Danh Gia Vọng Tộc

Chương 69

Trong Tiếc Duyên viện, Băng Liên đắp chăn gấm dày nằm trên giường Bạt Bộ, đám nô tài nghe chuyện ở Thục Đức viện, ai nấy bụng nghĩ lần này Đại phu nhân hoàn toàn làm mích lòng lão gia, đã đặt chân vào biệt viện ắt khó lòng trở lại. Hơn nữa lão gia vô cùng yêu thương vị Liên di nương này, đám nô tài hiển nhiên thuận đà sốt sắng, gió chiều nào xoay chiều ấy, đâu dám thờ ơ với vị tân sủng mới, từ lúc Băng Liên về viện, đám nô tài biếng nhác trước đây đều mê mẩn xốc lại tinh thần, tận tâm hầu hạ. Một lát sau phòng ốc được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng, lò than cháy đượm, trên giường xếp chăn gấm dày, chén thuốc nghi ngút khói, vải che cửa sổ cũng thay bằng loại sa tanh Thanh Quang thượng hạng vùng Tĩnh Châu.

Băng Liên nằm trên giường uống thuốc, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, Đan ma ma hầu hạ bên cạnh, thấy nàng tỏ vẻ thư thái thoải mái, đầu mày khóe mắt đều đượm nét vui thì cất tiếng: “Di nương đỡ phải chịu khổ rồi, trái lại Đại phu nhân bị phạt tới Phật đường ở biệt viện, nơi đó vốn kham khổ thiếu thốn, chắc hẳn khó mà tĩnh dưỡng tử tế. Lão gia ghét bỏ Đại phu nhân, nhưng vô cùng thương yêu di nương, trước kia đã năng tới Tiếc Duyên viện, sau này hẳn ngày ngày ở luôn tại đây ấy chứ. Có lão gia yêu chiều, từ rày về sau di nương ắt là người được sủng ái nhất rồi.”

Băng Liên thoạt cười, song thở dài ngay, nàng cất tiếng: “Ta và ma ma quen biết đã lâu, khi ta bị chuộc ra, ma ma nhất quyết đi theo, bao năm qua thân thể ta thế nào ma ma là người rõ nhất… Ta dùng cao Băng Cơ nhiều năm, may mắn mới mang thai, thuốc thang đều một tay ma ma lo liệu, nhưng cố thế nào cũng không thể giữ được đứa bé. Nó là đứa con duy nhất của ta, nếu có thể sinh ra, sao ta đành lòng nhẫn tâm như vậy? Ta vốn không muốn lợi dụng nó, muốn giải thoát nó thật nhanh, nhưng tiếc rằng tình cảnh của ta trong phủ quá gian nan. Đại phu nhân theo dõi ta sát sao, nếu không động thủ trước, sợ rằng Đại phu nhân một chiêu liền lấy mạng ta, đến cơ hội phản công cũng chẳng còn.”

Băng Liên chau mày, xoa nhẹ bụng, cảm thán: “Sau này chắc ta khó lòng mang thai được, dung mạo xinh đẹp này liệu duy trì được mấy năm nữa đây? Lão gia không phải đấng chung tình, ta mà xuống sắc, hắn sẽ vứt bỏ ngay thôi! Trong căn nhà này, thiếp thất không có con chẳng khác gì một đứa nô tỳ. Dù hiện giờ phu nhân thất thế, nhưng nàng ta có đại thương hộ Ngô gia, có mối quan hệ làm ăn buôn bán qua lại giữa hai nhà, lại có Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia để dựa vào, sớm muộn sẽ trở lại, đến lúc đó, hẳn nàng ta sẽ trả thù rửa hận…”

Băng Liên hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, rồi tiếp tục: “Từ lúc mang thai, ta đã ủ mưu, chỉ chờ cơ hội ra tay với Đại phu nhân, hôm trước nàng ta bị phạt, thân thể suy yếu, ta cố tình tới Thục Đức viện chọc cho nàng ta tức giận đến ngất xỉu. Khi lão gia hồi phủ ta lại tìm cớ mời người sang, lúc đó ta đốt rất nhiều hương liệu xông phòng, trong đó có cả xạ hương. Lúc vui vầy hầu hạ lão gia sung sướng, ta đã khiến hắn ưng thuận tới chỗ phu nhân mở lời nâng ta làm di nương. Trên quần áo hắn đương nhiên lây mùi xạ hương, tuy chỉ rất nhạt, khi hắn tới chỗ nàng ta, nghe lời hắn nói nàng ta sao có thể không nổi cáu chứ? Nàng ta liên tiếp nổi giận, thân thể lại suy yếu, chỉ một chút xạ hương cũng dễ dàng xâm nhập, cướp mất đứa con trong bụng. Nàng ta ở trong phủ đã lâu, uy thế vững chắc, không sợ bất kỳ ai ám hại, trong phòng lại ngày ngày xông hương thơm mát, chắc chắn không để ý tới mùi hương trên người lão gia. Huống hồ chưa nói tới phu nhân, ngay cả lão gia chắc cũng không ngờ rằng ta đang mang thai còn dám dùng xạ hương. Phu nhân sảy thai, muốn tra cũng chẳng tra được, nàng ta dù có khôn khéo tới đâu chăng nữa cũng chẳng ngờ mầm vạ xuất phát từ đấng phu quân đáng kính. Hơn nữa đúng như ta dự liệu, nàng ta không để lộ mảy may chuyện sảy thai. Tất thảy do nàng ta tự làm tự chịu, nếu nàng ta không tìm cách hãm hại Tứ tiểu thư, ta cũng sẽ không có cơ hội này, ta nuôi thai tới tháng thứ năm đã quá khó khăn, may mà bắt đúng thời cơ…”

Băng liên xuất thân kỹ nữ, những cô nương bán thân trong kỹ viện ngày ngày đều dùng thuốc tổn hại cơ thể, vốn dĩ không thể mang thai. Nhưng Băng Liên theo Diêu Lễ Hách từ khi còn trong trắng, nàng ta chưa hề dùng những thứ thuốc đó, ngặt nỗi để da dẻ trắng mịn tươi hồng, hàng năm nàng ta luôn bôi cao Băng Cơ, loại cao này rất hại cho thân thể, dùng nhiều cũng khó mà hoài thai.

Những chuyện này Đan ma ma rõ hết, nghe nàng nói vậy, bà chỉ mỉm cười khuyên nhủ: “Di nương chớ nghĩ nhiều, nếu bây giờ còn ở trong kỹ viện, di nương ắt phải tiếp khách, dù hiện giờ tương lai mờ mịt, nhưng vẫn còn tốt hơn so với ở kỹ viện, phu nhân cũng không thể trở về một sớm một chiều được, di nương cứ từ từ suy tính, thế nào cũng sẽ tìm ra cách.”

Băng Liên dung mạo khả ái, lại giỏi đàn, nên sớm trở thành hoa khôi kỹ viện, nàng một mực bán nghệ không bán thân. Có điều kỹ nữ dù có xuất chúng tới đâu, đến 16 tuổi vẫn phải tiếp khách, vì nàng ta hiểu rõ điều này, nên dù biết bước vào Diêu phủ là phải đương đầu với vô vàn nguy hiểm, nhưng vẫn chấp nhận đi con đường này.

Nàng gật đầu nói: “Lúc trước sở dĩ ta chọn lão gia cũng vì nguyên nhân này, Diêu gia là gia đình thương nhân, nề nếp gia phong không nghiêm ngặt như những gia tộc dòng dõi thư hương. Giờ ngẫm lại cũng không hối hận, ma ma nói phải, chắc hẳn rồi sẽ có cách.”

Tục ngữ có câu “Một nhà vui một nhà sầu”, trái ngược với Tiếc Duyên viện, trong Thục Đức viện vừa mới náo nhiệt vang trời, đám hạ nhân không còn vẻ nghênh ngang như trước, đứa nào đứa nấy đều ỉu xìu chán nản, trong phòng, Ngô thị đã ngừng khóc, dần dần khôi phục điềm tĩnh. Chốc lát sau, gương mặt biến đổi thất thường, dáng người chôn chân tại chỗ như pho tượng đã biến mất, nàng ta dùng tay áo lau lệ trên mặt, xốc lại xiêm y, từ tốn đứng dậy.

Hạ ma ma từ nãy tới giờ chỉ lặng lẽ khóc, không dám làm phiền, giờ thấy nàng ta định thần lại, lúc này mới bước lên dìu, đỡ nàng ngồi xuống mép giường, Ngô thị bình tĩnh nói: “Lát nữa sẽ có người sang đưa ta tới biệt viện, ma ma không cần theo ta chịu khổ…”

Dứt lời thấy Hạ ma ma nôn nóng muốn đáp, nàng ta liền cầm chặt tay Hạ ma ma, mắt dâng đầy hận ý, bảo: “Ma ma, nỗi nhục hôm nay sau này ta sẽ trả lại gấp trăm lần. Ma ma hiểu ta nhất, giờ ma ma theo ta chỉ cùng chịu khổ mà thôi, liệu có ích lợi gì. Ma ma yên tâm, dù sao ta cũng là mẫu thân của hai vị thiếu gia, đố kẻ nào dám cả gan ức hiếp ta. Ta chỉ lo cho Ngọc nha đầu, ma ma ở lại đây, giúp ta chăm sóc nó, ta mới có thể yên lòng.”

Thấy Ngô thị kiên quyết, Hạ ma ma bất thần thổn thức, Ngô thị vỗ tay bà bảo: “Chốc nữa ma ma tới Lạc Du viện khuyên nhủ con bé, bảo nó chớ hành xử tùy tiện, đừng vì việc ta phải tới biệt viện mà gây loạn, thay vào đó hãy thay ta hiếu kính với tổ mẫu và phụ thân nó. Còn chuyện hôn sự của nó… Ta nhất định sẽ tìm cách hồi phủ trước khi nó cập kê… Ma ma bảo nó rằng chuyện Võ An Hầu phủ đành thôi vậy, nhưng hẵng yên tâm, rồi ta sẽ tìm một mối khác, bảo nó phải tin tưởng ta.”

Hạ ma ma vâng lời, Ngô thị lại căn dặn đôi câu, sau đó thả cho bà đi. Lúc bà ta tới Lạc Du viện, Diêu Cẩm Ngọc đã biết chuyện ở Thục Đức viện, trong phòng ngập mảnh sứ vỡ, đám nha hoàn phục dịch nơm nớp lo sợ, còn Diêu Cẩm Ngọc thì đương úp sấp vào giường, thổn thức liên hồi.

Tôn ma ma đứng cạnh khuyên: “Tiểu thư đừng ầm ĩ nữa, phu nhân mà đi, đám nô tài bợ đỡ trong viện này không chừng sẽ lập tức thưa chuyện tiểu thư dằn dỗi ra ngoài, lão gia và lão thái thái nghe thấy lại tưởng tiểu thư tính tình xốc nổi, không phục quyết định của bề trên, còn muốn chống đối, vậy sau này trong phủ tiểu thư càng khó sống…”

Tôn ma ma đương khuyên lơn, đám Diệu Hồng thấy Hạ ma ma bước vào thì vội bẩm báo. Diêu Cẩm Ngọc nghe tiếng ngẩng phắt đầu lên, xăm xăm nhìn Hạ ma ma bằng đôi mắt đỏ dựng.

Trông búi tóc Diêu Cẩm Ngọc xộc xệch, gương mặt loang nước mắt, ánh mắt đầy vẻ chờ mong, Hạ ma ma vô thức đau xót, nhún mình hành lễ, đoạn truyền lại những lời của Ngô thị, Diêu Cẩm Ngọc nghe xong lại không nổi cáu, chỉ cụp mắt, siết chặt cái chăn trong tay. Hạ ma ma thấy nàng chẳng nói chẳng rằng, cũng không khóc không gào, tưởng chừng như bỗng dưng trở thành người khác, tức thì hoảng hốt kêu: “Tiểu thư đừng giận phu nhân, phu nhân lo nhất cho người đấy…”

Diêu Cẩm Ngọc ngẩng đầu cắt lời, bình tĩnh nói: “Ma ma không cần nhiều lời, ta hiểu hết, sau này ta sẽ không để mẫu thân suốt ngày phải lo lắng cho mình nữa.”

Nàng ta dứt lời liền đứng lên, vừa bước tới bàn phấn, vừa ra lệnh: “Vú nuôi vấn tóc cho ta, còn phiền Hạ ma ma tìm giúp ta bộ xiêm y thích hợp, ta muốn tới Phúc Lộc viện thỉnh an lão thái thái.”

Hai bà vú kinh ngạc, Hạ ma ma vội hỏi: “Đại tiểu thư, người không nghe lời phu nhân sao, phu nhân đã nói đừng gây loạn mà. Giờ Đại tiểu thư vẫn bị cấm chừng, đâu thể tự tiện rời Lạc Du viện, lão thái thái đương cơn thịnh nộ, Đại tiểu thư lại xuất hiện chẳng phải khiến người thêm phần tức giận sao.”

Diêu Cẩm Ngọc nhoẻn cười, ngoảnh đầu đáp: “Không biết ma ma có nhớ, hôm trước ta tự ý rời Lạc Du viện, đám nô tài đều trông thấy ta hành xử lỗ mãng, tranh cãi với Tứ muội muội tại nhị môn? Hôm đó ta đã ngỗ ngược với bề trên, tự ý xuất viện, hôm nay mẫu thân mắc tội lớn, chịu nhục nhã rời phủ, ta thân là con gái mà chỉ biết trơ mắt nhìn ư? Đằng nào cũng chịu tiếng ác độc hung hăng, chẳng lẽ còn định gánh thêm tội danh bất hiếu? Các ngươi yên tâm, ta không làm loạn, ta chỉ van vỉ lão thái thái cho tới tiễn mẫu thân mà thôi. Ma ma à, “ai nên khôn chẳng dại đôi lần”. Hơn nữa, bận này rời phủ nào biết bao giờ trở lại, ta sao có thể không tiễn? Mẫu thân… Mẫu thân vừa mới sảy thai, phụ thân lại khiến mẫu thân đau lòng khôn kể, ta không thể chỉ biết lo mỗi thân mình.”

Diêu Cẩm Ngọc vừa nói vừa trào lệ, hai bà vú cả mừng tới chảy nước mắt, mỗi người một việc giúp Diêu Cẩm Ngọc thay đồ.

Nửa canh giờ sau, trong Y Huyền viện, Bạch Chỉ kể lại chuyện Diêu Cẩm Ngọc quỳ gối cầu xin lão thái thái trước Phúc Lộc viện: “Lão thái thái không muốn gặp, Đại tiểu thư quỳ gối trên nền đá trước sân, liên tục khấu đầu, van nài lão thái thái cho tới tiễn phu nhân. Nghe nói Đại tiểu thư không mặc áo choàng, quỳ suốt gần nửa canh giờ giữa trời giăng hoa tuyết.”

Cẩm Sắt khẽ nhướn hàng mi dày, thư thả ngẩng đầu lên, buông quyển sách trên tay xuống, đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài. Trời tối sầm, gió đập mạnh lên cửa sổ, chốc nữa hẳn sẽ có bão tuyết. Với thời tiết giá băng như vậy mà Diêu Cẩm Ngọc còn có thể quỳ tới gần nửa canh giờ, quả đúng là trải gian nan mới tôi luyện thành người.

Nàng nhếch miệng cười, đoạn bảo: “Đại tỷ tỷ hành xử như vậy, tuy bề ngoài lão thái thái tỏ ra không bằng lòng, nhưng chắc chắn trong lòng rất tán thưởng, bởi Đại tỷ tỷ một lòng hiếu thảo với mẫu thân. Trước đây Đại tỷ tỷ cậy được thím che chở, nên không quá quan tâm tới lão thái thái, nhưng từ rày về sau chắc chắn chị ta sẽ lấy lòng lão thái thái bằng mọi cách, hơn nữa qua cử chỉ này, lão thái thái sẽ coi chị ta trưởng thành chín chắn hơn xưa. Được lão thái thái coi trọng, chở che, dù phu nhân không có trong phủ, lão thái thái vẫn sẽ để tâm tới hôn sự của chị ấy, huống chi phu nhân hồi phủ được hay không còn phải xem ý lão thái thái, Đại tỷ tỷ ứng xử cũng khéo thật.”

Cẩm Sắt dứt lời liền phất nhẹ đầu bảo: “Lão thái thái sẽ không bắt Đại tỷ tỷ quỳ lâu đâu, không chừng bây giờ đã ưng thuận chị ấy rồi. Phu nhân sắp rời phủ chưa? Mang áo choàng tới, chúng ta cũng phải tới tiễn phu nhân chứ.”

Quả nhiên khi Cẩm Sắt tới nhị môn thì bắt gặp Diêu Cẩm Ngọc cùng Diệu Hồng, Tôn ma ma đứng gần ảnh bích. Bên cạnh đậu một chiếc xe ngựa thùng đen, cửa sổ xe mở rộng, Diêu Cẩm Ngọc đứng bên ngoài nói chuyện với người bên trong, mắt rơm rớm lệ, thần sắc buồn bã.

Cẩm Sắt chui ra khỏi kiệu, nàng bình tĩnh khép chặt áo choàng, Diêu Cẩm Ngọc nghe được động tĩnh nhìn sang, thấy Cẩm Sắt khoác áo choàng lông cáo màu xanh biển, mặt đeo mạng trắng đứng giữa trời tuyết, da dẻ trơn mịn trắng ngần, phong thái xuất trần, thái độ ung dung, cơ hồ ngạo nghễ giữa gió sương, Diêu Cẩm Ngọc mím chặt môi, đôi mắt ánh vẻ căm tức trong thoáng chốc rồi biến mất ngay.

Hai người đối diện nhau, Cẩm Sắt mỉm cười, nàng cất bước tới cạnh xe, Diêu Cẩm Ngọc cũng tiến lên đón, kéo tay Cẩm Sắt nói: “Hôm nay mẫu thân rời phủ, chỉ có mình Tứ muội tới tiễn, ân tình này ta sẽ ghi tạc trong lòng. Trước đây ta thiển cận, trách lầm muội, giờ mới biết muội đúng là người phóng khoáng rộng lượng, Tứ muội đừng chấp nhặt ta, tha thứ cho ta nhé.”

Cẩm Sắt bị Diêu Cẩm Ngọc siết tay đến phát đau, gương mặt Diêu Cẩm Ngọc tuy đượm tươi cười nhưng đôi mắt ánh vẻ căm giận ngấm ngầm, nhìn chiếc áo choàng lông vũ xanh biếc trên vai nàng ta, Cẩm Sắt đoán chắc do lão thái thái ban tặng.

Nàng từ tốn rút tay ra, mỉm cười lấy bọc đồ từ tay Bạch Chỉ rồi cất tiếng: “Đại tỷ nói gì thế, chị em trong nhà với nhau, sao phải khách sáo như vậy. Cùng sống trong một nhà, ngày thường khó tránh cãi vã đôi câu. Người thân ấy mà, càng đánh càng thêm thân, có phải không hả chị?”

Dứt lời, nàng nhún mình thi lễ về hướng xe ngựa, cất tiếng: “Thưa thím, thôn trang vốn đơn sơ thiếu thốn, con cũng chẳng có đồ tốt gì, trong bọc này là hàng len dạ hảo hạng mà hôm qua Văn Thanh lấy từ cửa hàng về, thím hãy mang theo, để tránh sau này trời trở lạnh còn có đồ dùng.”

Diêu Cẩm Ngọc bất thần siết chặt tay lại, còn Ngô thị ngồi trong xe ngựa thì tức giận tới phát run. Đồ len dạ nàng ta đâu có thiếu, Diêu Cẩm Sắt cố tình tỏ vẻ bố thí đây mà, nhưng quan trọng hơn, trong lời của Cẩm Sắt chứa ẩn ý. Gia sản Diêu Giang để lại có một cửa hàng len dạ đặt tại Giang Châu, ba năm trước quản sự cửa hàng chẳng may qua đời, lúc đó Ngô thị lại tiếp nhận gia sản, tiện thể bố trí thân tín quản lý, từ bấy tới giờ luôn trục lợi từ cửa hàng này. Bây giờ Cẩm Sắt viện cớ tới tiễn tặng đồ, rõ ràng có hàm ý cảnh cáo.

Ngô thị nghiến răng nghe Cẩm Sắt tiếp lời: “Thím à, tục ngữ có câu ‘Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt’*, thím tới thôn trang nhất định phải để ý chăm lo sức khỏe, bởi Đại ca, Nhị ca, Đại tỷ tỷ vẫn một lòng lo lắng cho thím đấy. Sau này chú nguôi giận, chắc hẳn sẽ đích thân tới đón thím về. Nhân cách thím thế nào ai nấy đều rõ, con xem sổ sách mới biết hai năm qua thím vất vả quản lý gia sản giúp chị em con ra sao, con thực sự cảm kích vô ngần, định bụng lúc người trong họ tới tiếp nhận gia sản, nhất định kể lại công lao, nhóm trưởng bối biết thím đối đãi tử tế hiền hậu với chị em con như vậy, lại xem việc thím bị thiếp thất hãm hại, sao có thể dung túng chú sủng thiếp diệt thê? Chắc hẳn nhóm trưởng bối sẽ đòi lại công bằng giùm thím, để chú đón thím trở về, thím hẵng tạm yên lòng.”

*Nghĩa là nền tảng cơ bản vẫn còn, thì dù bị tổn hại hoặc chèn ép nhất thời cũng không ảnh hưởng tới đại cuộc.

Ngô thị bấy giờ mới rõ ràng hàm ý của Cẩm Sắt. Ba năm qua nàng ta quả đã kiếm được rất nhiều lợi lộc từ gia sản của Văn Thanh, nhưng nàng ta bòn rút rất tinh vi cẩn trọng, có điều nào có chuyện gì có thể kín kẽ hoàn toàn, huống chi sự tình bất ngờ lộ tẩy, nàng ta nghiễm nhiên không kịp lấp liếm. Nếu một mai nhóm trưởng bối nhảy vào tra xét, hẳn nàng ta sẽ lại bị trách phạt.

Nếu vẫn ở trong phủ, nàng ta chắc chắn sẽ tìm ra cách đối phó, nhóm trưởng bối sẽ không chỉ vì chị em Cẩm Sắt mà gây khó dễ cho Diêu phủ, nhưng giờ đây bị phạt tới thôn trang, lại thêm Diêu Lễ Hách lạnh nhạt, nếu Diêu Cẩm Sắt quả thật muốn xé to chuyện, làm rõ ngọn ngành, chưa biết chừng nhóm tộc trưởng sẽ bắt Diêu Lễ Hách bỏ nàng thật. Niệm tình sinh dưỡng hai người con trai, Diêu Lễ Hách có thể không bỏ nàng, song có khi lại đưa một chén thuốc độc tới thôn trang, khiến nàng khỏi cần trở về. Với tính cách của Diêu Lễ Hách, chuyện vô lương tâm như vậy dám xảy ra lắm chứ!

Ngô thị bất chợt chột dạ, siết chặt tay rồi mới từ từ thả ra, thầm quyết định, đoạn cất tiếng bảo Lăng Yến: “Ngươi xuống thay ta nhận lễ của Tứ tiểu thư, bảo rằng ta hiểu tấm lòng con bé. Ban ngày dù đã giao hết sổ sách, nhưng một số khế ước mua bán quan trọng chưa kịp chuyển giao rõ ràng, tuy ta rời phủ nhưng vẫn còn Hạ ma ma, bảo Tứ tiểu thư cứ yên tâm. Tứ tiểu thư có lòng nói tốt cho ta trước mặt tộc trưởng và nhóm trưởng bối, một phần vì ta, phần khác vì thể diện của lão gia và lão thái thái, mối ân tình này ta sẽ ghi nhớ, bảo con bé không cần bận tâm.”

Ngô thị chẳng qua không muốn trực tiếp giáp mặt Cẩm Sắt, lời nàng ta nói ai nấy đều nghe rõ, Cẩm Sắt tươi tắn nhún mình thi lễ nói: “Chúc thím thượng lộ bình an.”

Ngay đêm đó Hạ ma ma đích thân mang tới Y Huyền viện 13 tấm ngân phiếu trị giá khoảng 4 vạn lượng bạc, Cẩm Sắt bảo Vương ma ma thu lại, mấy năm qua hẳn Ngô thị hẳn trục lợi kiếm lời lớn hơn thế này nhiều, nhưng dù sao đòi được một khoản tiền nhất định cũng tốt lắm rồi. Huống chi nàng vốn không có ý định làm ầm chuyện lên, Diêu Lễ Hách vẫn là chủ nhân Diêu phủ, nhóm tộc trưởng luôn nể mặt hắn, nàng mà chuyện bé xé ra to thì chỉ khiến bọn họ chán ghét chị em nàng, lại tưởng chị em nàng nhỏ mọn, không nhớ ân tình dưỡng dục.

Sau khi Ngô thị tới thôn trang, Tứ phu nhân nghiễm nhiên tiếp quản việc nhà, Tứ phòng nhất thời rạng rỡ vô ngần, trong khi đó Diêu Cẩm Ngọc ngày ngày yên lặng tu thân dưỡng tính trong Lạc Du viện, không ra ngoài nửa bước, cách hai hôm lại sai Tôn ma ma đem bản sao chép nữ giới và kinh Phật của nàng ta tới đưa cho lão thái thái ở Phúc Lộc viện.

Ba ngày sau, tộc trưởng và nhóm trưởng bối sai người tới tiếp nhận gia sản, bởi Cẩm Sắt mắt nhắm mắt mở tán thành hết, nên tất thảy đều thuận lợi. Diêu Trạch Thanh, người được kỳ vọng giữ chức tộc trưởng sau này kiêm chủ trì việc tiếp nhận thấy Cẩm Sắt không điều tra kỹ chuyện gia sản thì bụng nghĩ Cẩm Sắt là đứa biết phân rõ nặng nhẹ, bảo toàn thanh danh Diêu thị, bởi thế ông càng lúc càng yêu mến và coi trọng Cẩm Sắt cùng Văn Thanh.

Đương lúc ông chuẩn bị rời phủ, Cẩm Sắt thừa dịp không ai chú ý liền đuổi theo, tới nơi kín đáo, nàng cất giọng cản: “Xin Thái thúc công* dừng bước.”

*Thái thúc công là cách gọi bề trên một cách trang trọng, vì Diêu Trạch Thanh có tuổi tác và địa vị ngang bằng với ông cố nội Diêu Trạch Dư của Cẩm Sắt, nên từ giờ mình sẽ để Cẩm Sắt xưng “con” gọi “ngài/Thái thúc công” với vị này nhé.

Diêu Trạch Thanh ngoảnh lại trông, thấy Cẩm Sắt bước nhanh tới, dịu dàng nhún mình thi lễ, ông hơi ngạc nhiên, biết nàng có lời muốn nói, bèn mở lời hỏi trước: “Chuyện gia sản còn lấn cấn chỗ nào à?”

Cẩm Sắt mỉm cười tiến thêm hai bước, đoạn cất tiếng: “Chuyện gia sản được các trưởng bối trong họ lo liệu giùm, con và Văn Thanh vô cùng yên tâm, cũng không định hỏi thêm gì. Con muốn xin ý kiến Thái thúc công chuyện khác cơ.”

Nàng dứt lời bèn liếc nhìn sang quản sự thân tín của Diêu Trạch Thanh, Diêu Trạch Thanh khoát tay cho y đi trước, bấy giờ Cẩm Sắt mới quỳ xuống thưa: “Mấy ngày qua chắc ngài cũng nghe nói tới bao lời đồn đại về phủ Võ An hầu liên quan tới con. Chính vì chuyện này mà con luôn thấy phấp phỏng lo âu, hôn sự của con và Võ An hầu phủ vốn do cha mẹ định ra lúc sinh thời, con không dám không theo, nhưng với tình hình hiện giờ, con thật vô cùng phân vân lưỡng lự, không biết có nên tiếp tục giữ mối hôn sự này, tuân lời dặn dò của cha mẹ hay không, xin ngài dẫn đường chỉ lối giúp con với.”

Cẩm Sắt nói xong liền giương vẻ mặt bất an và lo lắng về phía Diêu Trạch Thanh, Diêu Trạch Thanh thở dài hỏi: “Con muốn từ hôn sao?”

Cẩm Sắt dập đầu, rơi lệ thốt: “Thái thúc công, mặc dù con là phận nữ nhi, nhưng hiểu rõ cốt cách làm người, phu nhân Võ An hầu không ưa con, con cũng không thích chuyện ép duyên*, mong ngài ra mặt phân xử giùm con, giúp con hủy mối hôn này.”

*Nguyên văn là cụm “Cường nhân sở nan”: Nghĩa là ép người khác làm chuyện người đó không muốn làm hoặc không thể làm.

Diêu Trạch Thanh chau mày đáp: “Hôn sự này do song thân con định ra, hiện giờ song thân con không còn, con lại được gửi nuôi trong phủ Đồng Tri, Diêu Lễ Hách và Quách thị là trưởng bối trong nhà, đáng lẽ con nên thưa gửi chuyện này với họ chứ, sao lại tới tìm ta. Con đứng dậy đi, việc này ta không thể giúp được.”
Bình Luận (0)
Comment