ngọt ngào thân thiết như vậy, không bằng chúng ta cũng cặp đi?”
Trì Nham lùi một bước giữ khoảng cách với Tả Niệm, không nói tiếng nào.
Tả Niệm bĩu môi nói.
“Thật không thú vị!”
“A! Các ngươi xem!” Hàn Thanh Hương hét to chỉ hướng một chỗ.
Mọi người theo ngón tay Hàn Thanh Hương nhìn sang, thì ra nàng đang chỉ một đóa hoa cực kỳ to lớn. Người ta phải ngẩng đầu mới nhìn tới đóa hoa, từng mảnh lá cây lớn cỡ con người. Hoa màu hồng rực, có năm cánh, cánh hoa hướng ra ngoài như giọt nước. Tuy ở trong rừng âm u nhưng màu hồng đáng yêu tựa như tỏa ánh sáng tươi mới.
“Oa! Đây là hoa gì vậy! Lớn như thế!” Khâu Tử Lộ cảm thán.
“Thật xinh đẹp! Thanh Hương, cặp mắt em thật tốt, anh còn chưa phát hiện cứ tưởng là cây chứ!” Đào Chân khen nịnh.
“Không…không phải…em…em mới thấy…nó…ăn thịt người!” Hàn Thanh Hương bị hù lắp bắp nói.
“Ăn thịt người? Hoa ăn thịt người hả?” Nghiêm Học hỏi.
“Chỗ này có xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ, mọi người cẩn thận chút!” Tả Niệm nhắc nhở.
Mọi người lên tiếng chuẩn bị đi tiếp, nhưng phát hiện dường như đóa hoa là lạ.
“Nó…nó…có phải nó nhúc nhích không?” Đào Chân hỏi.
“Ừ, tôi cũng thấy!”
“Còn đứng đó làm gì! Chạy mau!” Tả Niệm hét to một tiếng, mọi người vắt giò chạy tới trước.
Vốn hoa ăn thịt người hành động cẩn thận nhưng giờ nó cử động lớn hơn, đóa hoa tách ra một lỗ hổng lớn ngay chính giữa, lộ răng nhanh sắc bén.
“Yêu quái! Cứu mạng! Như Lai Phật Tổ! Quan Âm Bồ Tát! Tôn Ngộ Không!” Nghiêm Học hét to.
“A Học, cậu là quỷ hút máu không sợ cả cương thi mà sợ hoa ăn thịt người hả? Với lại thần tiên tới chắc chắn trước tiên diệt cậu.” Đào Chân vừa chạy vừa nói.
“Biến đi! Tôi chỉ là tùy tiện hét chứ bộ!”
“Cậu sợ hoa làm gì, chỉ là lớn chút, biết ăn người thôi mà!”
“Tôi bị mẫn cảm phấn hoa!”
“Tiểu Ngũ, cậu không nói cho A Học biến dị rồi thì máu và thân thể sẽ cải tạo lại, không đối với mấy thứ này có phản ứng hóa học sao?”
“Quên!”
“Sao anh không nói sớm!”
“Đã nói là quên!”
“Đền đi!”
“Buổi tối ngủ với em!”
“….”
*Oành!* một tiếng, hoa biến dị không cắn được người mà gặm trúng thân cây. Cây thô to gãy làm đôi ngã hướng Nghiêm Học. Nghiêm Học lắc mình trốn tới bên cạnh Tả Minh Vũ.
“Tả Tứ ca, chúng ta…chúng ta…chỉ có thể…chỉ có thể trốn à? Tôi thấy…thể lực mọi người…hình như…hình như có hạn…” Khâu Tử Dạ thở hồng hộc nói.
“Còn có thể đánh!” Tả Niệm đáp. Tuy không phải thể biến dị nhưng thể lực của gã tốt hơn người bình thường gấp mấy lần.
“Có thể…đánh thắng sao?” Đào Chân hỏi.
“Đối với Tiểu Ngũ và A Học là chuyện nhỏ!” Tả Niệm đáp.
“Vậy…vì sao…không đánh?” Trì Nham hỏi.
“Tôi đâu biết!” Tả Niệm trả lời ngây thơ vô số tội.
“!!!”
“Tứ ca, anh dẫn bọn họ đi trước. A Học, đến luyện tập thực chiến với anh!” Nói xong hai người lóe lên đứng trên cánh hoa biến dị. Hoa biến dị dùng sức lắc muốn đem họ rơi vào miệng mình.
“A Học, nanh!”
“Biết!”
Chỉ thấy Nghiêm Học lắc người quay về chỗ cũ, động tác nhanh đến dường như chưa tiếng rời đi. Nhưng tiếng *Oành! Oành! Oành!* và răng nanh rơi xuống chứng minh cậu thật sự động.
Hoa biến dị bị đánh gãy răng thống khổ vặn vẹo. Đất và đá trên mặt đất bị lật tung ra. Hoa biến dị lại vặn vẹo một hồi thì héo tàn.
“Xem ra nhược điểm thật sự là răng. Đi thôi, A Học!” Tả Minh Vũ nói xong hai người phát hiện mấy người kia còn chưa đi.
“Ủa? Sao các người còn ở đây? Tôi biết rồi! Có phải là lo lắng cho tôi và Minh Vũ không? Các người thật tốt!” Nghiêm Học cảm động mắt ướt nước, vui mừng chớp chớp mắt.
“Khụ khụ…” Khâu Tử Dạ lúng túng ho khan.
“A Học, cái đó…ngại quá, là các người động tác quá nhanh, chúng tôi chưa kịp chạy…” Đào Chân ngượng ngùng giải thích.“Chân Chân…anh nói thật đúng quá!” Khâu Tử Lộ và Tả Niệm ở một bên nín cười, Trì Nham mặt không biểu tình.
“A…ha ha, ha ha ha.” Nghiêm Học cười gượng.
“Đi thôi.” Tả Minh Vũ kéo Nghiêm Học mở đường.
Mới đi khoảng mười phút, Tả Minh Vũ và Nghiêm Học dẫn đầu cùng dừng bước, ngẩng đầu lên, mọi người cũng ngừng theo. Họ ngẩng đầu nhìn, vừa xem liền hít ngụm khí lạnh. Trước mặt hoa biến dị mênh mông vô bờ đang lắc lư.
“Làm sao đây?” Hàn Thanh Hương hỏi.
Tả Minh Vũ suy nghĩ giây lát, nói.
“A Học và tôi mở đường, các người chờ ở đây, xem hoa trong tầm mắt đều khô thì hãy đi tiếp.”
“Tôi đi cùng các người.” Tả Niệm nói.
“Tôi cũng đi!” Đào Chân lên tiếng.
“Không được, hoa cao như vậy các người không lên nổi.” Tả Minh Vũ phản đối.
“Nhưng thân thể A Học…không sao chứ?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“A Học đã có thể khống chế.” Tả Minh Vũ đáp, mọi người đều nhìn Nghiêm Học.
Nghiêm Học tinh nghịch chớp mắt, nói.
“Không thành vấn đề!”
Mọi người không nói chuyện, chỉ nhìn Tả Niệm, dù sao gã cũng là trưởng bối.
Tả Niệm cười nói.
“Đi thôi, cẩn thận chút.”
Gia trưởng không phản đối thì mọi người chỉ có thể nghe lời, dặn dò hai người phải cẩn thận này kia.
Giết một đóa hoa chỉ cần vài giây, nhưng hoa quá nhiều. Thêm vào hai người bình thường không uống máu, ăn thực vật không mới mẻ, không thể sử dụng nhiều năng lực. Hơn nữa Nghiêm Học mới biến dị không lâu, giết hơn một nửa thì có chút cố sức. Tả Minh Vũ để Nghiêm Học nghỉ ngơi chút. Cậu không chịu, anh đành không ngừng tăng tốc độ. Nghiêm Học chỉ thấy toàn thân đau sắp tan ra, đầu cũng đau như sắp nứt, sự vật trước mắt bắt đầu hơi mơ hồ nhưng cậu cắn răng chịu đựng.
Lại qua khoảng hai mươi phút rốt cuộc giết ra một con đường. Mọi người chạy tới. Nghiêm Học thấy tất cả bình an thì thở phào một hơi, hôn mê bất tỉnh.
Tả Minh Vũ vội đỡ cậu, cắn rách mạch máu đút cho Nghiêm Học vài ngụm máu.
Trên mặt Nghiêm Học chậm rãi trồi lên sắc hồng, Tả Minh Vũ thở ra, giải thích với mọi người.
“A Học chỉ là mệt quá.”
Trong lòng mọi người tràn ngập áy náy.
Tả Minh Vũ đau lòng muốn chết. Ngược lại Nghiêm Học cảm thấy không sao cả, còn vui vẻ vì mình đã giúp ích. Như thế càng khiến mọi người áy náy hơn.