Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1066

Cũng không biết Tán Tán do bị dọa choáng váng, hay vì lý do nào khác mà cậu

bé chỉ đứng bất động.

Trong chớp nhoáng, đôi mắt đen như màn đêm của cậu bé chạm đến đôi mắt

màu hổ phách của Bạch Trạch.

Một đôi u quỷ, một đôi hung ác.

GàoCơ thể của chú hổ con đang hung hăng đột nhiên cứng lại trong không khí, một

tiếng rên vang lên, rồi lại đột nhiên rơi xuống đất.

Giống như một hình parabol hoàn chỉnh, tiến hành được một nửa lại bị mạnh

mẽ ngăn chặn.

Tuy nhiên, trên thực tế, Tán Tán không làm gì cả.

Ít nhất, nhìn bề ngoài thì có vẻ là vậyBạch Trạch đột ngột tấn công, rồi đột ngột dừng lại.

Quyền Hãn Đình không kịp suy nghĩ, lập tức ôm chặt Tán Tán, kéo ra một

khoảng cách an toàn.

"Có bị thương không con?" Kiểm tra xung quanh, trái phải trước sau.

Tán Tán lắc đầu, cậu bé còn bình tĩnh hơn cả Quyền Hãn Đình.

Sau khi xác nhận rằng con trai mình thực sự ổn, Quyền Hãn Đình chuyển sự

chú ý sang Bạch Trạch.

Giây lát, lông mày anh đột nhiên cau lại.

Nhìn thấy con hổ con khi nãy vẫn còn hung bạo bây giờ lại mềm như bông nằm

trên bãi cỏ, toàn thân run rẩy, hừ hư rên rỉ, dường như thật sự giống một con

mèo yếu ớt.

Quyền Hãn Đình không cười, vẻ mặt của anh thậm chí có thể nói là ngưng

trọng.

Bởi vì anh thấy rằng Bạch Trạch đang sợ hãi.

Quỳ trên mặt đất, cúi đầu nghe theo sự tồn tại mạnh mẽ hơn.

Nhưng...

Sự tồn tại mạnh mẽ hơn đó là ai?

Không phải chính mình, vậy thì chỉ có...

"Tán Tán?" Anh nín thở, nghiêng đầu nhìn người trong lòng ngực mình.

Cậu bé vùng vẫy để xuống, trên tay vẫn cầm miếng thịt thỏ đẫm máu.

Quyền Hãn Đình hỏi: "Con muốn làm gì?"

Ánh mắt mang theo dò xét, tìm tòi nghiên cứu mà chính anh cũng không nhận

ra.

Lúc này Tán Tán mới dời ánh mắt khỏi Bạch Trạch đang nằm trên mặt đất rồi

quay lại nhìn người cha của mình.

Thâm trầm và hờ hững, lạnh lùng cùng mạnh mẽ.

Ngay lúc đó, Quyền Hãn Đình bị ánh mắt của cậu bé làm cho kinh sợ, bất giác

buông tay ra.

Tán Tán tuột khỏi vòng tay anh rồi bước đến trước mặt Bạch Trạch.

Tai hổ khẽ nhúc nhích, sau đó chú hổ ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy Tán Tán,

nó bò thấp hơn, cơ thể run rẩy dữ dội hơn.

Phát hiện này khiến Quyền Hãn Đình thả chậm bước chân, không ngăn cản

hành động tiếp theo của Tán Tán.

Chỉ thấy cậu bé đem thịt thỏ đẫm máu đưa cho Bạch Trạch, mùi máu tanh nồng

nặc khiến chú hổ con vô thức ngẩng đầu lên, cánh mũi mở to, nước miếng chảy

ròng ròng.

Nhưng Tán Tán không buông tay, cứ giữ yên.

Đây là một hành động cực kỳ nguy hiểm, vì hổ con bị cám dỗ bởi thức ăn có thể

tấn công theo bản năng bất cứ lúc nào.

Một ngoạm cắn xuống, không chỉ có khả năng toàn bộ lòng bàn tay bị cắn đứt,

giống như cắn chết Samoyed vậy.

Tim Quyền Hãn Đình đập như sấm, đồng thời hoàn toàn đề phòng, cơ bắp căng

thẳng đến mức muốn vỡ ra, một đôi mắt sắc bén khóa chặt Bạch Trạch, một khi

phát hiện nó có ý đồ tấn công, anh sẽ lập tức ôm Tán Tán chạy đi.

May mắn thay, tình huống anh lo lắng không xảy ra.

Không những Bạch Trạch không có dấu hiệu tấn công mà còn tỏ ra lo lắng và sợ

hãi tột độ.

Có thể tưởng tượng một "con vua thú" ban đầu diễu võ giương oai, đứng trước

thức ăn ngon thèm nhỏ dãi đã lâu, nó lại ngoan ngoãn bất động, hai chân sau

ngồi xổm trên mặt đất, hai chân trước đỡ lấy, nước miếng còn chảy ào ào, hình

ảnh đó trông như thế nào?

Dù sao, Quyền Hãn Đình đã nhìn thấy.

Nó không ăn thịt, nhưng Tán Tán càng muốn nó ăn, thậm chí cậu bé còn đưa

miếng thịt đến gần miệng Bạch Trạch, mắt thấy miếng thịt đã chạm đến râu cọp

rồi.

Quyền Hãn Đình ngột ngạt đến mức không dám chớp mắt.

NhưngBạch Trạch vẫn chưa có hành động tấn công nào.

Lông mày Tán Tán nhíu chặt lại, tại sao nó không ăn?

Tại sao không ăn đi?!

Không dám ăn?!

Hổ con: "..." Hu! Tôi khổ quá.

Quyền Hãn Đình nhìn cảnh tượng hư ảo trước mắt, trầm ngâm.

"Tán Tán, con để thịt trước mặt rồi lùi lại một chút."

"?" Ánh mắt khó hiểu như muốn hỏi tại sao.

"... Có thể nó có hơi sợ con."

Tán Tán vừa lòng, để miếng thịt lại trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống: ăn đi.

"Lùi lại một bước..."

Cậu bé làm theo.

Quả nhiên, Bạch Trạch kêu nhỏ một tiếng, nhanh chóng ngậm lấy thịt thỏ, tránh

đi một đoạn xa, mặc dù nó đã lui ra xa, thân thể vẫn run rẩy.

Ánh mắt Quyền Hãn Đình nhìn con trai mình có chút thay đổi.

Sau khi hổ con ăn hết miếng này, Tán Tán lấy miếng khác ra khỏi xô.

Lần này, không cần cậu bé lên tiếng, sự chú ý của Bạch Trạch đều đổ dồn vào

cậu bé.

Chú hổ con nghiêng cái đầu đầy lông, nhìn mặt Tán Tán một lúc rồi liếc nhìn

miếng thịt trên tay.

Như hổ rình mồi, nhưng không thể giải thích được lại thiếu vài phần khí phách

của chúa tể muôn loài, nhiều hơn vài phần ấm ức.

Quyền Hãn Đình: "Còn muốn cho ăn nữa sao?"

Tán Tán gật đầu.

"Cứ để dưới đất, nó sẽ chủ động ăn."

Ai dè, cậu bé lại lắc đầu từ chối.

Quyền Hãn Đình cau mày, nhưng cũng không vội, nhìn thử con trai thần bí nhà

mình muốn làm gì.

Tán Tán giữ nguyên tư thế cầm miếng thịt, Bạch Trạch không tiến lên.

Dường như đôi bên lâm vào thế bế tắc.

Cậu không bỏ xuống, tôi không ăn.

Khoảng lặng lan tỏa.

Thời gian trôi qua, Tán Tán trở nên mất kiên nhẫn, đôi mắt trở nên sâu thẳm và

nặng nề.

"Quào- " khẽ kêu, mắt Bạch Trạch cụp xuống rồi thận trọng tiến lại gần.

Đôi chân ngắn mập mạp rụt rè bước ra từng bước nhỏ.

Quyền Hãn Đình: "?"

Tán Tán ngồi xổm xuống, đưa miếng thịt qua, nhưng vẫn không buông tay.

Chú hổ con cẩn thận tiến lại gần, rồi tiến đến...
Bình Luận (0)
Comment