Thời gian 3 ngày trôi qua rất nhanh. Hiện tại Lưu Bằng đang ngồi trong thư phòng trầm tư nhìn về viên Khai Mạch đan trong tay. Dù hắn mạnh miệng rằng bản thân có thể khai mạch nhưng bản thân hắn cũng không chắc chắn mình có Khí Linh mạch, khai mạch chuyện này hoàn toàn xem vận khí.
Xoắn xuýt mãi cũng không phải là cách, qua một lúc Lưu Bằng hạ quyết tâm ngồi xêp bằng dưới đất, hắn không do dự nuốt viên khai mạch đan vào bụng.
Bỗng nhiên Lưu Bằng cảm thấy có nhiều luốn khí từ bốn phương tám hướng tràn vào cơ thể đây chính là linh khí chỉ có Tu Giả mới có thể nhận. Hắn sở dĩ có thể hấp thu bởi vì nguyên lí hoạt động của khai mạch đan đươc xem viên giả đan.
Từ Hợp Khiếu cảnh tấn thăng Ngưng Đan cảnh là từ hư thành thật ngưng kết một viên kim đan trong cơ thể. Khai mạch đan cũng giống vậy, khi phục dụng nó sẽ hoạt động như một viên kim đan giúp người uống hấp thu linh khí trong một khoản thời gian.
Ngoài ra có thể mượn nhờ Tu Giả truyền linh khí vào cơ thể giúp khai mạch cách này trước đó ở Thiên Hoàng Giới khá phổ biến, giai đoạn sau thì mọi người ưa chuộng khai mạch đan hơn vì nó tiện lợi.
Sau khi cảm nhận được linh khí Lưu Bằng bắt đầu đưa linh khí tràn vào bát mạch. Mấu chốt của khai mạch là điều hướng linh khí du tẩu bát mạch cho đến khi Khí Linh mạch xuất hiện. Vị trí khí linh mạch là không cố định đối với mỗi người nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì vì sau cùng cửu mạch cũng hợp thành kim đan.
1 khắc....2 khắc....3 khắc
Không biết là đã qua bao lâu cuối cùng trong cơ thee ngay tại vị trí trái tim của Lưu Bằng xuất hiện 1 cái hố xoáy đang điên cuồn hấp thu lấy linh khí, chờ đến lúc hố xoáy ngừng lại, hắn bổng nhiên mở mắt.
"Bây giờ ta cảm thể tự do cảm nhận linh khí xung quanh không còn như trước một dạng vô tri vô giác, ngoài ra sức lực bản thân cũng tăng lên một vòng, vết thương trên đầu cũng không còn đau nữa. Đây chính là bước Khai mạch cảnh cảm giác sao, như được dục hỏa trùng sinh." Lưu Bằng thầm nghĩ.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập, Lưu bằng bước tới mở ra thì thấy đứng trước cửa chính là nha hoàn A Tú.
Từ nhỏ A Tú đã theo mẫu thân làm người hầu cho phủ thành chủ, mấy năm trước mẫu thân A Tú qua đời vì bạo bệnh nên giờ chỉ còn lại mình nàng. Tính cách A Tú nhút nhát nhưng được cái siêng năng tuổi còn nhỏ lại có thể làm được nhiều việc nên rất được quản gia Chu lão ưa thích, nên nàng sống ở phủ thành chủ coi như không tệ.
"Thiếu gia, Vương công tử lại tới tìm ngài, nô tỳ đã báo thiếu gia đang bận không tiện gặp mặt nhưng Vương công tử nhất quyết phải gặp thiếu gia, nô tỳ không còn cách nào mới đi quấy rầy thiếu gia." A Tú thổ thẹn nói, vốn dĩ thiếu gia căng dặn nàng không để ai quấy rầy mà bây giờ mình lại đi quấy rầy thiếu gia.
Vương công tử là Vương Toàn, tiền thân hồ bằng cẩu hữu một trong, cũng có thể xem như thân nhất cả 2 hay cùng nhau dạo phố thanh lâu nghe hát.
"Ta đã biết, ngươi ra nói với Vương Toàn ngồi chờ một chút."
"Nô tỳ đã biết."
Quay lại thu thập một chút thư phòng, sau Lưu Bằng đó đi ra đại sảnh gặp Vương Toàn, tới nơi thì chỉ thấy mỗi A Tú đáng đó còn Vương Toàn chả thấy bóng dáng.
"A Tú, Vương Toàn hắn ở đâu?"
"Bẩm thiếu gia, Vương công tử nghe công tử chịu gặp mặt nên đã đi trước Y Hồng lâu, Vương công tử kêu nô tỳ nhắn lại là thiếu gia cứ tới Y Hồng lâu bàn cũ." A Tú đáp.
Suy nghĩ một chút Lưu Bằng quyết định đi gặp mặt Vương Toàn, dù sao từ lúc xuyên qua tới giờ bản thân cũng chỉ loanh quanh mỗi phủ thành chủ.
Lưu Vân thành chia làm Đông,Tây, Nam, Bắc Tứ phường. Hồng Y lâu nằm ở cuối đường Tây phường.
Vừa đừng trước cửa Hồng Y lâu Lưu Bằng đã nghe thấy tiếng gọi.
"Bằng lão ca." Vương Toàn lớn tiếng kêu.
Lưu Bằng theo tiếng gọi ngước lên thì thấy một nam nhân mặt chữ điền đang ngồi dự vào lan can cười nhìn xuống.
"Bằng lão ca thật sự là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tiểu đệ tìm lão ca mấy lần đều bị cự tuyệt ngoài cửa." Vương Toàn một bên gót rượu cho Lưu Bằng một bên kể lể.
"Vương lão đệ đừng trách lão ca, lần trước tranh chấp với Trần Tiết ngươi cũng thấy ta bị thương không nhẹ, mấy bữa nay chỉ là muốn yên tĩnh dưỡng thương thôi." Lưu Bằng cười nói.
"Đừng để tiểu đệ gặp lại Trần Tiết nếu không chắc chắn sẽ bắt hắn tới quỳ xin lỗi lão ca." Vương Toàn một mặt phẫn nộ nói.
Nếu Lưu Bằng là người khác có lẽ đã bị sự chân thành của Vương Toàn làm cho tin tưởng nhưng lúc tiền thân bị Trần Tiết một tát bay thẳng vào cột đụng bể đầu thì con hàng này thiếu điều quỳ xuống hô Trần Tiết một tiếng lão ca tha mạng.
Bây giờ nếu suy nghĩa lại tiền thân tuy là công tử bột nhưng thân hình cũng không nhỏ nhưng Trần Tiết một tát bay thẳng vào cột thì khá là khó tin, cộng thêm hôm nay hắn vừa mới đột phá Khai Mạch cảnh được tới tăng phúc, Lưu Bằng có 9 phần chắc chắn Trần Tiết lúc đó đã là Khai Mạch cảnh.
Lúc này xung quanh bọn họ bổng nhiên đám đông đột nhiên im lặng. Ngay cả đang thao thao bất tuyệt Vương Toàn cũng im lặng nhìn về một hướng. Nơi đó đặt một sân khấu xung quanh bọc một miếng lụa mỏng màu chu sa, nhìn xuyên qua có thể thấy bóng một nữ nhân đang ngồi đó. Nàng chỉ cần ngồi đó dù cho không ai nhìn thấy khuôn mặc nàng, nhưng như thế là đủ để mọi người ở đây si mê nàng.
Đây là chỗ đặc sắc của Hồng Y lâu giờ dậu mỗi ngày sẽ có tấu khúc của các mỹ nhân Hồng Y lâu, Hồng Y lâu mỹ nhân nổi tiếng với tiếng đàn cầm câu hồn nhiếp phách. Lúc này tấm lụa đang từ từ được các tỳ nữ đứng bốn phía sân khấu kéo xuống, để lộ bên trong mỹ nhân.
Khi nhìn thấy dung mạo người trên sân khấu ở đây tất cả nam nhân đều hít khí lạnh.
Hồng Y lâu đệ nhất mỹ nhân Phượng Cầm.