Đánh Dấu Liền Vô Địch

Chương 8 - Vấn Đề Bái Sư

Đang lúc hai người chuẩn bị rời khỏi Đông phường thì bổng nhiên có tiếng nói mang theo vài phần khinh thường phát ra từ phía sau lưng.

"Đây không phải là thành chủ nhi tử Lưu công tử sao? Xem Lưu huynh cũng đã thuận lợi bước vào Khai mạch cảnh nha."

Lưu Bằng quay đầu nhìn lại thì thấy sau lưng mình có ba người thanh niên, ở vị trí trung tâm là một người mặc cẩm y màu lam thanh niên, có thể thấy ba người này lấy cẩm y thanh niên cầm đầu.

"Ta vốn dĩ lâu rồi không thấy Lưu huynh xuất hiện, tự trách bản thân ngày đó không kiềm chế ra tay quá mạnh nhưng cũng không thể trách ta, Lưu Huynh hôm đó hành vi quả thực quá đáng. Ta đang tính vài ngày nữa đi theo gia phụ tới phủ thành chủ tạ lỗi Lưu Huynh." Kẻ này không ai khác chính là Trần gia Tam công tử Trần Tiết.

Cái gọi là hành vi quá đáng chẳng qua là Trần Tiết bày mưu đặt kế vu oan cho Lưu Bằng nhằm hạ bệ phủ thành chủ. Trần gia Gia chủ luôn ngấp nghé vị trí thành chủ là điều ai cũng biết nhưng đáng tiết Lưu Hùng lại là mổ vị thành chủ đầy mẫu mực cộng thêm Tam cự đầu hai nhà còn lại cũng sẽ không vui khi Trần gia lên làm thành chủ nên liên tục ngán chân.

"Ra là Trần huynh, không biết ngươi kêu ta lại có việc gì? Mà nếu có thì xin lỗi tại hạ có việc không thể phụng bồi." Nói xong Lưu Bằng liền dẫn theo Triệu Minh rời đi, không thèm nhìn Trần Tiết lấy một ánh mắt.

Đối với loại người này Lưu Bằng từ trước tới nay không muốn phí thời gian đôi co. Huống hồ Trần Tiết lại là kẻ xuất sắc nhất trong đám ngụy quân tử. Thay vì lá phải lá trái với hắn thì trực tiếp xem như con chó qua đường là được.

"Cái này Lưu Bằng thật là không biết điều, Tam thiếu gia đã mở lời chào hỏi còn dám ngó lơ." Thiếu niên đứng bên trái Trần Tiết nịnh nọt nói, y phục trên người hắn tuy không xa hoa như của Trần Tiết nhưng vải vóc cũng là loại thượng hạng, có thể nhìn ra trong nhà cũng có chút bối cảnh, vậy mà giờ lại giống như nô tài nịnh bọt chủ nhân.

"Hừ, Lưu Bằng đừng trách ta có trách là trách ngươi không biết điều, đợi cho cha ta thành công lên làm thành chủ tới lúc đó chính là ngày chết của người." Trần Tiết tàn nhẫn nói.

"Tên vừa rồi có vẻ rất ghét ngươi nha Lưu sư đệ, cho dù mặt ngoài hắn luôn nói muốn đi xin lỗi nhưng trong giọng nói lại không có chút nào che dấu địch ý." Triệu Minh nhìn Lưu Bằng tò mò nói.

"Chỉ là a miêu a cẩu thôi, Triệu sư huynh cũng đừng bận tâm làm gì, trước kia ta còn sẽ bỏ qua một hai nhưng bây giờ thế đạo đã khác nếu hắn còn gây chuyện ta cũng sẽ không nhẹ tay." Lưu Bằng tùy ý trả lời.

"Cũng không biết Thanh Quân sư thúc cùng Lưu thành chủ đi đâu nữa, sư huynh cứ cảm giác bọn họ làm chuyện mờ ám."

Không chỉ riêng Triệu Minh mà Lưu Bằng cũng cảm thấy cha hắn dạo này không bình thường, tâm tình lúc nào cũng căng thẳng nhưng hỏi thì lão cha chỉ nói công việc ở trong phủ bề bộn nên mới như vậy.

Hai người một đường rời khỏi Đông Phường đi tới một chỗ giáp giới giữ Tây Phường với Nam Phường.

"Tới rồi Triệu sư huynh."

"Lưu sư đệ người sẽ không đùa ta đi?"

Theo như tưởng tượng của hắn thì Lưu Bằng trong miệng đồ ăn ngon sẽ là nơi hoành tráng nhất Lưu Vân thành như đệ nhất tửu lâu các loại, dù sao cùng là do thiếu thành chủ chỉ điểm.

Nhưng hắn không ngờ Lưu Bằng lại dẫn hắn tới một cửa tiệm bình dân không thể bình dân hơi, thâm chí từ bên ngoài nhìn vào có phần sập sệ.

"Triệu Huynh đừng nhìn bề ngoài mà vội đánh giá, nơi này có thể không được đẹp mắt hoa lệ nhưng đồ ăn chắc chắn ngon nhất nhì Lưu Vân thành."

"Đã Lưu sư đệ nói vậy thì sư huynh cũng không ý kiến."

Cửa tiệm tuy nhìn tồi tàng nhưng khi bước vào bên trong lại được bày biện rất là gọn gàng ngăn nắp, bàn nghế, đồ dùng đều được lau chùi sạch sẽ.

"Xin lỗi khách quan tiểu quán chuẩn bị đóng cửa rồi. A! Thì ra là ngài Lưu thiếu gia." Tiểu nhị đang chuẩn bị đuổi khách nhưng nhìn thấy người đến là Lưu Bằng liền dừng lại.

"Không phải chứ A Phúc? Bây giờ chỉ mới là buổi trưa thôi nha tại sao lại nghỉ bán sớm vậy."

"Hôm nay Trương lão làm biếng nên lão nhân gia muốn nghỉ bán sớm nghỉ ngơi. Nhưng nếu là Lưu thiếu gia thì tiểu nhân nghĩ là Trương lão sẽ vui lòng nấu thêm một bàn đồ ăn thôi." A Phúc cười nói.

Trương lão chính là quán ăn này đầu bếp đồng thời cũng là chủ nhân nơi này.

"Hai vị cứ mời ngồi, vẫn những món cũ sao Lưu thiếu gia?"

"Đúng vậy, nói với Trương lão làm thêm vài món ăn cay, ta vị bằng hữu này rất thích ăn cay."

"Vâng, tiểu nhân đã biết."

"Xem ra Lưu sư đệ rất thích tới đây dùng bữa."

"Đúng vậy, đồ ăn do Trương lão nấu tương đối hợp khẩu vị của đệ."

Thật ra chỗ này chính xác là chỗ mà Lưu Bằng lúc kia thích ăn còn Lưu Bằng hiện tại thì hắn không chắc lắm. Lúc Triệu Minh hỏi thì bản thân hắn cũng không biết đi đâu nên đành chọn nơi này.

Đợi không quá lâu thì tiểu nhị cũng bưng đồ ăn lên.

"Cũng không tệ, gia vị nêm nếm vừa phải, lửa nấu vừa đủ, mọi thứ kết hợp đều hoàn hảo. Đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài mà vội đánh giá." Triệu Minh vừa ăn vừa khen không dứt miệng.

Chẳng qua bao lâu hai người đã xử xong hết toàn bộ đồ ăn trên bàn.

"Sự đệ tính khi đến Tinh Kiếm môn trực tiếp bái nhập Thanh Quân sư thúc vi sư hay là có suy nghĩ khác?"

"Việc này đệ cũng không rõ lắm, lão cha chỉ nói để Thanh Quân chân nhân mang đệ vào Tinh Kiếm môn còn về việc có bái sư hay không thì không có nhắc đến."

"Đã vậy thì sư huynh có một ý này. Sư phụ của ta Kính Minh chân nhân tuy không phải đứng đầu Tinh Kiếm môn mấy người nhưng ở Tinh Kiếm môn cũng xem như nhân vật lợi hại, nếu sư đệ bái nhập vào môn hạ chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi, ta có thể nói giúp sự đệ trước mặt sư tôn tin chắc ngài cũng sẽ không từ chối. Việc này sư đệ thấy sao?"

"Đa tạ lòng tốt của sư huynh nhưng đệ cần phải về hỏi ý kiến của lão cha xem sao cái đã." Lưu Bằng áy náy trả lời.

"Dù sao bái sư là việc hệ trọng, sư đệ cứ về hỏi ý kiến lệnh đường đi."

Hàn thuyên một lúc Lưu Bằng hỏi.

"Bây giờ đệ tính quay về phủ còn sư huynh không biết có tính đi đâu?"

"Không biết nữa có lẽ đi dạo chơi xung quanh một lúc."

"Nếu vậy thì sư đệ xin phép cáo từ trước."

Sau khi dùng bữa xong thì hai người tách ra, Lưu Bằng thì quay về phủ còn Triệu Minh thì đi dạo chơi khắp Lưu Vân thành.

Bình Luận (0)
Comment