Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1097

Sở Ngộ Giang cầm lấy chiếc khăn dính máu.

Tay của Thẩm Loan cũng không còn thấy vết máu.

"Sau khi người bên trong tắt thở thì truyền ra ngoài tin tức anh ta rơi vào tay

chúng ta, càng sớm càng tốt."

Lăng Vân giật mình.

Sở Ngộ Giang dường như nhận ra điều gì đó: "Ngài định..."

Anh ta thế nhưng lại vô thức dùng xưng hô cung kính gọi cô.

Giọng điệu của Thẩm Loan lạnh lùng, ánh mắt không cảm xúc: "Dẫn rắn ra

khỏi hang."

"Nhưng chiêu này..." Bọn họ đã có được tin tức như ý, có cần phải tốn nhiều

thời gian như vậy không?

"Làm thế nào bạn có thể chắc chắn rằng những gì anh ta nói là thật hay giả?

Ngay cả khi anh ta thực sự nói tất cả mọi thứ anh ta biết, thì những gì anh ta biết

chắc chắn đã là thật sao?"

Sở Ngộ Giang không nói nên lời.

Nếu nhà họ Bình có thể được tìm thấy chỉ vì sự phản bội của một người, nó sẽ

không thể an ổn tồn tại cho đến nay mà vẫn duy trì sự bí ẩn ban đầu.

"Tôi hiểu."

Sở Ngộ Giang khẽ gật đầu, sau đó sải bước rời đi.

Thẩm Loan không nhìn anh ta, cũng không nhìn những người xung quanh, mọi

sự chú ý của cô đều dồn vào phòng mổ sau tấm kính.

Cả người gần như muốn dán lên trên đó.

Bởi vì quay lưng lại nên không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ có thể

nhìn thấy một tấm lưng gầy guộc thẳng tắp, tựa như một cột tre dựng đứng

trong bão tố.

Dường như có thể gãy ngay lập tức, nhưng trên thực tế, thân cây vẫn đứng

thẳng.

Không biết đã trải qua bao lâu thì bác sĩ dừng lại.

Ngay lúc Hồ Chí Bắc và Lục Thâm đều không kịp phản ứng, Thẩm Loan đã lao

ra chặn bác sĩ: "Anh ấy thế nào rồi?"

"... Viên đạn đã được lấy ra, nhưng Lục gia dường như mang bệnh cũ trên

người. Nó không thuộc về vấn đề bên ngoại khoa, mà là liên quan đến lĩnh vực

vi rút sinh học. Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể làm được, còn lại tùy

thuộc vào người đã giúp đỡ Lục gia điều trị thân thể."

Thẩm Loan đột nhiên quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt như trút được

gánh nặng của Hồ Chí Bắc.

"Liên lạc với ông Trâu."

Hồ Chí Bắc dừng lại.

"Đi... " Người đàn ông nghiến răng, quay người rời đi.

Mười lăm phút sau, Quyền Hãn Đình được chuyển đến phòng bệnh vô trùng.

Thẩm Loan thay quần áo vô trùng rồi đẩy cửa đi vào.

Nhưng cô không tới gần mà dừng ở vị trí cách giường hai mét, lẳng lặng nhìn

người đàn ông đang ngủ say.

"Cô ta đang làm gì?" Lục Thâm quay đầu nhìn Lăng Vân.

Tất cả mọi người đều bị Thẩm Loan cử đi làm việc, khiến anh ta trở thành một

kẻ nhàn rỗi, cộng với Lăng Vân đang là bệnh nhân.

"Không biết."

Lục Thâm cong môi: "Làm sao cô ta chỉ đứng nhìn thôi chứ?"

"Không nhìn chẳng lẽ phải sờ à?" Lăng Vân lạnh lùng nói.

"Không... dù sao thì cũng nên lại gần để nhìn cho rõ." "

"Anh đi đi?"

"Này! Hôm nay một hai là phải cãi nhau với tôi đúng không? Nếu tôi là phụ nữ

thì tôi đã làm anh ấy từ lâu rồi, làm gì còn đến lượt của Thẩm Loan? "

Lăng Vân: "..." Da mặt dày nữa cũng không thành vấn đề nữa, bởi vì người ta

vốn dĩ không biết xấu hổ.

Thẩm Loan nhìn chăm chú nửa giờ, rồi đi ra.

Lục Thâm theo bản năng đứng dậy.

Thẩm Loan hỏi anh ta: "Bác sĩ đâu?"

"Ở đằng kia."

Cô đi tới bên kia.

Lăng Vân cũng muốn rời đi.

Lục Thâm hoàn hồn, nhanh chóng túm lấy người đàn ông: "??Cậu chạy loạn cái

gì, trên người vẫn còn vết thương, không muốn sống nữa à?"

"Buông tay ra, một mình Sở Ngộ Giang không thể làm được."

"Tôi cũng đi giúp anh."

Khi cả hai quay lại, Thẩm Loan vẫn ở đó chưa đi.

Bác sĩ đang nói chuyện với cô, vẻ mặt nghiêm trọng.

Không nhìn ra được Thẩm Loan nghĩ cái gì, rốt cuộc cô vẫn luôn bình tĩnh như

vậy.

Vẫn luôn như vậy!

Ngay sau đó, Sở Ngộ Giang trở lại, cuộc trò chuyện của Thẩm Loan với bác sĩ

cũng kết thúc.

"Sắp đến giờ rồi, tôi vào xem thử."

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng.

Sở Ngộ Giang đi về phía phòng thẩm vấn bên cạnh, mười phút sau, anh ta lại đi

ra, đứng trước mặt Thẩm Loan, trầm mặc rũ mắt: "Người đã chết."

"Kéo ra ngoài, không thể câu cá mà không có mồi."

Ngay cả người đã chết. Cô phải sử dụng giá trị thặng dư đến cùng cực.

Lông mày của Sở Ngộ Giang chưa bao giờ nhăn lại, bởi vì anh biết rất rõ rằng

mỗi bước đi của Thẩm Loan đều đúng, và mọi quyết định của cô đều có lý do

của cô.

Khi Lục gia ngã, cô vô tình trở thành trụ cột của mọi người.

Ngay cả Tam gia, người luôn không hài lòng với cô, cũng phải nghe theo chỉ thị

của cô.

Sở Ngộ Giang lại rời đi, đồng thời mang đi một cái xác không thể nhận dạng.

Lục Thâm vừa vặn kìm nén được cơn nôn mửa trong bụng, suýt nữa nôn ra

ngay tại chỗ.

Anh nhìn theo bóng lưng Sở Ngộ Giang đang bước đi, trong lòng cảm thấy ớn

lạnh sống lưng, nhưng nhanh chóng phản ứng rằng Thẩm Loan cũng đã tham

gia thẩm vấn, hơn nữa Sở Ngộ Giang nhận cô là chủ!

Sự thật này càng khiến anh ta không thể chấp nhận được.

"Cô, dùng tư hình?"

Thẩm Loan không để ý đến anh ta một chút nào, mặc lại quần áo vô trùng, đội

mũ, đeo khẩu trang, găng tay...

"Tất cả đều là cô làm? Có đúng không?" Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi.

Anh mắt người phụ nữ lúc này ánh mắt mới rơi vào trên mặt của hắn: "Thế nào,

anh muốn dạy tôi làm người?"

"Tôi-"

"Anh không có tư cách, tránh ra!"

Lục Thâm ma xui quỷ khiến mà làm, anh ta không nghĩ, nhưng thân thể lại

không nghe theo anh ta sai khiến.

Sau đó, anh ta chỉ có thể nhìn Thẩm Loan vào khu vô trùng một lần nữa.

Lần này cô không còn đứng nữa mà kéo ghế ngồi xuống bên giường.

Nhìn từ góc độ của Lục Thâm, dường như cô đang nhìn chằm chằm vào Quyền

Hãn Đình trên giường bệnh, cũng không có vẻ gì là...

Bóng dáng một người phụ nữ như được bao phủ trong một lớp sương mù, khiến

người ta không thể phân biệt được.
Bình Luận (0)
Comment