Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 45

Tuy không nắm chắc mười phần nhưng bảy tám phần thì hoàn toàn có, Lan di nương tin hiện tại là thời điểm tốt nhất để nói ra nghi ngờ bao nhiêu năm qua của mình, từ đó giúp nữ nhi tìm được một nhà ưng ý.

Lúc này, đại phu nhân có việc cần dùng tới nàng, nàng sao không thể vì bản thân mà đưa ra điều kiện, tìm một sự bảo đảm cho nữ nhi?

Nghĩ như thế, tươi cười trên mặt Lan di nương càng đậm.

Kỷ thị nhẹ nhàng đậy nắp ly trà, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Lan di nương nên tự nhớ kỹ thân phận của mình, Dung nha đầu là cô nương con vợ cả Diệp gia, là chủ tử của muội, một nô tỳ hạ tiện há có thể bàn luận chuyện của chủ tử?"

Thanh âm của Kỷ thị rất ôn hòa nhưng lại khiến hai chân Lan di nương mềm nhũn, lập tức quỳ xuống: "Đại phu nhân, tiện thiếp thật sự có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người. Người nghe tiện thiếp nói hết đi, Ngũ tiểu thư..."

"Lui xuống!" Kỷ thị lạnh giọng cắt ngang.

Lan di nương không dám tiếp tục, chỉ đành đứng dậy cáo lui.

"Phu nhân, có lẽ nàng ta thật sự có chuyện quan trọng muốn nói." Trần ma ma lên tiếng.

"Chuyện của Ngũ nha đầu? Ả ta cho rằng di nương của nhị phòng thì có thể làm gì? Ả ta nói hươu nói vượn còn không phải vì Nguyệt nha đầu sao?" Kỷ thị nhẹ giọng.

Một di nương hạ tiện lại muốn bàn điều kiện với mình?

Kỷ thị tiếp tục: "Ta nuôi dưỡng tỷ muội chúng nhiều năm như vậy, Lục nha đầu chẳng qua là con vợ lẽ, trong đầu con bé nghĩ gì không lẽ ta không hiểu sao? Ngũ nha đầu thì càng không biết quy củ, càng ngày càng càn rỡ..." Nói tới Dung Hoa, đáy mắt Kỷ thị lập tức trở nên lạnh lẽo, thanh âm cũng trầm xuống.

"Ngũ tiểu thư cho dù có làm gì cũng không phải vẫn nằm trong tay phu nhân sao?"

Sắc mặt Kỷ thị hòa hoãn một chút, bà ta nhìn đôi giày trên bàn, nói: "Thưởng cho bà."

"Tạ phu nhân." Đôi giày có thêu mấy đóa đinh hương càng khiến nó trở nên sống động, Trần ma ma cao hứng, lập tức tạ ơn.

"Lễ mừng thọ của Định Quốc Công lão phu nhân là ngày sáu tháng chín, bà cho người thông báo để ba tỷ muội Châu Nhi biết, kêu bọn chúng chuẩn bị y phục và trang sức, đừng để xảy ra sơ sót gì."

"Vâng." Trần ma ma lập tức nâng bước ra ngoài.

..................................

Dung Hoa vừa kêu Lê Hoa đuổi nha đầu của Tễ Huy Viện về thì Thạch ma ma liền vào phòng: "Tiểu thư, Hà Vũ tới."

"Ừ, kêu hắn tới thiên sảnh." Dung Hoa gác bút xuống, xoa xoa cổ tay, sau đó mới đi tới thiên sảnh.

"Tiểu nhân gặp qua tiểu thư."

"Mau đứng lên." Dung Hoa duỗi tay rồi đi tới chỗ ghế ngồi xuống, ánh mắt thầm đánh giá Hà Vũ.

Nam tử hơn ba mươi, mặt chữ điền, thân hình cao lớn cường tráng, hai mắt có thần, cảm giác đầu tiên thật sự không tồi.

"Hà thúc năm đó đi theo phụ thân, sau khi ông ấy mất, ta vẫn chưa thể chiếu cố mọi người, mấy năm nay thúc và người nhà có tốt hay không?"

"Tạ tiểu thư quan tâm, tiểu nhân và người nhà đều rất tốt." Hà Vũ trả lời.

Dung Hoa gật đầu, trực tiếp vào thẳng chủ đề: "Hôm nay ta tìm thúc tới là muốn hỏi Hà thúc có bằng lòng theo ta, giúp ta làm việc không?"

Hà Vũ kinh ngạc, vội khom người hỏi: "Tiểu thư có việc xin cứ phân phó."

"Ta có năm trăm lượng bạc, thúc cầm tiền này đi mua một mặt tiền, nơi đó sẽ dùng để kinh doanh các món đồ từ nam ra bắc. Vị trí của cửa hàng ở đâu do thúc cân nhắc, còn cả tiểu nhị và quản sự bên trong đều do thúc lựa chọn... Tốt nhất là trước năm mới có thể khai trương, muộn nhất là trước tháng hai năm sau."

Năm trăm lượng bạc đương nhiên không thể mua một mặt tiền ở phố Chu Tước, giống Lâu Ngoại Lâu càng không có khả năng, nhưng một nơi dễ buôn bán vẫn có thể mua được.

Vị trí của cửa hàng ở đâu, bài trí thế nào còn phải xem năng lực của hắn.

Hà Vũ năm đó đi theo Diệp Thế Hiên, lúc này đương nhiên nhận ra tiểu thư đang cố ý thử hắn, vì thế nhanh chóng duỗi tay nhận bạc: "Vâng, tiểu thư, tiểu nhân nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành."

"Ta sẽ đi nói với đại bá điều ngươi tới chỗ ta, còn thê nữ của ngươi ta cũng sẽ nói với đại bá mẫu tạm thời điều tới Hải Đường uyển."

"Tạ ơn tiểu thư." Hà Vũ ôm quyền, sau đó liền cáo lui.

Muốn cả nhà Hà Vũ dọn tới đây, Diệp Thế Lâm và Kỷ thị đều không làm khó. Ngày hôm sau, Hà Vũ mang con gái Xuân Thiên qua. Thê tử của hắn mặt mày đều có tú khí, con gái mới sáu tuổi đã có đôi mắt to lấp lánh, mẹ con bọn họ tuy chỉ mặc y phục cũ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, vừa vào phòng đã theo quy củ quỳ xuống hành lễ với Dung Hoa.

"Mau đứng lên đi." Dung Hoa nâng tay, cười nói, "Ta nên sớm quan tâm mọi người mới phải, mấy năm nay mọi người chịu khổ rồi."

"Tiểu thư quá lời." Thê tử của Hà Vũ vội nói, "Nô tỳ có thể nhận được ân huệ của chủ tử mới được làm việc trong phủ, cả nhà ăn no mặc ấm, tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói như vậy."

Phu phụ bọn họ quả thật đều không tồi. Dung Hoa gật đầu, ánh mắt lại nhìn Xuân Thiên: "Xuân Thiên mấy tuổi rồi? Bình thường hay làm gì?"

"Hồi tiểu thư, Xuân Thiên sáu tuổi, bình thường sẽ giặt quần áo, quét rác, còn cả nhóm lửa." Xuân Thiên nhanh nhẹn trả lời.

"Thật ngoan." Dung Hoa cười tủm tỉm, sau đó lại kêu Hoa Lê đưa hồ lô đường mua bên ngoài cho cô bé.

Xuân Thiên quay đầu nhìn mẫu thân của mình, thấy thê tử Hà Vũ gật đầu, cô bé mới hành lễ, nói: "Đa tạ tiểu thư ban thưởng." Sau đó liền vui vẻ nhận lấy.

Dung Hoa hỏi chuyện thêm mấy câu, sau đó mới kêu Thạch ma ma dẫn hai người xuống an bài.

"Tiểu thư, nha đầu này quả thật không tồi, gân cốt thích hợp luyện võ, hơn nữa nô tỳ nhìn cử chỉ và hô hấp, hẳn đã luyện qua." Túy Đồng đột nhiên lên tiếng.

Lưu Tô ở bên cạnh cũng gật đầu.

Dung Hoa trầm tư, lại nói: "Nếu không kiêng kỵ, ngày thường các ngươi chỉ điểm nó vài chiêu đi."

.................................

Chớp mắt đã tới tháng chín.

Định Quốc Công Phương gia là mẫu tộc của Hoàng hậu, Kỷ thị và Diệp lão phu nhân đương nhiên vô cùng coi trọng tiệc mừng thọ lần này, cho nên cẩn thận quan sát cách ăn mặc của ba tỷ muội, sau đó Diệp lão phu nhân mới lên tiếng kêu Kỷ thị dẫn bọn họ xuất phủ đi dự tiệc.

Khách khứa ra vào Quốc Công phủ nhiều như mây, sau khi thỉnh Quốc Công phu nhân và Phương lão phu nhân, Phương phu nhân mới cho người dẫn tỷ muội các nàng ra ngoài sân trời. Trong vườn, hoa phù dung nở vô cùng diễm lệ, khuê tú quý nữ càng đẹp hơn hoa, ai ai cũng vô cùng lộ lẫy.

Đang nói cười, một chúng công tử hoa y cẩm phục tiến vào liền lọt vô mi mắt của chúng khuê tú, người đi đầu là một nam tử mặt mày tuấn lãng phong lưu phóng khoáng Định Quốc Công thế tử Phương Húc.

Phương Húc nói cười với đám người Lâm Luật, Dương Hựu, ánh mắt quét qua các vị cô nương trong sân liền dừng trên người Dung Hoa và Dương Mặc Tuyết một lúc, nhưng rất nhanh đã dời đi rồi dẫn mọi người vào trong phái kiến Phương lão phu nhân.

Phương Húc này là loại người gì? Đương nhiên là kẻ ăn chơi trác táng.

Dung Hoa nhíu mày quay đầu, lại nhìn nụ cười đặc biệt ôn nhu của Diệp Di Nguyệt.
Bình Luận (0)
Comment