Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 63

Ngày hôm sau Trình Hạ đến phòng pháp vụ của Thiên Toàn ký hợp đồng, toàn bộ quá trình Chu Nhan đều ở bên cạnh cậu, sau khi phòng pháp vụ đóng dấu, Chu Nhan dẫn Trình Hạ lên phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất tìm Bùi tổng để ký tên.

Bùi tổng đọc lướt qua hợp đồng, dứt khoát ký tên, sau đó nhìn Trình Hạ hỏi: “Mức lương lần này có vừa lòng không?”

Trình Hạ gật đầu: “Em chưa từng nghĩ sẽ có nhiều tiền như vậy, còn tưởng rằng chỉ khoảng 200 nghìn thôi…” Dù sao đây cũng chỉ là bộ phim có tổng cộng 12 tập, với danh tiếng và địa vị của cậu hiện tại thì 880 nghìn quả thật là hơi cao.

Bùi Thiệu Trạch nói: “Hiện nay, diễn viên Omega được trả giá cao nhất trong giới là 50 triệu, tuổi em còn nhỏ, lý lịch cũng chưa đủ, 880 nghìn chỉ mới là bắt đầu của em thôi. Sau khi có thành tựu, cát xê sẽ từ từ tăng lên.”

Chu Nhan nghe thấy lời này thì trái tim run lên, ý tứ của Bùi tổng rất rõ ràng, anh muốn đào tạo Trình Hạ thành diễn viên hàng đầu trong giới với mức lương hơn chục triệu? Sau khi Thư Việt lui giới, các diễn viên Omega trong Thiên Toàn vẫn âm thầm tranh giành vị trí “nhất ca”, xem ra Bùi tổng vừa ý Trình Hạ nhất. Coi như cô nhặt được bảo bối rồi, về sau cũng có thể đi theo Trình Hạ để được thơm lây.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Chu Nhan bắt đầu sắp xếp công việc mình đang có, cô quyết định vào đoàn phim “Dấu vết biến mất” cùng Trình Hạ.

Ngày hôm sau, Trình Hạ nhận được thông báo từ đoàn phim “Gấp giấy”, yêu cầu các diễn viên chính đến phòng phối âm để lồng tiếng. Tạp âm ở hiện trường rất lớn, hiệu quả chắc chắn sẽ không bằng hậu kỳ lồng tiếng.

Trình Hạ đi tới phòng thu âm, phải mất hai ngày mới hoàn thành phần phối âm của “Gấp giấy”, sau đó cậu lại bị kéo vào nhóm “Đoàn phim Dấu vết biến mất”, đạo diễn Chu nhắn: “@All: Hoan nghênh mọi người gia nhập đoàn phim ‘Dấu vết biến mất’, tôi là đạo diễn Chu Chính.”

Nhóm diễn viên bắt đầu lần lượt gửi tin “Xin chào đạo diễn Chu”.

Trình Hạ vừa nhìn đã trông thấy trong danh sách thành viên có một hình đại diện chữ “Bùi”, cậu lập tức bấm vào nhắn tin riêng: “Anh Bùi, sao anh lại ở trong nhóm của đoàn phim vậy?”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Bọn họ để anh làm nhà sản xuất.” Anh không nói thẳng rằng mình tự đầu tư thêm 10 triệu là vì sợ thiếu niên phải chịu thiệt thòi khi gia nhập đoàn phim.

Trình Hạ gửi qua một emo ôm ôm: “Thật tốt quá! Lần này anh cũng đi cùng đoàn sao?”

“Lần này anh không thể theo đoàn như ‘Gấp giấy’ được, bởi vì ‘Gấp giấy’ đã bước vào giai đoạn hậu kỳ chế tác, cắt nối biên tập, phối âm phối nhạc, những thứ này anh đều phải quan sát, hoàn thành rồi còn phải gửi đi kiểm duyệt, gần đây sẽ rất bận.”

Anh dừng lại một lát, sau đó lại nhắn thêm một tin: “Nhưng chỉ cần có thời gian thì anh sẽ đến đoàn phim thăm em.”

Trình Hạ thông cảm nói: “Không sao ạ, anh bận công việc thì không cần chạy tới chạy lui nữa. Lần này chị Nhan sẽ theo em, không sao đâu.”

Trong nhóm của đoàn phim, phó đạo diễn xuất hiện nói: “Chào mọi người, chúng tôi quyết định khởi động máy vào thứ 7 tuần này tức ngày 6 tháng 6, đoàn phim sẽ đặt vé máy bay thống nhất đi Á An, chuyến bay lúc 12 rưỡi trưa ngày mùng 5, mọi người chú ý sắp xếp lịch trình nhé.”

Có thể khởi động máy nhanh như vậy, hiển nhiên là do trước đó đoàn phim đã liên hệ ổn thỏa với phim trường, thế nhưng việc hai diễn viên chính chấm dứt hợp đồng đã khiến tiến độ của đoàn phim bị chậm lại, hiện giờ diễn viên đã được xác định, đương nhiên đạo diễn Chu phải tranh thủ dành thời gian quay phim.

Ngày 6 tháng 6, con số này nghe thôi đã thấy may mắn.

Trình Hạ thu dọn xong hành lý, ngày mùng 5 theo người đại diện ra sân bay. Mấy ngày nay bận như con quay không ngừng nghỉ, nhưng cậu lại thích cảm giác vừa bận rộn vừa phong phú như vậy. Vốn tưởng rằng hôm nay Bùi tổng sẽ không cùng đến Á An, kết quả sau khi lên máy bay không lâu lại thấy một Alpha quen thuộc đi đến, mọi người xung quanh đều lễ phép chào hỏi: “Chào Bùi tổng!”

Từ lúc Bùi Thiệu Trạch xuất hiện, ánh mắt Trình Hạ vẫn đặt trên người Alpha không rời.

Bùi Thiệu Trạch đi thẳng đến chỗ cậu rồi ngồi xuống. Khi đặt vé Bùi Thiệu Trạch đã dặn người phụ trách đoàn phim sắp xếp cho anh ngồi gần Trình Hạ. Anh là ông chủ của Thiên Toàn, ngồi cùng nghệ sĩ nhà mình cũng là hợp lý hợp tình.

Trình Hạ lo lắng người khác sẽ phát hiện quan hệ của hai người, không dám có động tác gì thân mật, còn nhẹ giọng nói: “Chào Bùi tổng.”

Mãi đến khi máy bay cất cánh, đèn trong cabin đã tắt hết, Bùi Thiệu Trạch đang ngồi bên cạnh bỗng nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Hạ, mười ngón tay đan vào nhau.Trình Hạ cẩn thận nắm lại tay đối phương. Ở nơi công cộng, kiểu “yêu đương vụng trộm” hồi hộp này khiến trái tim Trình Hạ đập rộn ràng.

Một lúc sau, phát hiện thiếu niên bên cạnh vẫn mở to mắt không ngủ, Bùi Thiệu Trạch không khỏi nghiêng người qua, nói nhỏ bên tai cậu: “Không mệt à? Mệt thì ngủ một lúc đi, anh làm gối đầu cho em.”

Nhớ lại hai lần trước dựa lên vai Bùi tổng ngủ, mặt Trình Hạ hơi đỏ lên: “Không mệt ạ.”

Bùi Thiệu Trạch mỉm cười, chủ động kéo vai thiếu niên để cậu dựa vào trong ngực mình.

Chỗ ngồi ở khoang hạng nhất đều có rèm che, khi kéo rèm lại thì không ai thấy được bọn họ đang làm gì. Trình Hạ tựa trong ngực Alpha, tim đập loạn nhịp, dần dần, đầu óc cũng hơi không giữ được bình tĩnh. Máy bay vững vàng bay trên không trung, nhưng trái tim cậu lại đập không ổn định, toàn bộ đều được bao quanh bởi cảm giác hạnh phúc… Rất giống như, có được Alpha này, cậu liền có được toàn bộ thế giới.

Cả hai thân mật dựa vào nhau, mãi đến khi máy bay hạ cánh mới làm bộ như không có gì mà tách ra.

Nơi được sắp xếp nghỉ ngơi là “Khách sạn quốc tế Á An” gần phim trường, bởi vì có Bùi Thiệu Trạch đầu tư thêm, hiện giờ đoàn phim rất dư dả, diễn viên và các thành viên chủ chốt đều có thể ở khách sạn năm sao.

Phòng của mọi người được người phụ trách của đoàn phim sắp xếp ở cùng một tầng.

Mọi người về phòng cất hành lý, Bùi Thiệu Trạch mở máy tính bắt đầu làm việc. Hậu kỳ cắt nối biên tập của “Gấp giấy” đã hoàn thành 80%, hôm nay phòng biên tập gửi cho anh bản cuối cùng của những tập đã làm xong. Việc thuận lợi quay xong một bộ phim chỉ là bước đầu tiên, đã có nhiều trường hợp do biên tập hậu kỳ quá kém dẫn đến hỏng phim, cho nên anh nhất định phải tự mình kiểm tra.

Đúng lúc này, Trình Hạ gửi đến một tin nhắn wechat: “Bùi ca ở phòng 701 phải không? Hình như vừa nãy em thấy anh đi về chỗ rẽ bên kia.”

Di động đặt trên mặt bàn, Bùi Thiệu Trạch thấy tin nhắn gửi đến thì thuận tay trả lời: “Đúng vậy, 701.”

Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Bùi Thiệu Trạch tưởng là phục vụ của khách sạn, đứng dậy ra mở cửa, kết quả vừa mở đã thấy Trình Hạ đang tươi cười đứng trước cửa, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo. Bùi Thiệu Trạch ngoài ý muốn nhìn thấy cậu, mời cậu vào phòng: “Sao bỗng nhiên lại tới tìm anh?”

Trình Hạ nói: “Em nghĩ, sau khi về phòng anh nhất định sẽ mở máy tăng ca. Lần này khách sạn ở gần sân bay, bây giờ mới 3 rưỡi, cách giờ cơm chiều 2 tiếng lận, lỡ như anh đói bụng thì sao đây? Cho nên em mang ít bánh ngọt qua đây, để anh lót dạ trước.”

Cậu mở hộp sắt ra, bên trong có rất nhiều những chiếc bánh tinh xảo to bằng nắm tay trẻ con, tất cả đều được hút chân không để giữ độ ngon. Hoa văn trên bánh rất quen mắt, Bùi Thiệu Trạch nhớ tới hộp bánh mà Trình Hạ gửi cho anh vào dịp Tết, hỏi: “Là em làm sao?”

Trình Hạ gật đầu: “Vâng. Hôm qua em bớt chút thời gian quay về nhà thu dọn ít đồ dùng, nhân tiện ở nhà làm ít bánh, hút chân không rồi có thể giữ trong ba ngày. Bùi ca anh ăn trước mấy miếng, coi như là bữa trà chiều đi.”

Không ngờ lúc anh ở đây bận rộn tăng ca, Trình Hạ lại chu đáo đưa đồ ngon cho anh.

Trong lòng Bùi Thiệu Trạch ấm áp, đặt hộp sắt sang bên cạnh, dẫn Trình Hạ đến chỗ ngồi ngồi xuống: “Nói cho em biết một tin tốt, bộ phim ‘Gấp giấy’ đã có vài tập đầu tiên, phòng làm việc bên kia vừa gửi cho anh, em muốn xem không?”

Trình Hạ nghe xong lập tức hưng phấn: “Em muốn xem! Là đã hoàn thành phối âm, phối nhạc rồi sao?”

“Ừ, đây là bản thứ năm, mấy bản đầu tiên có một số sai sót nên anh bảo họ làm lại. Bản này là ổn nhất, em có thể xem tập đầu tiên trước, không hài lòng thì có thể sửa.” Bùi Thiệu Trạch nói xong thì nhấp vào nút “bắt đầu”, phóng to màn hình của tập đầu tiên.

Trình Hạ ngồi trước bàn, nghiêm túc xem.

Ánh mặt trời, rừng cây, con đường nhỏ trong khuôn viên trường, bãi tập… Theo sự xoay chuyển của ống kính, hình ảnh tươi mát và tự nhiên, tập trung toàn bộ câu chuyện giữa phong cảnh tuyệt đẹp của trường trung học.

Trình Hạ thấy bản thân đeo cặp sách xuất hiện, lúc quay không cảm thấy mình diễn quá tốt, thế nhưng sau khi qua xử lý hậu kỳ, cộng thêm sự điều chỉnh tổng thể về màu sắc thì hình ảnh trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, giá trị nhan sắc của nhân vật nam chính đang đi tới cổng trường đã tăng lên một bậc.

Trình Hạ chăm chú xem xong tập thứ nhất.

Bùi Thiệu Trạch hỏi: “Thế nào?”

Trình Hạ nghiêm túc đánh giá, nói: “Đây là bộ phim vườn trường thoải mái nhất mà em từng xem, bất kể là hình ảnh, màu sắc, chuyển đổi ống kính, còn có camera quay cận cảnh gương mặt, toàn bộ đều không thể tìm ra lỗi nào.”

Cũng không phải vì cậu đang xem tác phẩm của mình nên thấy hay, mà là bản cuối cùng do Bùi Thiệu Trạch kiểm định này thực sự rất tuyệt.

Trình Hạ đứng dậy, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Bùi Thiệu Trạch: “Anh Bùi, anh thực sự rất giỏi á, hoàn toàn không nhìn ra trước kia anh chưa từng sản xuất phim dài tập! Tiêu chuẩn của bộ phim này, đừng nói là phim mạng, còn có thể đè bẹp một lượng lớn các bộ phim trên truyền hình cáp cơ! ”

Bùi Thiệu Trạch được cậu nhìn bằng vẻ mặt sùng bái, không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa đầu Trình Hạ nói: “Anh đã muốn làm, đương nhiên phải làm hoàn mỹ nhất, nếu em cảm thấy không tồi thì anh sẽ dựa theo phong cách này để bọn họ dành thời gian cắt nối biên tập rồi gửi đi kiểm duyệt, cố gắng chiếu vào kỳ nghỉ hè.”

Trong lòng Trình Hạ vô cùng mong chờ, không biết cư dân mạng sẽ đánh giá tác phẩm này như thế nào nhỉ?

Gương mặt mang theo nụ cười, cậu dùng hai tay đưa hộp sắt cho Bùi Thiệu Trạch: “Anh Bùi, anh vất vả rồi, ăn chút điểm tâm này trước đi.”

Bùi Thiệu Trạch tiện tay lấy một cái bánh nhân đậu đỏ bỏ vào miệng.

Quả nhiên là hương vị quen thuộc kia, tay nghề làm bánh ngọt của Trình Hạ quả thực rất xuất sắc, mùi hương thơm dịu, cắn vào không ngọt không ngấy, sau khi Bùi Thiệu Trạch ăn một miếng xong, dạ dày đã thoải mái hơn chút, anh lại lấy thêm một miếng nữa, nhìn về phía Trình Hạ nói: “Em cũng ăn một miếng đi.”

Hai tay Trình Hạ đang giữ hộp, không có tay rảnh để cầm lấy, Bùi Thiệu Trạch trực tiếp đưa bánh tới tận miệng cậu: “Há miệng.”

Ý là muốn đút cho cậu ăn phải không?

Hai tai Trình Hạ ửng đỏ, ngoan ngoãn hé miệng, Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng đút bánh ngọt cho cậu. Trình Hạ vốn định cắn bánh, kết quả không cẩn thận lại cắn vào ngón tay Bùi Thiệu Trạch, đỏ mặt vội vàng lùi về sau.

Đầu ngón tay bị cắn truyền đến cảm giác tê dại giống như bị điện giật lan khắp toàn thân, trái tim Bùi Thiệu Trạch khẽ rung động.

Khi thiếu niên ăn hai má phồng lên, đôi môi hồng hào, vô cùng đáng yêu.

Bùi Thiệu Trạch nhìn Trình Hạ chằm chằm không rời mắt, Trình Hạ bị nhìn hai má nóng lên, vội vàng tăng tốc độ ăn. Miếng bánh ngọt kia chỉ là một miếng nhỏ nên không đến nửa phút cậu đã nhai nuốt hết. Sau khi ăn xong Trình Hạ theo bản năng liếm vụn bánh còn dính trên khóe miệng, vừa định nói chuyện thì ánh mắt Bùi Thiệu Trạch đột nhiên sa sầm, đưa tay kéo cậu vào trong lồng ngực, dùng sức hôn lên.

“Ưm…”

Trình Hạ bị hôn bất ngờ không kịp phòng bị.

Nụ hôn của Bùi Thiệu Trạch khá hung hăng, thậm chí cậu còn có cảm giác Bùi Thiệu Trạch xem cậu thành bánh ngọt, muốn ăn sạch cậu…

Toàn thân Trình Hạ như nhũn ra, hai tay nắm chặt cánh tay Bùi Thiệu Trạch để chống đỡ chính mình. Cảm giác bị coi như đồ ăn khiến da đầu cậu tê rần, trái tim đập nhanh gần như không thể khống chế, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, thậm chí đôi môi bị Bùi Thiệu Trạch hôn còn có cảm giác hơi sưng lên.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, nghĩ đến tối nay có tiệc, lúc này Bùi Thiệu Trạch mới buông Trình Hạ ra. Nhìn thấy đôi mắt ướt át của cậu, Bùi Thiệu Trạch đưa tay đặt lên gò má cậu, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa gò má nóng bỏng của thiếu niên, khẽ nói: “Em còn ngon ngọt hơn cả bánh nữa.”

Trình Hạ: “…”

Nói cái gì mà lạ lùng thế? Bùi tổng lại còn dùng giọng điệu nghiêm túc để nói ra?

Trình Hạ xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Vốn dĩ cậu lo lắng Bùi tổng đói, chỉ đơn thuần muốn mang bánh đến cho anh ăn, kết quả lại biến thành Bùi tổng ôm hôn cậu cả nửa ngày? Cảm giác này giống như cậu đang chủ động dâng mình đến tận cửa mời Alpha nhấm nháp vậy.

Tay cầm hộp sắt của Trình Hạ khẽ run, suýt chút nữa thì làm rơi xuống đất, Bùi Thiệu Trạch nhanh tay lẹ mắt, đưa một tay nhận lấy cái hộp, đặt nó sang một bên, nhỏ giọng giải thích: “Ý anh là, mùi cam ngọt trên cơ thể em, vô cùng thơm. ”

Tin tức tố của Trình Hạ là mùi cam, cá nhân cậu cảm thấy mùi này giống như mùi thơm ngọt ngào của quả cam, không đặc biệt bằng tin tức tố tươi mát và thanh nhã của những Omega khác, vậy mà Bùi Thiệu Trạch lại nói thẳng rằng tin tức tố của cậu rất thơm?

Trình Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cảm thấy thơm thật sao?”

Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch dịu dàng, nói: “Đương nhiên, ngọt mà không ngấy, tựa như nước cam ướp lạnh mùa hè vậy.”

Thời gian trước khi còn chưa xác nhận quan hệ, Bùi Thiệu Trạch thường xuyên mơ thấy bản thân bị một đống cam thơm thơm ngọt ngào vây quanh, ở trong mơ anh ăn rất nhiều cam, sau đó cẩn thận nghĩ lại, đây là do tin tức tố của Trình Hạ đã để lại cho anh ấn tượng quá sâu sắc.

Chiếc bánh ngọt mà Trình Hạ vừa ăn trùng hợp cũng là nhân cam.

Cho nên khi hôn Trình Hạ, trong miệng cũng đều là hương cam ngọt ngào, rất giống mùi tin tức tố của cậu, Bùi Thiệu Trạch rất thích, nếu không phải bận tâm đêm nay còn có bữa tiệc của đoàn phim thì anh còn muốn ôm Trình Hạ hôn thêm nửa giờ nữa.

Môi Trình Hạ rõ ràng đã hơi sưng đỏ, Bùi Thiệu Trạch vươn tay, động tác dịu dàng xoa môi cậu: “Thật xin lỗi, vừa rồi nhất thời mất khống chế… Miệng em hơi sưng, để anh lau giúp em nhé?”

Trình Hạ xấu hổ gật đầu.

Bùi Thiệu Trạch tìm một gói khăn ướt, nhẹ nhàng lau đôi môi nóng bỏng của Trình Hạ.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng nóng, Trình Hạ bị Alpha liên tục lau môi, đầu óc hơi mơ hồ, cậu đột nhiên phát hiện Bùi tổng sau khi yêu đương thật sự rất giỏi trêu chọc, cậu sẽ bị trêu chọc đến mềm chân mất!

Thế mà Alpha này lại vẫn cứ trưng ra vẻ mặt chính trực, giống như chỉ đang giúp Trình Hạ làm giảm sưng miệng vậy.

Khi Trình Hạ lấy lại tinh thần thì Bùi Thiệu Trạch đã thu tay về, đánh giá cậu, giọng nói trầm thấp: “Đỡ hơn nhiều rồi, hẳn là người khác sẽ không nhìn ra đâu.”

Trình Hạ nhỏ giọng nói: “Lần sau, đừng hôn lâu như vậy.”

Bùi Thiệu Trạch: “… Được, anh sẽ chú ý.”

Hai người liếc nhau, đồng thời ngượng ngùng rời tầm mắt đi.
Bình Luận (0)
Comment