Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1023

"Tam ca? Tam ca?!"

"...Hả?"

"Tự dưng ngẩn người làm gì thế? Vừa rồi anh nói Thẩm Loan muốn cho chúng

ta biết, chúng ta mới biết được," Khuôn mặt quái dị của Lục Thâm nhìn anh ta:

"Có phải nghĩ cô ta quá ghê gớm rồi không?"

Cho dù Thẩm Loan có lợi hại thì cũng không đến mức như vậy.

Quyền Hãn Đình nắm nhân mạch của An thị ở Bắc Kinh, mà sau lưng Lục

Thâm lại là toàn bộ bộ máy quốc gia, dưới tiền đề như vậy, nếu nói cô muốn

làm gì được đó thì mấy người đàn ông như anh ta sao mà chịu nổi?

"Dù sao tôi cũng không tin." Lục Thâm bóp chết câu chuyện.

Hồ Chí Bắc cũng lười nghe, vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Đột nhiên quay đầu rời đi.

"Này! Anh làm cái gì thế?!" Lục Thâm đuổi theo anh ta.

"Lão Lục đâu?" Sự lo âu trong mắt Hồ Chí Bắc không thèm che dấu: "Tôi cần

phải nói chuyện với cậu ta."

"Không phải chứ...làm gì mà gấp như vậy?" Nào có chuyện mới quay đầu đã

bắt đầu tìm người?

Hồ Chí Bắc tục tằng không câu nệ tiểu tiết, chứ không phải là không đúng mực.

Lục Thâm không hiểu vì sao anh ta lại tỏ ra thất thố như lúc này, nói cho cùng,

so với người vừa nãy như lâm vào đại địch thì anh ta lại không cho là đúng.

"Sao mà không vội chứ?!" Hồ Chí Bắc tức giận vì bị chặn đường, dùng một tay

kéo người ra.

Đúng lúc lúc này Sở Ngộ Giang từ bên ngoài đi vào, thấy thế thì không khỏi

sửng sốt.

"A Giang, lão Lục đâu rồi?" Hồ Chí Bắc nóng lòng mở miệng: "Ở trong phòng

làm việc hay là sân huấn luyện?"

"Lục gia ra ngoài rồi..."

"Ra ngoài sao? Cậu ta đi đâu rồi?"

"Mật Đường."

...

Trong con hẻm nhỏ đầy rêu xanh xe không vào được nên chỉ có thể tự mình đi

bộ.

Các câu lạc bộ, vũ trường, khiêu vũ phần lớn đều đóng cửa từ chối tiếp khách,

chỉ có một vài quán có để biển quảng cáo nhưng ánh đèn lại không sáng lắm.

Ban ngày, nơi này tựa như một ngõ nhỏ hoang phế, nhưng vào đêm lại thoắt cái

biến thành nơi vui chơi trốn trần gian.

Quyền Hãn Đình đi đến trước cánh cửa màu vàng được đánh dấu kia rồi đứng

yên, sau đó không làm gì cả, chỉ đứng ngơ ngẩn trong gió như thế.

Rũ mắt để che đi cảm xúc chân thật của mình, nếu nhìn từ sau lưng thì chỉ thấy

bóng dáng đĩnh bạt kia thẳng tắp như cây tùng cây bách, sừng sững cao lớn giữa

trời.

"Anh Tam Tử! Video giám sát có quay được có người đứng trước cửa."

"Để tôi nhìn xem..." Hai chân Tam Tử bước đến rồi đứng trước màn hình, giây

tiếp theo mày đột nhiên nhíu chặt: "Là anh ta?"

"Có cần phái hai anh em đi ra ngoài "tiếp đón" một chút không ạ?"

"Tiếp đón" này tất nhiên không phải có nghĩa "Hàn huyên thăm hỏi" như bình

thường.

Tam Tử xua tay: "Không cần đâu, mấy người vẫn chưa có tư cách này."

"?"

"Tôi tự mình đi."

Nói xong, xoay người ra khỏi phòng điều khiển.

...

Cửa từ bên trong mở ra, Quyền Hãn Đình lui về phía sau nửa bước, cũng không

chút kinh ngạc.

Chẳng qua ngay lúc ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến người đang đi đến thì ánh

mắt đã lập tức trở nên âm trầm, lông mày cũng chợt nhíu lại.

Là cánh tay đi theo Thẩm Loan.

Cũng là...Một trong những người bắt cóc cô năm đó!

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Quyền Hãn Đình như đao, tất cả sắc bén rơi xuống

người đàn ông trước mặt, áp lực cũng lần lượt theo sau đó làm cho người ta

phải run sợ.

Đặc biệt lúc đảo qua tai trái đã bị cắt đứt của anh ta.

Nếu như tình báo không sai thì là đây là kiệt tác của Thẩm Loan, nhưng người

này vẫn có thể cam tâm tình nguyện liều mạng vì cô.

Quyền Hãn Đình quá rõ ràng thứ gì có thể trói chặt một người đàn ông.

Đơn giản chỉ có hai chữ —

Ân tình.

Cho nên, Thẩm Loan trong suy nghĩ của anh ta rốt cuộc là "Ân" hay là "Tình"?

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Quyền Hãn Đình càng thêm âm trầm.

Tam Tử cũng đánh giá anh, vị "Nhân vật" năm đó Diêm Tẫn không từ thủ đoạn

cũng muốn diệt trừ để tránh họa lớn trong truyền thuyết này!

Không còn gì có thể bàn cãi, anh rất đẹp trai.

Thậm chí không thể dùng từ "Anh tuấn" để hình dung, bởi vì từ này còn chưa

đủ "Đẹp".

Lúc trước, anh ta cho rằng từ đẹp này chỉ có thể xuất hiện ở trên người phụ nữ,

nhưng bây giờ anh ta cũng đã biết đàn ông cũng có thể như vậy.

Chỉ cần nhìn một cái là biết khuôn mặt tinh xảo của Tán Tán được di truyền từ

ai rồi.

Anh ta nghĩ, hóa ra Thẩm Loan thích mấy loại hình thế này...

Nhưng vậy thì sao? Cho dù thích thì cũng đã gắn thêm cái mác "Đã từng".

Mọi người đều nói phụ nữ thường mềm lòng, chỉ cần đàn ông nhẹ nhàng xin tha

một cái sẽ dễ dàng tha thứ, nhưng Tam Tử biết, Thẩm Loan không phải như

vậy!

Từ giây phút cô cắt đứt tai kia của anh ta, Tam Tử đã thấy rõ một người phụ nữ

nhìn yếu đuối, nụ cười lạnh lùng có tâm địa tàn nhẫn như thế nào.

Cho nên, Quyền Hãn Đình dù có mạnh hơn nữa thì anh ta cũng không cần kiêng

nể.

"Lục gia đại giá quang lâm, không biết ngài đến đây làm gì?"

"Cô ấy đâu?" Quyền Hãn Đình lời ít ý nhiều, giống như nói thêm một chữ với

người trước mắt này cũng rất lãng phí.

"Ai?" Giả ngu giả ngơ.

"Thẩm, Loan!"

"Cô Thẩm không có ở đây."

Quyền Hãn Đình mắt điếc tai ngơ, nhấc chân định xông vào trong.

Tam Tử không đồng ý, dùng thân mình chắn đường đối phương.

"Cút ngay, đừng để tôi nói lần thứ hai."

"Khẩu khí của Lục gia đúng là lớn đấy! nhưng mà tôi cũng có chức trách của

mình, xin đừng làm khó mấy cấp dưới như chúng tôi." Tam Tử nói rất rõ ràng,

không chút sợ hãi.

"À..." Quyền Hãn Đình cười lạnh: "Hóa ra anh cũng biết mình là người hầu à."

Sắc mặt Tam Tử khẽ thay đổi.

"Chỉ bằng mày mà cũng dám cản tao sao?" Quyền Hãn Đình trực tiếp ra tay,

nắm tay lại đấm như cuồng phong, phát ra tiếng phần phật rất có lực, có thể

thấy được khí thế rất mạnh mẽ.

Một đấm này nếu dừng trước ngực, có khi xương sườn cũng tan thành hai đoạn!

Tam Tử xoay người tránh đi, nhưng cũng không muốn nhường đường cho anh

nên tấn công từ phía sau.

Hai người đánh nhau trước cửa.

Quyền Hãn Đình đá một cái, trực tiếp đá cho anh ta ngã lăn, Tam Tử che ngực,

sắc mặt xanh trắng giống như đang ẩn nhẫn điều gì đó.

"Mày là cái thá gì chứ?" Người nọ đứng trước mặt anh ta, trên mặt đều là khinh

thường từ trên cao nhìn xuống.

Cuối cùng, Tam Tử không thể nhịn được nữa, ọc một ngụm, phun ra máu
Bình Luận (0)
Comment