Danh Gia Vọng Tộc

Chương 82

Cẩm Sắc mặc áo màu trắng thuần phối hợp với khăn che mặt bằng tơ tằm màu bạc, phía dưới là váy màu xám trắng bên ngoài khoác áo choàng màu tro thật đày, hai búi tóc đen được cột gọn gàng bằng hai sợi dây buộc bằng nhung trắng, nàng được đám người Vương ma ma vây quanh dẫn ra khỏi phòng.

Trong viện đã được lên đèn từ sớm, hạ nhân đang ồn ào bàn luận về nguyên nhân vì sao Diêu Cẩm Ngọc tự tử, vừa nhìn thấy Cẩm Sắc đi ra mọi người liền im lặng, cúi đầu cung kính hành lễ, Cẩm Sắc đứng trên bậc thang cẩn thận nhìn xuống những nô bộc đang hành lễ trong sân, môi nàng hơi cong lên, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuyệt trần của nàng hiển hiện ra ý cười tự giễu.

Ngày xưa nàng rất ít chú ý đến mọi việc trong viện, mọi thời gian chủ yếu nàng đều ở trong phòng đọc sách, vẽ tranh đôi khi đánh đàn thêu hoa, nàng không hề chú ý đến nhóm nô tỳ trong Y Huyền viện bị Ngô thị xếp vào, họ đối với nàng chỉ là cung kính ở ngoài mặt mà thôi. Nàng mặc dù trong lòng đều biết rõ, nhưng do nàng vẫn biết mình ăn mặc không lo, lại sống nhờ ở Diêu phủ, Ngô thị lại đối đãi với nàng và Văn Thanh rất tốt, cho nên đối với nhóm nô tỳ này nàng đều nhẫn nhịn, tất cả nàng đều chiều theo họ nên làm cho mọi người ở Diêu phủ đều biết rõ làm nô tỳ ở Y Huyền viện rất nhàn hạ.

Mặc dù thời gian trước nàng đã thay đổi một đám nô tỳ, đám nô tỳ tuy không dám ở trước mặt thì cung kính sau lưng lại coi thường nàng, nhưng dĩ nhiên cũng không giống như bây giờ thở cũng không dám thở mạnh, tất cả đều rất cẩn thận. Cẩm Sắc tất nhiên biết bọn họ là vì chuyện của Diêu Cẩm Ngọc chết mà bị kích động, bên cạnh đó lại nhìn thấy Ngô thị bị đưa ra khỏi phủ, lão thái thái bị trúng gió, bây giờ Đại cô nương tánh mạng cũng không còn, lúc này họ mới hiểu rõ nên không dám coi khinh nàng như trước nữa.

Việc bắt nạt kẻ yếu, đúng thật là thiên tính của con người.....

Cẩm Sắc đến bên ngoài Lạc Du viện, từ rất xa nàng đã thấy được bên ngoài viện đã treo đèn trắng, có thể thấy được chiếc khăn tang ở trong gió đêm tung bay mang theo cả tiếng khóc than. Trong đó tiếng khóc của Tứ phu nhân là lớn nhất, từ xa đã nghe được tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế.

Cẩm Sắc bước xuống kiệu, liền gặp mọi người đang ở trước Lạc Du viện. Mã thị, Trương thị, Trần thị đứng bên ngoài viện lấy khăn lau nước mắt. Diêu Cẩm Hồng và ba vị cô nương cũng đều đã đến,họ đang đứng ở một chỗ khóc nức nở. Mà tiểu Quách thị đang được hai ma ma đỡ đứng ở phía trước, bà khóc đến không thở nổi mà miệng còn luôn than thở: “Ngọc nha đầu, con sao lại có thể nghĩ quẩn như vậy, con cứ như vậy mà ra đi, con nói thím biết ăn nói như thế nào với chị dâu đây.... Đều là tại cái gã vô liêm sỉ họ Tạ kia, hắn làm ra việc không bằng loài cầm thú, ông trời, sao ông lại bất công như vậy, sao ông không cho sét đánh chết kẻ ác độc kia, mà trái lại làm hại đến chất nữ như ngọc của ta phải chịu tội thế này!”

Cẩm Sắc nhìn thấy ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt Tiểu Quách thị nhìn thật thê lương nhưng lại không hề thấy một giọt nước mắt nào, đúng là làm khó cho bà ta nảy giờ gào khan cả cổ mà vẫn có thể kiên trì tiếp tục được. Chuyện Diêu Cẩm Ngọc tự sát, người bên ngoài nghe xong chỉ có thể nghĩ là do Tạ Thiếu Xuyên ác độc làm bẩn trong sạch của nàng ta, họ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, họ cũng nghĩ đến người đã chết nên không hề chửi rủa nàng ta, mà đối với thanh danh của các cô nương Diêu gia việc này lại càng thêm có ích.

Nàng biết rõ Tiểu Quách thị ra vẻ như vậy tất cả cũng chỉ vì Diêu Cẩm Hồng mà thôi. Mà Cẩm Sắc cũng là con gái Diêu gia, nếu chuyện gièm pha của Diêu Cẩm Ngọc mà truyền ra ngoài, rồi sau đó nàng ta lại là thiếp của Tạ Thiếu Xuyên, thì thanh danh của Cẩm Sắc nàng cũng bị bôi đen. Cha mẹ Cẩm Sắc chết sớm, mà ở kiếp trước thanh danh nàng lại bị Tạ Thiếu Văn bôi đen, thực ra khi đó nàng cũng chỉ cùng Tạ Thiếu Xuyên cùng ở một chổ một đêm, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì,nhưng do loạn ở Kim Châu, em trai nàng lại gặp chuyện không may cho nên Cẩm Sắc may mắn thoát chết cũng chỉ bị đưa đến Hầu phủ làm thiếp.

Mà nay Diêu Cẩm Ngọc lại bị vấy bẩn trong chính phủ đệ của mình, chuyện này tất cả mọi người đều biết, Diêu thị làm sao có thể che chở cho nàng ta?! Đêm hôm qua, ở Thư Hằng viện Cẩm Sắc thấy cảnh Diêu Cẩm Ngọc chật vật như vậy thì nàng đã biết chuyện sẽ thành như thế này rồi. Nhìn thấy nhóm người bị cấm vào bên ngoài cửa Lạc Du viện, nàng đã hiểu rõ tình thương của cha đối với con gái của Diêu Lễ Hách.

Vẫn biết Diêu Lễ Hách là loại người ích kỉ, ông ta sẽ không đem đứa con gái bị vấy bẩn cản trở con đường làm quan của mình để ở trong lòng, chuyện thành ra như bây giờ ông ta cũng xem như còn có chút tính người. Ông ta làm cho cái chết của Diêu Cẩm Ngọc biến thành tự sát tạ tội, sau đó ông ta còn cấm không cho mọi người đi vào, rồi lại tuyên dương con gái Diêu gia trinh liệt, mấy người Tiểu Quách thị cũng đoán được ý này, thế nên bọn họ mới phối hợp bày ra vẻ khóc than thảm thiết ở ngoài viện.

Họ mặc kệ tình huống của Diêu Cẩm Ngọc là như thế nào, được đưa đi đâu,họ chỉ biết từ nay về sau trưởng nữ của Diêu gia thật sự đã chết. Nếu Diêu Cẩm Ngọc thực sự còn sống cũng chỉ có thể mai danh ẩn tích kéo dài hơi tàn, đối với một tiểu thư khuê các bị gia tộc vứt bỏ mà nói, vừa không có thân phận, lại đang là thời loạn lạc, phải chịu đựng cái gì đối mặt với cái gì người bình thường nghĩ đều có thể biết được. Diêu Cẩm Ngọc là người được nuông chiều từ bé, đối với nàng ta việc còn sống mới thực sự là địa ngục, có thể sống sót được hay không cũng còn phải tùy vào số phận của nàng ta nữa.

Cẩm Sắc nhìn một chút là đã nhìn thấy rõ Diêu Cẩm Ngọc, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt nàng ta tái nhợt, đôi mắt vì khóc đã sưng đỏ, khi nàng ta nhìn thấy Cẩm Sắc thì vội quay đầu đi. Cẩm Sắc thấy vậy vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, nàng chỉ đứng xa xa, cũng không bước lên phía trước. Nàng cũng chỉ là muốn đi xem qua một chút, nàng cũng hiểu đạo lý không thể vội vàng.

Cẩm Sắc đứng đó một lúc lâu sau, liền thấy được Diêu Lễ Hách cực kì bi ai được Diêu Văn Kiệt đỡ đi ra khỏi Lạc Du viện, mặt Diêu Lễ Hách đã đầy nước mắt, nửa người đều dựa vào trên người Diêu Văn Kiệt. Thấy hai người đi ra, nhóm người Tiểu Quách thị đi lên nghênh đón, nói vài lời khuyên giải an ủi, lúc đó Diêu Lễ Hách mới nói với Tiểu Quách thị: “ Ngọc nha đầu thật là mệnh khổ, ta làm phụ thân thật có lỗi với nó, tối nay ta sẽ ở lại linh đường thủ linh cho nó, trò chuyện với nó. Ngày mai ta sẽ đưa tang cho Ngọc nha đầu, mẫu thân hiện đang bị bệnh, phu nhân của ta lại đang ở biệt viện, việc đưa tang đành nhờ vả em dâu”

Tiểu Quách thị nghe vậy liền cười nói: “Anh chồng yên tâm, em dâu sớm đã phân công cho bọn hạ nhân thay nhau xử lý chuyện này, tuy cũng không quá rầm rộ, nhưng cũng không quá bôi nhọ Ngọc nha đầu.”

Diêu Lễ Hách nghe vậy thì mệt mỏi gật nhẹ đầu, vừa bảo nhóm người Tiểu Quách thị ra về liền quay người chăm chú nhìn Cẩm Sắc, ngọn đèn chiếu lên khăn tang ở phía sau mặt ông ta tung bay, vẻ mặt ông ta nháy mắt liền trở nên âm lệ, ánh mắt lợi hại nhìn xuyên qua đám người chiếu thẳng vào Cẩm Sắc. Trên mặt Cẩm Sắc buồn rầu không hề thay đổi, nàng cảm thấy được người Vương ma ma cứng đờ, nàng liền vỗ vỗ tay bà như vậy mới khiến cho Vương ma ma cúi đầu làm lễ với Diêu Lễ Hách.

Diêu Văn Kiệt đang đỡ bên người Diêu Lễ Hách cũng theo sau nhìn sang, thấy sắc mặt Cẩm Sắc vẫn không hề thay đổi, hắn đột nhiên buông Diêu Lễ Hách ra, phẫn nộ hướng phía nàng lao tới. Động tác của hắn rất nhanh, trong giây lát liền đến bên cạnh Cẩm Sắc, đám người Vương ma ma hoảng sợ chắn phía trước người cho nàng. Diêu Văn kiệt liền quát lớn: “ Mày trả lại mạng cho em gái tao!”

Vương ma ma bưới lên phía trước ngăn lại Diêu Văn Kiệt, sau đó liền hô to: “Tại sao Nhị thiếu gia lại có thể nói như vậy? Người trong tộc đã cho phép cô nương nhà chúng tôi từ hôn, thế tử Võ An Hầu vào trong phủ cũng không phải là ý của cô nương nhà chúng tôi, còn công tử họ Tạ cũng là lão gia nghênh đón vào phủ, làm sao mọi người có thể biết được hắn là loại súc sinh như vậy, còn việc Đại cô nương chết, tất cả các cô nương đều vô cùng đau sót. Nhị thiếu gia làm sao có thể trút giận lên người cô nương nhà chúng tôi như vậy được chứ!”

Diêu Văn Kiệt làm sao có thể nghe lọt lời Vương ma ma nói gì, hắn đẩy hai cái làm Vương ma ma té ngã, rồi lại dẩy ra hai người Bạch Chỉ, Bạch Hạc bên người Cẩm Sắc, tiếp đó hắn nâng tay liền muốn tát lên mặt Cẩm Sắc, Cẩm Sắc nhíu mày lùi về phía sau, lùi ba bước liền vướng phải cổ kiệu ở phía sau, nàng chỉ thấy được có một bóng đen chợt lóe lên trước mặt. Thấy tay to của Diêu Văn Kiệt sắp tát vào mặt mình, nàng theo quán tính liền nhắm lại.

Nàng chưa cảm thấy được đau đớn ở trên mặt, đã nghe được bên tai truyền đến tiếng nói lạnh lùng: “Diêu nhị công tử thật ghê gớm”Giọng nói đó vừa xong liền nghe thấy bên cạnh có tiếng hét thảm thiết, Cẩm Sắc liền mở to mắt ngay lập tức thấy tay trái Diêu Văn Kiệt đang nắm lấy tay phải, ngã xuống với sắc mặt tái nhợt cùng vặn vẹo. Nàng kinh ngạc quay đầu thấy được ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dương Tùng chi.

Bóng đêm che khuất khuôn mặt hắn khẽ nhếch càng trở nên sắc bén, đôi mắt lạnh lẽo lại phảng phất giống như có tia lửa, đáy mắt dấy lên một ngọn lửa. Bóng dáng lạnh lùng mà cao ngất của hắn đứng bên cạnh nàng, đang nhìn chằm chằm Diêu Văn Kiệt nằm co quắp trên đất.

Giọng nói của hắn lạnh lẽo mang theo nhợt nhạt kinh thường, thể hiện bản tính lãnh ngạn (lạnh lùng + cứng rắn), sự phẫn nộ mang theo nghiêm nghị cùng nhuệ khí làm người ta không dám nhìn thẳng. Diêu Văn Kiệt không biết là bị thương quá đau hay là do bị Dương Tùng Chi dọa sợ, cả người hắn ta co quắp, run lẩy bẩy hoàn toàn không dám lại đi nhìn Dương Tùng Chi

“Chị, chị không sao chứ?” Bên cạnh truyền đến giọng nói quan tâm của Văn Thanh. Cẩm Sắc lúc này mới thấy được thì ra từ tiền viện chạy tới không chỉ có Dương Tùng Chi mà còn có Văn Thanh, Lý Quan Dịch cùng Diêu Trạch Thanh. Cẩm Sắc đang cảm thấy kì lạ Dương Tùng Chi có thể xông vào nội viện Diêu gia một cách trắng trợn như vậy thì ra là đi cùng với Tộc lão.

Khi đang nói chuyện, Văn thanh đã chạy tới bắt lấy tay Cẩm Sắc, Cẩm Sắc thấy trong mắt đệ đệ chứa đầy vẻ lo lắng, nàng bất giác vỗ vỗ tay đệ đệ an ủi, trên mặt Văn Thanh lộ vẻ sợ hãi một lúc sau mới run giọng nói: “Đại tỷ vừa mới đi, trong lòng Nhị ca chắc chắn đang rất khổ sở, nếu làm như vậy có thể dễ chịu một chút. Tỷ tỷ.... tỷ tỷ hãy cố chịu một tát ấy đi, tỷ cũng đừng có trách Nhị ca được không....”

Cẩm Sắc nghe xong cũng chảy nước mắt, vô cùng tủi thân. Mà bên kia Lí Quan Ngôn lại hướng Diêu Trạch Thanh châm chọc cười, nói: “Trước kia có nghe nói qua về lễ giáo của Diêu gia, cũng là gia tộc lớn số một số hai ở Giang Châu. Ta nghe nói Diêu đại cô nương vì bị kẻ xấu lăng nhục mà tự sát để giữ gìn trinh tiết nên liền đến đây để phúng viếng, thật không ngờ lại có thể trông thấy huynh trưởng của đại cô nương ở trước mặt mọi người lại có thể trắng trợn ức hiếp muội muội trong tộc mồ côi yếu đuối. Bản Tiểu tướng hôm nay cũng coi như là có thể nhìn rõ, tuy la cùng cha cùng mẹ nhưng không nhất thiết là có thể đoan chính như Đại cô nương.”

Diêu Trạch Thanh nghe vậy trên mặt liền một trận nóng lên, nét mặt già nua hiện lên vẻ xấu hổ, tiếp theo mới tiến lên từng bước phẫn nộ quát: “Đưa hắn tha đi xuống, phạt quỳ từ đường ba ngày, nếu còn không ăn năn liền tiếp tục quỳ, cho đến khi chịu ăn năn hối lỗi mới cho trở về.”

Thấy Diêu Trạch Thanh đêm khuya đến, Diêu Lễ Hách biết chắc là đến kiểm tra. Hắn đã dựa theo quyết định của dòng họ. Diêu phủ hiện nay đã không còn Diêu đại tiểu thư, Diêu Lễ Hách chắc chắn Diêu Trạch Thanh sẽ không truy cứu nữa, ông ta cảm thấy nhẹ nhõm đang định tiến lên chào hỏi, lại nghe thấy Diêu Văn Kiệt bị phạt. Mặc dù lo lắng cho con nhưng không dám phản bác lại Tộc lão, sẽ bị ghép tội bất hiếu.

Hắn giọng nói lễ phép mà bi thương: “Là cháu không dạy dỗ tốt Văn Kiệt, cháu đã biết sai rồi, còn thỉnh ông chú bớt giận......” Nói xong lời này mới chăm chú nhìn về Cẩm Sắc nói: “Tứ nha đầu không sao phải không? Nhị ca của con cũng là bị chuyện Đại tỷ con chết làm cho đầu óc không được tỉnh táo, đều không phải là cố ý nhằm vào con, con đừng để trong lòng, nể mặt của bác mà tha thứ cho nó, bác thay nó xin lỗi con.”

Diêu Trạch Thanh phạt Diêu Văn Kiệt đi quỳ không phải là từ đường nhỏ của Diêu phủ mà từ đường lớn của Diêu tộc, quỳ từ đường đều là con trai trong tộc phạm vào sai lầm lớn, mất mặt xấu hổ, bị mọi người chỉ mắng không nói, chủ yếu nhất là chịu tội.

Trong từ đường đều có quản lý hình phạt người trong tộc ngày đêm chấp hình, mà người chấp hình ở đây đều thiết diện vô tư, dĩ nhên sẽ không thiên vị Diêu Văn Kiệt, tảng đá dùng để quỳ ba ngày ở từ đường cũng không phải là dễ dàng gì, cũng có thể bị quỳ đến tàn phế, cho nên Diêu Văn Kiệt là muốn mất nửa cái mạng, ít nhất trở về cũng phải tỉ mỉ điều dưỡng mấy tháng.

Nghe Diêu Trạch Thanh muốn phạt diêu văn kiệt quỳ từ đường, Diêu Lễ Hách sao có thể không sợ hãi cho được, mà nhiều người như vậy nhìn thấy sai lầm của Diêu Văn Kiệt, Diêu Lễ Hách không thể phản bác quyết định của dòng họ, chỉ có thể xuống tay từ trên người Cẩm Sắc. Hắn ăn nói khép nép như vậy với Cẩm Sắc, đó là muốn buộc Cẩm Sắt cầu tình giúp Diêu Văn Kiệt.

Cẩm Sắt sao có thể làm theo tâm nguyện của Diêu Lễ Hách? Nàng nghe vậy lúc này liền run giọng nói:“Đại tỷ tỷ...... Đại tỷ tỷ a......”

Cẩm Sắt vừa nói nước mắt liền rơi xuống, nửa dựa vào Văn Thanh dùng khăn che mặt liền khóc thảm thiết. Kia dáng dấp rõ ràng là do nghe được Diêu Lễ Hách nhắc tới Diêu Cẩm Ngọc mà vô cùng thương tâm, căn bản là không nghe được bất kì chuyện gì khác.

Diêu Lễ Hách thấy vậy thì tức giận đến cả người phát run, mà xụi lơ Diêu Văn Kiệt đã bị người kéo đi xuống. Tiếng cầu cứu của Diêu Văn Kiệt cũng xa dần, Diêu Lễ Hách chỉ cảm thấy tim mình như bị đao cắt, hai tay nắm chặt, giống như chỉ có thể nắm như vậy mới miễn cưỡng có thể khôi phục vẻ mặt, hắn suy yếu bị quản gia nâng dậy, hướng Diêu Trạch Thanh nói:“Chú cũng thấy rồi đấy, con gái đáng thương của cháu tự biết là làm ô uế dòng họ nên tự sát tạ tội, nay mẫu thân lại bị bệnh, trong phủ loạn thành một đoàn. Cháu lo lắng mẫu thân, mất đi con gái yêu, đã lao lực quá độ, Chú còn có cái gì phân phó liền sai khiến quản gia đi làm, cháu không thể tiếp chuyện được.”

Nghe ông ta nói xong Diêu Trạch Thanh nhìn quanh Lạc Du viện, nhân tiện nói: “Tự sát cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, lại không thể vào phần mộ tổ tiên, ngày mai đưa tang cũng đừng làm phô trương, theo ta thấy nên giảm bớt lễ nghi đi, cũng có thể sớm ngày làm cháu nó đi được an lòng.”

Diêu Lễ Hách nghe vậy cả người phát run, chảy nước mắt già nua đáp ứng, sau mới hướng hai người Dương Tùng Chi và Lí Quan Dịch thở dài, nói:“Đa tạ thế tử cùng Lý Nhị gia đến phúng viếng con gái, tại hạ thể xác và tinh thần mệt mỏi, không thể tiếp chuyện.”

Ông ta đi rồi, Diêu Trạch Thanh mới nói với Cẩm Sắt: “Sắp tới con sẽ theo ta đến kinh thành, con nên chuẩn bị tốt hành lý của mình đi”

Ngày trước khi phải nghe theo lời gia tộc lệnh cho Cẩm Sắt chuẩn bị hành trang để vào kinh, cùng với sính lễ của Võ An Hầu phủ đều được nâng lên thuyền. Cẩm Sắt mặc dù thấy đại cục đã định, nhưng khi nghe Diêu Trạch Thanh nói lại vẫn như như trước nao nao, trong lòng có loại cảm xúc khó tả. Nàng vẫn nhớ từ lúc trọng sinh tới nay đủ loại khó khăn cùng cố gắng, hốc mắt nàng hơi đỏ, ánh mắt lóe lóe, lúc này mới cúi đầu hành lễ nói:

“Con đều đã chuẩn bị tốt rồi, cảm tạ ông chú đã nghĩ đến. Văn Thanh nhà con nó không hiểu chuyện, mà nay chú lại vì chuyện của Đại tỷ mà thương tâm quá độ, Văn Thanh ở phủ khó tránh khỏi thêm phiền phức, làm cho chú phải phân tâm lo lắng cho nó, chẳng lẽ đây không phải bất hiếu? Lại nói, con và Văn Thanh từ biệt nhà bên ngoại cũng đã hơn bốn năm, ông ngoại cùng bà ngoại tuổi đã cao, con suy nghĩ muốn cùng mang em trai vào kinh, trước cũng muốn đi thăm nhà bên ngoại, còn mong ông chú cho phép.”

Sự việc như thế xảy ra, Diêu Lễ Hách hận không thể lột da nàng, Cẩm Sắt vào kinh tất nhiên là lo lắng để Văn Thanh ở lại Giang Châu. Có chuyện vừa rồi của Diêu Văn Kiệt, lại có Dương Tùng Chi cùng Lí Quan Dịch ở đây, Diêu Trạch Thanh không thể không đồng ý, liền đáp ứng rồi cùng đám người tiểu Quách thị nói hai câu nói, liền trở về phủ.

Mà Lạc Du viện bên này mọi người cũng ra về, Dương Tùng Chi cùng Lí Quan Dịch là muốn cùng Văn Thanh đi tiền viện, hôm nay ở lại khách viện Diêu gia.

Cẩm Sắt đoán chắc là Bình Nhạc quận chúa nghe nói diêu gia đêm vô cùng hỗn loạn, không yên lòng nên mới kêu Dương Tùng Chi cùng Lí Quan Dịch xuống núi suốt đêm đến Diêu phủ, nàng vô cùng cảm động, nhìn hướng Dương Tùng Chi, hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, một đôi con ngươi sớm đã không còn tàn khốc như vừa rồi, dưới ánh trăng tỏa ra sắc thái ấm áp làm an ổn lòng người.

Thất ánh mắt Cẩm Sắc lộ ra cảm kích, hắn chỉ cười nhợt nhạt, nói: “Nhị tỷ lo lắng nàng, hôm qua mẫu thân đã đến Giang Châu, thật ra còn hai ngày nữa Nhị tỷ hết ở cữ, chúng ta cũng sẽ về kinh. Mẫu thân bà ấy rất muốn trông thấy nàng, rất cảm tạ nàng đã cứu mẹ con tỷ tỷ. Nàng và Văn Thanh nếu không ngại có thể cùng chúng ta vào kinh, ta sẽ tự đi nói với Diêu lão thái gia.”

Cẩm Sắt nghe vậy trong lòng liền biết Dương Tùng Chi thấy tình cảnh vừa rồi nên trong lòng không yên tâm, hắn là có ý tốt. Nhưng Cẩm Sắt không theo Diêu Trạch Thanh vào kinh, lại đi theo người của Trấn Quốc Công phủ cũng không có cách gì giải thích được, cho nên nàng chỉ cười một tiếng, nói:“Ngài yên tâm, ông chú làm người chính trực, đối đãi tỷ đệ rất là khoan dung. Vốn nghĩ là trong hai ngày tới tiểu nữ sẽ tới thăm hỏi Vân tỷ tỷ, không nghĩ tới...... Như thế chắc chỉ có thể gặp lại ở Kinh thành.”

Dương Tùng Chi biết ý Cẩm Sắt muốn cự tuyệt liền cũng không nhiều lời nữa, thoáng nhìn hai mắt nàng nói:“Kinh thành gặp lại.”

Cẩm Sắt hướng hắn cười, lúc này mới hướng Lí Quan Dịch, cúi người hành lễ, ân cần nói: “Đa tạ Lý công tử có thể đến phúng viếng đại tỷ tỷ......”

Cẩm Sắt nói xong muốn nói lại thôi, Lí Quan Dịch thấy nàng như vậy ngược lại nói, nói:“Diêu tứ cô nương cứu chị dâu, cùng huyết mạch duy nhất của anh trai, đối với ta mà nói đó là ơn nghĩa lớn, có cái gì cứ việc nói thẳng.”

Cẩm Sắt thế này mới sắc mặt thẹn thùng lại cúi đầu hành lễ, nói:“Tiểu nữ có một thỉnh cầu không an phận, còn mong Lý công tử có thể đồng ý, cậu của tiểu nữ hiện nhận chức huyện lệnh ở Miên Lĩnh, tiểu nữ lại nghe nói vùng Miên Lĩnh hiện nay hình như có chút không yên ổn, rất lo lắng cho cậu nhỏ, ban đầu tiểu nữ tuổi nhỏ, ngoài tầm tay với. Nay được nhận biết công tử, liền da mặt dày muốn nhờ, không biết......”

Cẩm Sắt chưa nói hết lời, Lí Quan Dịch liền sảng khoái cười, nói: “Ta tưởng tứ cô nương hỏi chuyện gì, thì ra là vì thế. Vùng Miên Lĩnh năm trước gặp tai họa, náo loạn nạn trộm cướp, quả thật không phải là nơi thái bình, Tứ cô nương lo lắng cậu cũng là chuyện nên làm. Tứ cô nương chỉ sợ là muốn bảo ta gửi Nhị thúc một phong thư nhờ hắn chiếu cố nhiều hơn Ngũ gia phải không, tứ cô nương xin yên tâm đó là việc nên làm, thực nên như thế. Đã để Tứ cô nương phải mở miệng, thật là ta suy nghĩ không chu toàn, Tứ cô nương tha thứ ta tắc trách.”

Miên Lĩnh nằm quá gần biên quan phía nam của Đại Cẩm, mà Nhị thúc của Lý Quan Dịch cầm quân trấn giữ vùng phía nam, chủ yếu đóng quân tại Tùng Giang Quan không xa Miêu Lĩnh, cho nên mặc dù Cẩm Sắt chưa nói hết lời, Lí Quan Dịch đã hiểu rõ ý tứ của nàng.

Lí Quan Dịch nói xong liền hướng Cẩm Sắt vái chào, Cẩm Sắt cả kinh, liền nghiêng người né qua, nhưng tâm trạng liền buông lỏng, trên mặt đã lộ ra nụ cười, vội vàng cảm tạ.

Mắt thấy Văn Thanh cùng đám người Dương Tùng Chi đi xa, nàng mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, môi nàng giương cao, hơi thở lúc này chỉ là lành lạnh của hơi nước vào ban đêm, trong lòng thả lỏng, sao trời lấp lánh sáng ngời, bầu trời mệnh mông mà rộng lớn.

Ngày hôm đó trời còn chưa sáng hẳn, quan tài của Diêu Cẩm Ngọc được nâng ra Lạc Du viện, đưa ra khỏi Diêu phủ, đưa tang qua loa, tình hình rất thê lương. Trưởng nữ Diêu gia, lại có kết cục như vậy, cũng làm cho bọn hạ nhân thổn thức không thôi, từ đó mấy lời bàn tán về Diêu phủ mới thoáng tan một ít.

Hôm sau, Cẩm Sắt mang theo Liễu mama, Vương mama, Bạch Chỉ cùng vài cái thân cận nô tỳ, ngồi ấm kiệu ra Diêu phủ. Lúc lên xa ngựa, nàng quay lại nhìn Diêu phủ ở phía sau.

Ánh mắt nàng xuyên qua cửa lớn đỏ thắm cao lớn mà uy nghiêm, dừng lại ở chữ phúc được khắc trên tường xây làm bình phong ở cổng, không nhịn được liền nhẹ nhàng gợi lên khóe môi.

Cái gọi là, trong họa có phúc, trong phúc cũng có họa. Diêu Lễ Hách tự cảm thấy ở Giang Châu đã là ở trên vạn ngừoi, phú quý vô cùng, có từng nghĩ tới phúc họa trước giờ luôn gắn bó, giống hắn có những hành vi không đúng đắn, dung túng người nhà, lại tự cho là có thể lấy thúng úp voi, tham lam thiển cận, lại không biết được sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, phú quý như vậy liệu có năng lực giữ được đến bao lâu?

“Tỷ, làm sao vậy?”

Trong xe vang lên tiếng của Văn Thanh, Cẩm Sắt thấy Văn Thanh lộ ra thần sắc lo lắng nhìn mình, lúc này mới cười tiến vào xe ngựa, hướng Văn Thanh nháy mắt, nói: “Không có việc gì, từ kinh thành trở về có lẽ đã là cảnh còn người mất, tỷ tỷ nhìn nhiều một chút Diêu phủ, nhớ lại những ngày chúng ta ở đây.”

Văn thanh nghe vậy lại đẩy ra cửa sổ xe cũng nhìn về cổng lớn Diêu phủ, nheo mắt nói:“Đúng! phải nhớ thật kĩ, ta Diêu Văn Thanh sẽ không bao giờ quên mọi chuyện ở đây!”

Cẩm Sắt thấy trên khôn mặt non nớt, trẻ con của em lại thoáng hiện ra vẻ mặt cứng rắn cùng lạnh thấu xương, ánh mắt hơi hơi chợt lóe, mới cười khép lại cửa sổ, nói:“Cảnh vật nhớ kỹ cũng vô dụng, con người không thể vì sống yên ổn mà liền quên trước đây chịu nhục, cũng không nên bị cừu hận tra tấn, con người một khi trầm mê vào cừu hận thì lòng dạ sẽ không thể rộng rãi, tầm mắt sẽ không thể cởi mở. Không nên quên nỗi nhục trước đây phải luôn cảnh tỉnh chính mình. Mậu ca nhi, đệ phải luôn nhớ kỹ, mọi chuyện do sủng mà quý (cao quý), do quý mà phú (giàu có), do phú mà kiêu (kiêu ngạo), do kiêu mà phải chết, đây là một cái quy luật tất nhiên. Ngày sau tỷ đệ chúng ta nếu được hưởng an nhàn, cũng nên lấy nỗi nhục này để luôn luôn cảnh giác chính mình, không nên quan tâm thiệt hơn, khi sống yên ổn phải nghĩ đến ngày trước gian khổ, phải mọi lúc không quên phấn đấu cùng nghiêm khắc kiềm chế bản thân.”

Cẩm Sắt tỷ đệ một đường đi tới bến đò Phượng Kinh đã là hơn mười ba ngày sau, năm nay do khí hậu rét lạnh. Vừa lập đông, ở phía nam Giang Châu đã đổ xuống hai đợt tuyết nhỏ, mà Phượng Kinh càng gần phương bắc lại vừa qua trận tuyết lớn quả nhiên là rét vô cùng.

Vừa đúng ngày hôm đó lại có tuyết rơi, lọt vào trong tầm mắt là bến đò một màu trắng xóa, tuyết lớn dường như đã đem bầu trời cùng mặt sông hợp lại làm một, nhìn không ra sự khác biệt.

Bởi vì sắc trời đã không còn sớm, trên bến đò, những con thuyền so với ngày thường ít đi một chút, nhưng thuyền đến Phượng Kinh vẫn tấp nập. Cho dù thời tiết không đẹp lại gần về chiều nhưng bến đò vẫn ồn ào, náo động không thôi. Tàu buôn cùng khách nhân qua lại nườm nượp, mọi người đều rất vội vàng, chung quanh đều là tiếng thét to cùng thúc giục.

Cẩm Sắt và Văn Thanh lần này bị người trong tộc toàn quyền giao phó cho Diêu Trạch Thanh. Diêu Trạch Thanh một nhà buôn bán rất mở rộng, ở kinh thành cũng có cửa hàng cùng biệt viện, trước khi lên kinh ông đã cho người người truyền tin cho quản sự ở kinh thành chuẩn bị tốt biệt viện, tiếp đến lại cho quản gia dẫn ngưới đi trước.

Chỉ có Cẩm Sắt theo Diêu Trạch Thanh xuống thuyền, cũng không gặp quản sự Phượng Kinh dẫn người tới. Thấy việc ở bến đò bận rộn, tiếng người tiếng động hỗn tạp, quản sự cùng đi với Diêu Trạch Thanh liền trấn an nói:“Hôm nay việc công không được thận lợi, chỉ sợ Diêu quản sự nhất thời khó tìm lại đây, lão thái gia cùng tứ cô nương không ngại thì lên thuyền trước, tiểu nhân đi tìm tìm người.”

Diêu Trạch Thanh nghe vậy gật đầu, vừa muốn phân phó Cẩm Sắt lên thuyền, lại nghe một giọng lưu manh phát ra từ phía mạn thuyền.

“A, sao lại có một tiểu mỹ nhân ở đây thế này, quả nhiên là dáng người tốt, tướng mạo tốt, đứng ở trước gió tuyết thế này chắc là rất lạnh phải không, làm cho Tam gia ta rất đau lòng đó, không bằng đến trong lòng Tam gia sưởi ấm cho nàng, gia là người thương hương tiếc ngọc, nhất định thương yêu nàng!”
Bình Luận (0)
Comment