Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 83

Sắc mặt lạnh lùng như vậy, trong lòng Can Phong Đế không khỏi bồn chồn, nuốt nước bọt, ông ta lạnh giọng chất vấn: "Yến Xước, ngươi dám hành thích vua mưu phản hả?"

Không đợi Yến Xước trả lời, ông ta dời ánh mắt về phía Vân Như Tuyết: "Mấy năm nay trẫm đối với nàng thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ, nàng giả ngốc nhiều năm như vậy, trẫm từng bạc đãi nàng sao? Hiện tại nàng muốn liên thủ với Yến Xước mưu sát trẫm? Vân Như Tuyết, nàng để tay lên ngực tự hỏi đi, nàng còn lương tâm không?"

Ông ta đối với nàng tốt như vậy, nàng thế mà giả ngây giả dại lừa ông!

Mười mấy năm qua còn luôn miệng gọi ông ta là cha, nàng sao có thể lừa gạt ông như vậy? Ông ta đối với nàng không tốt sao?

Đồ ăn, đồ dùng, y phục, tuy ở địa cung nhưng tất cả nào không phải đồ tốt nhất?

Nàng thế mà gạt ông!

Nghĩ tới mấy năm nay nàng luôn gọi mình là cha, trong lòng ông ta nói không ra loại cảm xúc! Đúng là nực cười!

Đột nhiên, Can Phong Đế cảm thấy bản thân như kẻ ngốc mà bị người ta lừa gạt, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Vân Như Tuyết, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Nàng sao có thể đối xử với ông ta như vậy?

Đường đường là vua một nước, vậy mà bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn ta!

"Lương tâm, bệ hạ còn dám nói với ta hai chữ lương tâm? Bệ hạ ngài có lương tâm sao?" Vân Như Tuyết chất vấn ngược lại Can Phong Đế, "Thân là vua một nước, ngài đã làm cái gì? Cầm tù ta trong địa lao, còn ngụy tạo hiện trường ta đã chết, khiến phu quân ta chịu nổi khổ sinh ly tử biệt, làm nữ nhi của ta lưu lạc tha hương, ăn nhờ ở đâu! Ngài rất tốt với ta, cho ta cái ăn cái mặc, nhưng cầm tù ta ở nơi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chính là tốt với ta sao? Lương tâm, ngài tự hỏi mình xem có còn lương tâm hay không!"

Yến Xước cầm thánh chỉ xoay người tới cạnh Vân Như Tuyết, nắm lấy tay nàng.

"Đồ ăn đồ mặc không phải thứ tốt nhất sao? Nhốt nàng lại cũng là do tự nàng tìm lấy, nếu không phải nàng giả ngây giả dại, trẫm cần gì phải nhốt nàng? Đây đều là tự nàng tìm lấy! Nàng còn dám chất vấn trẫm! Là trẫm sai sao?" Can Phong Đế phẫn nộ hỏi.

"Bệ hạ chia rẽ một nhà ba người chúng ta, giam cầm ta lại, có đồ ăn ngon có y phục đẹp, chẳng lẽ ta phải cảm động tới rơi nước mắt? Ta giả ngu, chứ không phải thật sự khờ." Ngữ khí của Vân Như Tuyết lạnh tới cực điểm.

Can Phong Đến đen mặt, cả giận lớn tiếng: "Đông Lăng này là của trẫm, người Đông Lăng này đều là con dân của trẫm, có thể trở thành người của trẫm, Vân Như Tuyết nàng là nhờ phúc khí tu tận mấy đời." Không vui vẻ hầu hạ ông ta thì thôi, còn dám giả ngu!

"Hôn quân vô đạo!" Yến Xước nắm chặt tay Vân Như Tuyết, mắng.

Vân Như Tuyết chán ghét quay mặt, mất công tên hôn quân này lại nói ra mấy lời vô sỉ!

Thấy thái độ của Vân Như Tuyết, Can Phong Đế càng phẫn nộ, cắn răng nói: "Mắt trẫm đúng là bị mù nên mới không nhìn ra quỷ kế của nàng!"

Đáng lẽ ông nên trực tiếp biến nàng thành người của mình, quản nàng có phải kẻ ngốc hay không, quản bên trên địa cung là bài vị tổ tiên hay không làm gì.

Mười mấy năm qua, ông ta thế mà bị nàng lừa gạt!

Can Phong Đế nổi giận lôi đình.

Trách ông ta quá mềm lòng mới khiến hôm nay biến thành một trận chê cười!

Nghĩ thế nào cũng không thể cam lòng! 

Can Phong Đế nhìn Yến Xước dáng vẻ đường đường đứng cạnh Vân Như Tuyết, đột nhiên bật cười: "Yến Xước, ngươi cũng đừng quá đắc ý, nàng chẳng qua là đôi giày rách trẫm từng mang mà thôi, mấy năm nay chỉ sợ ngươi không biết nàng đã hầu hạ trẫm thế nào, ở dưới thân trẫm thỏa mãn ra sao!" Ý cười trên mặt mỗi lúc một sâu, "Chẳng qua là đôi giày rách, ngươi thế mà coi như trân châu bảo bối. Còn nữa, Ninh thị kia cũng là nữ nhân của trẫm, mấy năm nay vất vả ngươi thay trẫm nuôi dưỡng nữ nhi rồi, còn phiền ngươi đeo cái mũ xanh..."

Can Phong Đế đắc ý bật cười thành tiếng: "Mũ xanh trên đầu ngươi biến thành màu đen chưa?"

Ninh thị tuy không tuyệt sắc như Vân Như Tuyết nhưng cũng hoa dung nguyệt mạo, có thê tử kiều mỹ như vậy, mười mấy năm Yến Xước có thể nhẫn nhịn không đụng vào ả ta sao?

Ai mà tin!

Vân Như Tuyết ông ta chưa từng chạm qua.

Nhưng ai biết được?

Ai có thể chứng minh Vân Như Tuyết chưa từng bị ông ta lâm hạnh?

Vân Như Tuyết nói không có? Lời nàng nói đáng tin sao? Nàng bị ông ta giam cầm mười mấy năm, ai tin nàng vẫn một thân trong sạch?

Còn về Ninh thị, Yến Phi là nữ nhi của ông ta, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.

Yến Xước rõ ràng giúp ông ta nuôi nữ nhi mười mấy năm, đây là chuyện ai ai cũng biết, ngay chính Yến Xước cùng từng thừa nhận trong tờ giấy hưu thê!

Nhưng mười mấy năm qua ông ta không hề chạm vào Ninh thị?

Ai mà tin?

Khúc mắc này, ông ta muốn đâm thẳng vào lòng Yến Xước.

"Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người!" Vân Như Tuyết tức giận tới mặt mũi trắng bệch.

Yến Xước sao có thể không rõ ý đồ châm ngòi của Can Phong Đế? Ông nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười với nàng, sau đó quay đầu nhìn Can Phong Đế: "Bệ hạ đây là tức giận mất khôn, muốn châm ngòi tình cảm phu thê giữa chúng ta sao? Vậy thì phải làm bệ hạ thất vọng rồi, mười mấy năm, chúng ta vẫn như lúc ban đầu, không, hiện tại chúng ta càng thêm quý trọng và yêu thương lẫn nhau! Chỉ là bệ hạ..." Ông dừng một lát, "Cảm giác nhi tử cưới nữ nhi thân sinh của mình như thế nào? Còn nữa, Tam điện hạ chết trong tay Yến Phi, trong lòng bệ hạ khẳng định chịu không nổi đúng không?"

Nhắc tới chuyện của Lý Sướng và Yến Phi, Can Phong Đế liền muốn nôn ra máu, ánh mắt đầy lệ khí nhìn Yến Xước, quát: "Yến Xước, ngươi cố ý phải không? Ngươi cố ý gả Yến Phi gả cho Lý Sướng, để huynh muội chúng có quan hệ xác thịt, ngươi muốn trả thù trẫm có phải không?"

"Ta không có nhiều tâm tư đi quan tâm nhi tử và nữ nhi của người khác như vậy, đây là nhi tử của ngươi tự muốn cưới, hơn nữa cũng là ngươi và Ninh thị tạo nghiệt!" Nụ cười trên khóe miệng đã cởi bỏ, Yến Xước lạnh giọng, "Bệ hạ còn có tâm tư châm ngòi chuyện cũ, chi bằng vẫn là có lời công đạo với vi thần đi!"

Dứt lời, ông nhìn Uông công công đứng một bên.

Sắc mặt Uông công công trầm như mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Đây...

Hôm nay tới thật sự là muốn lấy mạng ông ta sao?

Cho nên còn mang theo Vân Như Tuyết tới? Chính là vì để Vân Như Tuyết hết giận?

Nghĩ như vậy, trong lòng Can Phong Đế bất giác sợ hãi.

Hoàng cung đã bị Yến Xước nắm trong tay, vậy toàn bộ kinh thành? Không cần nghĩ, kinh thành khẳng định cũng bị Yến Xước không chế, đương nhiên còn có đại doanh bên kia.

Còn những tướng sĩ trấn thủ biên cương?

Người Chương gia đã chạy thoát, bọn họ ai có thể dẫn đầu lãnh binh về cứu giá?

Hơn nữa, gia quyến bọn họ trong kinh đều nằm dưới tay Yến Xước.

Nhận được tin thì đã sao, ở xa như vậy gấp gáp dẫn người trở về, chỉ sợ kẻ làm hoàng đế là ông ta cũng đã chết!

Càng nghĩ, Can Phong Đế càng sợ hãi.

Mà Ám Long Vệ bên người ông ta lần đó vì Chương Hoàng Hậu toàn bộ đã gọi ra, sau tất cả đều bị Yến Xước xử lý.

Hiện tại ông ta không phải là thịt nằm trên thớt, mặc Yến Xước chém giét sao?

Yến Xước sẽ giết ông ta thế nào?

Một ly rượu độc? Ba thước lụa trắng? Hay là một đao chém xuống?

Không, có thể là cho người lăng trì ông ta, cũng giống như bản thân muốn lăng trì Yến Xước, Yến Xước khẳng định cũng muốn thiên đao vạn quả mình!

Không, ông không muốn chết!

Nếu chết rồi, mọi chuyện sẽ chấm dứt!

Chỉ cần tồn tại, hi vọng vẫn sẽ còn, ông có thể đoàn kết mọi người, sau đó thảo phạt Yến Xước! Chỉ cần tồn tại, ông mới có thể phục hưng Lý gia!

"Loạn thần tặc tử!" Can Phong Đế nắm chặt tay vịn trên ghế, nghĩ nghĩ một phen liền nhịn không được mà mắng, sau đó cắn răng nói, "Mấy năm nay trẫm chưa từng bạc đãi nàng, càng chưa từng hà khắc nàng một lần! Giang sơn Đông Lăng này trẫm cho ngươi, có điều ngươi phải để trẫm đi!"

"Để bệ hạ đi?" Yến Xước cười nhạo một tiếng.

"Đúng, thả trẫm đi! Ngươi cũng từng nói sẽ không muốn mạng của trẫm." Can Phong Đế cười lạnh, "Ngươi đừng tưởng rằng bản thân có thể đắc ý, thiên hạ này là thiên hạ của Lý gia ta, ngươi chỉ tạm thời thực hiện được ý đồ của mình mấy ngày thôi."

"Là tạm thời không cần!" Yến Xước có lòng tốt sửa lại câu nói của ông ta, "Còn về việc vi thần có thể làm mấy ngày, không nhọc bệ hạ lo lắng!"

Ai lo lắng hả! Can Phong Đế chán nản: "Ngươi hành thích hoàng đế, thông đồng với địch bán nước, Yến Xước, ngươi sẽ chết không được tử tế, sẽ bị ngàn vạn con dân Đông Lăng phỉ nhổ, tiếng xấu muôn đời!"

"Ta có chết tử tế hay không, có bị tiếng xấu muôn đời hay không còn chưa chắc chắn, có điều kết cục của bệ hạ ngài..." Rất nhanh sẽ biết! Yến Xước cười cười, đưa mắt nhìn thái giám, "Uông công công, hai đạo thánh chỉ này của bệ hạ..."

Hắn đi chiêu cáo là thích hợp nhất!

Uông công công quỳ xuống, còn chưa mở miệng, Can Phong Đế đã cả giận quát: "Nô tài chết bầm, ngươi từ khi nào biến thành chó săn của Yến Xước vậy hả?"

Uông công công chua xót dập đầu với Can Phong Đế ba cái: "Bệ hạ, thứ nô tài không thể tiếp tục hầu hạ ngài, xin đi trước một bước."

Dứt lời, hắn đứng dậy đập đầu vào cây cột kim bích huy hoàng bên cạnh, lập tức đầu rơi máu chảy ngã nhào xuống đất.

Can Phong Đế không chút biến sắc.

Yến Xước thở dài lắc đầu, gọi: "Người đâu."

Lập tức có mấy người tiến lên, quen thuộc đi tới long sàng, mở cơ quan.

"Yến Xước!" Can Phong Đế rống giận một tiếng, sau đó nhìn Vân như Tuyết, "Tiện nhân, là ngươi nói cho hắn biết đúng không? Tiện nhân, trẫm..."

Thanh âm đột nhiên im bặt, Can Phong Đế mở to hai mắt đỏ ngầu nhìn Yến Xước: "Yến Xước, ngươi muốn làm gì?"

"Muốn bệ hạ nếm thử cảm giác không được nhìn thấy ánh mặt trời!" Khóe miệng Yến Xước ngậm một nụ cười.

"Ngươi dám, ngươi dám!" Can Phong Đế muốn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn, "Người đâu, cứu giá, cứu giá!"

Cái gì là nếm thử cuộc sống không thấy ánh mặt trời? Nếu cũng giống Vân Như Tuyết bị giam cầm mười mấy năm, ông còn có mạng để ra ngoài sao?

Yến Xước phất tay.

Có hai người lập tức tiến lên trực tiếp ném Can Phong Đế vào

Trước mặt đột nhiên tối sầm, Can Phong Đế vội thò tay chân mà bò ra ngoài: "Cứu giá, cứu giá!"

Còn chưa bò tới cửa, cơ quan đã truyền tới tiếng ầm ầm. Can Phong Đế tức giận quát: "Yến Xước, ngươi sẽ không chết không được tử tế! Tên nghịch tặc này, trẫm phải giết ngươi..."

Vừa nói, ông ta vừa đứng dậy, chuẩn bị đưa tay vặn mở cơ quan.

Bên ngoài lại truyền tới tiếng vang ầm ầm.

Hình như có vật gì đó đã chặn ngay cửa! Đây là muốn chặt đứt đường sống của ông ta!

Can Phong Đế khẩn trương, vội duỗi tay vặn mở cơ quan, vừa vừa mở được một ít, tia sáng vừa lóe lên đi vào thì cánh cửa lại ầm ầm đóng lại.

Yến Xước nắm tay Vân Như Tuyết, phân phó: "Lấp kín, sau đó cùng Trọng Hoa Điện, thiêu rụi!"

"Vâng, tướng gia."

Yến Xước phân phó thêm vài câu rồi cùng Vân Như Tuyết rời khỏi Ung Dương Cung.

Can Phong Đế ở trong nghe rất rõ ràng, tức khắc trên trán nhiễm một tầng mồ hôi lạnh. Ông ta vội vàng vặn mở cơ quan, nhưng bên ngoài đã bị người ta lấp kín, nào có thể mở?

"Thả trẫm ra, đám loạn thần tặc tử các ngươi, trẫm phải giết các ngươi, tru di cửu tộc các ngươi!" Can Phong Đế tuyệt vọng mắng.

Yến hầu ngày càng khó chịu, cửa lại bị đè kín mít, rất nhanh truyền tới mùi khiến mũi phải sặc.

Thật đúng là phóng hỏa!

Can Phong Đế tức chết, vội đi vào trong.

Hừ, còn tưởng có thể giam cầm ông sao? Từ cửa khác ra ngoài là được!

Không ngờ, đường thông tới cửa khác đã bị đá lớn chặn lại.

Hai đầu gối Can Phong Đế mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Yến Xước này đúng là chặn hết đường, đây là muốn kẻ sống sờ sờ như ông phải chết đói sao? Trên người hiện tại còn trúng độc!

Làm sao bây giờ?

Ông không thể ngồi chờ chết như vậy!

Ngồi nghĩ một lúc, muốn đứng dậy dọn tảng đá kia, nhưng trên người đã không còn sức lực, ông ta chỉ đành nghỉ ngơi, trở về nơi khi trước giam cầm Vân Như Tuyết.

Trên bàn còn chút đồ ăn và nửa ấm trà.

Can Phong Đế tức giận tới duỗi tay hất ấm trà xuống đất: "Yến Xước, trẫm phải giết ngươi!"

Ấm trà chạm đất phát ra tiếng vang.

Sau, ông ta nhìn mấy cái điểm tâm, trong lòng lại dâng lên hi vọng. Ăn no rồi sẽ có sức đi chuyển mấy cục đá đó!

..........................

Thư tự nhận tội của Can Phong Đế khiến cả triều khiếp sợ.

Chẳng những thừa nhận việc đoạt thê tử của triều thần, chia rẽ một nhà ba người bọn họ, còn thừa nhận mấy năm mình hoang phế triều đình, xin lỗi tổ tông Lý gia, xin lỗi bá tánh Lý gia. Sau mấy lời xin lỗi, để muốn bù đắp tội lỗi của mình, ông ta đem cả Đông Lăng cho tiểu thư Yến gia làm của hồi môn, đồng thời để lại quốc thư.

Ung Dương Cung và Trọng Hoa Điện bị thiêu đốt sạch sẽ, người bên trong tất cả đều bị thiêu rụi.

Tuy vẫn có người hoài nghi, nhưng cung của hoàng đế đã cháy, bên dưới lại không có người thừa kế, tôn thất sớm đã không còn mấy ai, Lý gia không ai kế thừa, dưới tình thế này, bọn họ không thể không cúi đầu xưng thần.

Phi tần hậu cung càng không dám nói gì.

Lửa thiêu Ung Dương Cung và Trọng Hoa Điện một ngày một đêm mới tắt, trong đống tàn tích đó có người nghe được tiếng kêu khóc lóc thảm thiết, từ đó có lời đồn nội thị và cung nữ bị thiêu chết linh hồn không tan.

Phải qua mấy ngày, những tiếng kêu gào đó mới ngừng lại.

....................

Về của hồi môn này, Dung Hoa và Chu Hành đều kinh ngạc, có điều tâm ý của Yến Xước hai người cũng không cự tuyệt, dù sao cả một quốc gia bọn họ cũng không thể mang đi, tới lúc đó còn không phải nhờ Yến Xước cai quản và lo liệu sao?

Đột nhiên trở thành chủ nhân của Đông Lăng, sinh nhật kế tiếp của Dung Hoa có thể nói là vô cùng náo nhiệt, hơn nữa có phụ mẫu một lòng muốn bồi thường nuối tiếc mười mấy năm qua của nàng, vì vậy, yến tiệc xa hoa tới cực điểm.

Sinh nhật trôi qua, Đông Lăng còn rất nhiều việc phải xử lý, lúc này Chu Hành đã không cần phải tránh tị hiềm, cũng liền trở nên bận rộn.

Hôm nay, mắt thấy mặt trời xuống núi, Vân Như Tuyết liền cười nói: "Bọn họ cũng sắp về rồi." Dứt lời, bà phân phó nha đầu xuống bếp xem đồ ăn đã chuẩn bị thế nào.

Nha đầu tươi cười nhận lệnh.

Vân Như Tuyết quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: "Sao trễ thế này hai đứa nhỏ vẫn chưa về?"

Hiện tại là đầu tháng, Mạnh Phi Triệt theo lệ qua xem cửa hàng, Kiều Vũ Thần cũng cùng theo chơi! Trong lòng thoáng động, Dung Hoa vội phân phó Lưu Tô.

Lưu Tô vừa ra khỏi nhà liền mang một gả sai vặt vẻ mặt nôn nóng trở về.

[Hết quyển 3]
Bình Luận (0)
Comment