Thẩm Loan mang theo nghi vấn đi đến bên cạnh suối nước nóng, vừa rũ mắt đã
thấy có một con ruồi nổi trên mặt nước.
Còn chưa chết, vẫn đang điên cuồng giãy giụa.
Cô lại đưa mắt nhìn nhánh cây trên đỉnh đầu, có lẽ là bị rơi từ trên đó xuống.
"Không cần phải xen vào, rất nhanh sẽ chết thôi."
Nhiệt độ trong suối nước nóng cao như vậy, không sống được bao lâu.
Trong mắt Tán Tán ngập tràn kinh ngạc và khiếp sợ, nó sẽ chết sao?
"... Tôi đưa cậu chủ nhỏ ra ngoài?" Sở Ngộ Giang đột nhiên mở miệng.
Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng: "Nửa tiếng sau cậu đưa nó đến phòng bên cạnh
đi." Cô đã nhắn tin cho Nhị Tử rồi, lúc này có lẽ đang trên đường tới rồi.
"Vâng."
Sở Ngộ Giang dẫn theo Tán Tán rời đi.
Trước khi đi, nhóc con vẫn dùng anh mắt kỳ quái khó miêu tả nhìn Thẩm Loan,
muốn biểu đạt gì đó nhưng lại không nói được.
"Đi thôi, cậu chủ nhỏ."
Thẩm Loan cho con trai một ánh mắt trấn an: "Con lo học với thầy cho tốt đi,
nhớ dùng biện pháp bảo vệ đó."
Tháng này vẫn chưa huấn luyện, bây giờ đúng lúc Nhị Tử đến đây.
Tán Tán im lặng mím môi, cuối cùng gật đầu với Thẩm Loan sau đó đi theo
Sở Ngộ Giang.
Đương nhiên bàn tay nhỏ bé ấy vẫn không để anh ta dắt.
Sở Ngộ Giang bị ghét bỏ không hề cảm giác được, bởi vì anh ta vẫn đắm chìm
trong sợ hãi vì suýt chút nữa đã bị lộ rồi, lồng ngực cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Anh ta thấy rồi.
Lục gia trợn mắt hù dọa Tán Tán.
Lúc ấy Thẩm Loan đưa lưng về phía bể suối nước nóng nên không phát hiện có
gì bất thường, nhưng mặt anh ta đối diện với bể suối nước nóng, đương nhiên
những gì cần thấy cũng đã thấy.
Sở Ngộ Giang còn chưa kịp mừng rỡ như điên thì đã thấy Quyền Hãn Đình một
lần nữa nhắm hai mắt, lại khôi phục thành dáng vẻ chưa tỉnh.
Nhưng anh ta có thể khẳng định, gia đang giả vờ!
Anh muốn làm gì thế?
Nói chung cho dù anh làm gì, tất cả đều liên quan đến Thẩm Loan!
Một khi đã như vậy, đương nhiên anh ta sẽ để Quyền Hãn Đình tạo cơ hội bằng
mọi giá rồi.
Việc qua trọng nhất bây giờ là phải lừa được cậu chủ nhỏ đi, nếu không lúc nào
cũng có thể bại lộ.
Rất khó tưởng tượng việc Thẩm Loan cục súc kia mà biết mình bị lừa, thì sẽ
chọc ra lỗ thủng kinh thiên động địa gì.
Cho nên...
Vẫn nên chuồn sớm thôi.
Không lại cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao.
Đột nhiên, dưới chân Sở Ngộ Giang sữn lại, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Tán
Tán không theo kịp, đứng tại chỗ không đi nữa.
Anh ta đành phải đi vòng trở lại, cúi lưng xuống nói: "Cậu chủ nhỏ, cháu làm
cái gì thế?"
Tán Tán vốn đang cúi đầu như đang đếm kiến, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu
lên, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm dường như có tia sáng yếu ớt xẹt qua.
Sở Ngộ Giang đột nhiên không kịp dự phòng tiến vào đôi mắt như vậy, giây tiếp
theo, tay chân bắt đầu nhũn ra, ý thức cũng bay xa dần, cho đến khi hoàn toàn
mất năng lực tự chủ.
...
Đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện đầu tiên khi Sở Ngộ Giang phục hồi lại tinh thần là đứng thẳng người.
Hình như anh ta đã giữ tư thế này một thời gian dài, bên hông bủn rủn không
giống giả vờ, nhưng rõ ràng chỉ mới một lát thôi mà.
Tán Tán lắc đầu, đó là câu trả lời vừa rồi mà anh ta hỏi—
Cậu chủ nhỏ, cậu làm cái gì thế?
Không có gì.
"Chú, vừa rồi... Đang nói với cháu sao?"
Ánh mắt cậu chủ nhỏ nhìn anh ta giống như đang nhìn người ngu.
Lời Sở Ngộ Giang vừa nói ra khỏi miệng, chính anh ta cũng cảm thấy buồn
cười.
Thôi, nhất thời hoảng người mà thôi.
Anh ta đã hai đêm không ngủ rồi, lát nữa còn phải giải thích với Lăng Vân nữa,
thôi thì tranh thủ chút thời gian ngủ một giấc...
"Đi thôi."
Tán Tán đuổi theo, nhưng vẫn giữ khoảng cách nửa bước chân.
Sở Ngộ Giang cũng không dám đi quá nhanh vì sợ nhóc con không theo kịp, lâu
lâu quay đầu lại nhìn một cái.
Lại thấy Tán Tán cúi đầu, rất ngoan ngoãn bước đôi chân nhỏ của mình.
Nhưng anh ta không ngờ được "Cậu chủ nhỏ" ngoan ngoãn trong mắt mình lại
đang tiêu hóa tin tức kinh khủng của anh ta ngay lúc này.
Tỉnh lại... Còn sống... Sẽ không chết... Giả vờ hôn mê... Vì Thẩm Loan...
Đã tỉnh rồi thì dậy đi, sao còn muốn giả vờ?
Là vì mẹ sao?
Không hiểu.
Tán Tán nhấp môi, trong mắt có sự trầm tĩnh không hợp với đứa bé nên có,
cũng tràn ngập ngây thơ của trẻ con.
Thông minh như cậu Tán lại lần đầu thấy thế giới người lớn thật phức tạp.
"Cậu chủ nhỏ, tới rồi."
Lúc ngẩng đầu, trong mắt đã thu lại những cảm xúc không nên có.
Mà Sở Ngộ Giang lại không hề phát hiện ra
...
Bên cạnh suối nước nóng.
Thẩm Loan cầm tăm bông thấm nước nhẹ nhàng bôi lên cánh môi Quyền Hãn
Đình.
Bôi đi bôi lại vài lần, đã mềm mại hơn.
Người đàn ông chỉ cảm thấy một cảm giác mềm nhẹ úp đến, kèm theo mùi
hương độc nhất trên người người phụ nữ, cho dù không hề tiếp xúc thân mật gì
nhưng cũng có thể làm anh sinh ra cảm giác rung động tận sâu trong linh hồn.
Nhuận môi xong, Thẩm Loan lại vắt khăn lau mặt cho anh.
Từ trên trán đến hai bên thái dương, đây là chỗ ra nhiều mồ hôi nhiều nhất.
Sau khi lau qua lại giặt sạch khăn lông, sau đó tiếp tục lau mắt mũi cùng với hai
má.
Một tay cô cầm khăn, một tay khác lại nắm cằm người đàn ông, thoáng dùng
sức quay mặt về phía mình.
Lúc này hai người cách nhau rất gần.
Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau.
Tim Quyền Hãn Đình đập như trống, cố gắng hết sức để kiểm soát nhịp thở của
mình, nếu không giây tiếp theo sẽ bị Thẩm Loan nhìn thấu.
"Thoải mái không?" Cô đột nhiên mở miệng: "Có người hầu hạ hằng ngày, cảm
thấy thế nào? Có phải thích đến run người không?"
Ngực người đàn ông cứng lại, da đầu cũng căng ra.
Bị phát hiện rồi sao?
Không nên như thế đâu -.-...
Thẩm Loan cố định cằm anh, sau đó đột nhiên áp ngón tay cái lên trên môi
Quyền Hãn Đình, cũng không dùng quá nhiều lực.
Nhưng người đàn ông vẫn cảm nhận được cảm giác tê dại khó tả, lan rộng ra cả
người.
Tim rung động.
Thần hồn điên đảo.
Bỗng dưng, tay Thẩm Loan chợt dùng sức, móng tay nhéo vào trong thịt, Quyền
Hãn Đình không kịp dự phòng đột nhiên rùng mình một cái.
Một giây trước còn lưu luyến, sau đó lại biến thành đau đớn nhức nách.
"Còn định giả vờ tới khi nào? Hửm?"
Anh nghe thấy nụ cười bọc đạn của người phụ nữ.