Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 109

Cô cười cười, trên khuôn mặt vốn nhạt nhẽo nhiều hơn vài phần ý tứ, linh động

giảo hoạt.

"Xem ra Lục gia thật sự rất thích xen vào chuyện của người khác."

"Có liên quan đến em, đều không gọi là việc người khác."

Ánh mắt Thẩm Loan hơi trầm xuống, ý cười mất đi.

Quyền Hãn Định lại nhân cơ hội giảm bớt khoảng cách nửa bước vừa rồi bằng

không, thân thể cao lớn của người đàn ông giống như một bóng mờ đè xuống,

bao phủ vóc người nhỏ yếu của người phụ nữ, từ xa xa nhìn lại, như muốn hòa

thành một, thân mật, triền miên.

Hơi thở nóng rực phun ở bên tai Thẩm Loan, mang theo tính xâm nhập mạnh

mẽ và không thể bỏ qua sự tồn tại này. Anh nói: "Đề nghị lần trước, suy nghĩ

thế nào?"

...

"Tôi rất tò mò với em."

"Cho nên."

"Làm một lần nữa với tôi."

...

Nhớ lại cuộc đối thoại của hai người vào cái đêm tiệc rượu đầy năm đó, đến nay

Thẩm Loan còn nhớ rõ vẻ mặt của người đàn ông lúc đó --- vô cùng nghiêm túc,

mang thêm một tia tò mò tìm tòi nghiên cứu, rõ ràng là lời nói lộ liễu, nhưng từ

trong miệng anh nói ra lại không mang theo nửa điểm đáng khinh và sắc tình,

ngược lại nghiêm túc giống như thảo luận vấn đề học thuật.

Cô đã đáp lại như thế nào?

"Theo địa vị bây giờ của Lục gia, muốn phụ nữ còn không đơn giản à?"

"Không giống nhau." Anh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen nhánh ở dưới đèn bị

bịt kín một tầng ánh sáng ấm áp, giảm đi mũi nhọn trong đó, trở nên nội liễm lại

trầm trầm: "Những người phụ nữ đó không phải là em."

Thẩm Loan nhìn không thấu cảm xúc trong mắt anh, sau khi ném xuống một

câu "có bệnh", vội vàng rời đi.

Bây giờ nghĩ đến, chính mình ngay lúc đó chưa chắc đã không mang theo ý

chạy trốn.

Nhưng Thẩm Loan không biết chính, người đàn ông nhìn bóng dáng cô đi xa,

cho đến khi hoàn toàn biến mất ở trong mắt, anh mới giống như nói mớ lẩm

bẩm: "Không phải là có bệnh..."

Đến giờ, Quyền Hãn Đình diễn lại trò cũ, Thẩm Loan nhìn anh sau một lúc lâu,

bỗng nhiên mở miệng ---

"Nè, có phải chú thích tôi không hở?" Âm cuối nhấn mạnh, ý cười tràn ra, trong

mắt không che giấu sự hài hước.

Người đàn ông dừng lại, thích?

Đường cong lạnh lùng càng lộ ra vẻ cao ngạo, một tiếng hừ nhẹ từ khoang mũi

bật ra, mang theo sự cường thế và kiêu căng chỉ người bên trên mới có, ẩn ẩn

khinh thường: "Em xứng sao?"

Sự tươi cười của Thẩm Loan không thay đổi, ánh mắt không gợn sóng, giống

như người bị xem nhẹ, thậm chí là nhục nhã không phải chính mình: "Một khi

đã như vậy, tôi cũng không cần đồng ý điều kiện của chú. Dù sao, chú không

thích tôi, tôi cũng không thích chú."

Chân mày Quyền Hãn Đình căng thẳng, tuy rằng biết sự thật như thế, nhưng lúc

người phụ nữ này không cảm thấy buồn bã nói ra câu "tôi cũng không thích chú"

kia, anh vẫn cứ cảm thấy chói tai.

"Em không sợ tôi sẽ nói chuyện em gặp Dịch Hoằng cho Thẩm Khiêm biết?"

"Nếu Lục gia thích làm người nhiều chuyện, tôi cũng không thể nói gì hơn."

Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên tối lại: "Kẻ thần bí sau lưng Dịch Hoằng là

em?"

Thẩm Loan cũng không đáp lại, như nghe không hiểu.

"Mảnh đất số 7 cũng là kiệt tác của em nhỉ?"

"..."

"Em muốn đối phó với Thẩm Khiêm, thậm chí là toàn bộ nhà họ Thẩm?"

Cô vẫn im lặng như cũ, chỉ là lông mi run nhẹ.

"Ha ha..." Người đàn ông thấp giọng bật cười, tiếng cười như mùi rượu nguyên

chất, dần dần phát tán trong không khí, mang theo tiếng vọng: "Thú vị."

"Nếu chú Lục không có còn gì dặn dò, tôi cáo từ trước." Thẩm Loan xoay

người, khó khăn lắm mới đi được ba bước, đã bị hai cấp dưới của Quyền Hãn

Đình chặn đường đi.

Sở Ngộ Giang kinh ngạc nhìn cô một cái, bởi vì trước đó đưa lưng về phía anh

ta, nên anh ta chỉ có thể thấy dáng vẻ yểu điệu của người phụ nữ, bây giờ quay

lại, cả khuôn mặt lộ ra dưới ánh mặt trời, lại là cô ba nhà họ Thẩm --- người phụ

nữ làm tình với gia ở suối sơn trang Ôn Tuyền! Khoảng thời gian trước, anh ta

còn tìm hiểu tư liệu của vị này, tất nhiên là nhận ra!
Bình Luận (0)
Comment