Mấy năm nay Lệ Hiểu Đàm ở lại bên cạnh cô, không ngại dùng thân phận "Tú
bà" để giúp cô xử lý "Mật Đường", đi sớm về trễ, làm việc điên cuồng không
nghỉ ngơi, đã thế còn phải chăm sóc Tán Tán nữa.
Thẩm Loan biết cô ấy khó khăn thế nào.
Hai năm trước, cô đã từng hỏi Lệ Hiểu Đàm định tính toán thế nào, cô rất hoan
nghênh cô ấy ở lại đây, nhưng nếu phải đi thì cô cũng không ngăn cản.
Đương nhiên về phương diện tiền bạc chắc chắn sẽ không bạc đãi cô ấy, không
nói núi vàng núi bạc, nhưng cũng ít nhất có thể làm nửa đời sau của cô ấy
không lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Nhưng cuối cùng, Lệ Hiểu Đàm lựa chọn ở lại.
"Vì sao?"
"Trên đời này dì cũng chỉ còn hai người thân là con và Tán Tán, những tháng
ngày cô độc một mình cũng đủ rồi, không muốn đến lúc chết vẫn cô độc như
thế."
Từ đó về sau, cô ấy cũng không nói gì sẽ rời khỏi đây nữa.
Bây giờ cũng như thế: "Dì thì có kế hoạch gì chứ? Nghề tú bà này cũng khá tốt
đấy, nên tạm thời còn chưa chuẩn bị đổi nghề đâu."
Thẩm Loan cười.
Lệ Hiểu Đàm cũng cong môi: "Yên tâm, dì sẽ chăm sóc Tán Tán thật tốt, con và
Lục gia... Đi sớm về sớm."
"Vâng."
Khuôn mặt hai người không khác nhau mấy, tất nhiên cụ cười xinh đẹp cũng
giống nhau.
...
Trước khi xuất phát một ngày, Quyền Hãn Đình một mình đến thăm Tán Tán.
Lúc đó, nhóc con ngồi xổm trên mặt cỏ, bên cạnh có một thùng sắt chứa đầy thịt
sống, có một con hổ màu bạc lớn gấp đôi cậu ngồi xổm trước mặt.
Chỉ thấy cậu chăm chú lấy thịt, cũng nghiêm túc đưa đến bên miệng Bạch
Trạch, xong miếng này lại đến miếng khác.
Đứa nhỏ này giống Thẩm Loan, nhưng cũng giống anh.
Quyền Hãn Đình nhìn từ xa nhưng không định bước lên quấy rầy cậu nhóc, chờ
đến khi nhóc con cho hổ ăn hết toàn bộ thịt trong thùng anh mới tiến lên.
Lấy khăn tay ra vừa tỉ mỉ vừa cẩn thận cọ qua từng đầu ngón tay cậu bé.
Bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay lớn, lúc này sinh ra cảm xúc đối lập mãnh
liệt, non nớt và thành thục, mềm mại và cứng rắn.
Tán Tán nhịn không được đánh giá anh.
Quyền Hãn Đình lại rũ mắt, nghiêm túc lau vết máu trên đôi tay nhỏ bé kia.
Hai cha con đều rất nghiêm túc.
Một người nghiêm túc lau, một người nghiêm túc nhìn.
Sau một lúc lâu anh mới nói: "... Xong rồi."
Tán Tán thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người anh.
Cho nên, ông bố Quyền Hãn Đình vừa nhấc mắt đã đâm vào đôi mắt trong veo
có thể thấy đáy của con trai.
Bốn mắt nhìn nhau, một lớn một nhỏ, lại không ai chịu thua trước.
"Con trai, ba và mẹ phải xa nhà một chuyến rồi."
Tán Tán gật đầu.
Cậu biết rồi, bà dì đã nói cho cậu nghe rồi.
Quyền Hãn Đình: "Có lẽ một tháng mới trở về. Biết một tháng là bao lâu không
con?"
Cậu bé vẫn gật đầu.
"Ở nhà ngoan ngoãn nha, phải nghe lời bác Ba và chú Bảy của con đấy, còn có
ông Trâu nữa."
Tiếp tục gật đầu.
Quyền Hãn Đình cười, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của con trai hơn trong tưởng
tượng, anh đột nhiên rất tò mò: "Con có nhớ mẹ không?"
Nhớ chứ, cậu bé gật đầu.
"Có nhớ ba không?" Quyền Hãn Đình lại hỏi.
Lần này câu trả lời của nhóc con không dứt khoát như vậy, sau khi do dự một
lúc sau thì mới miễn cưỡng gật gật đầu.
Mặc dù như vậy nhưng cũng đủ để ông bố Lục gia vui mừng rồi: "Nhớ kỹ nhé,
ba là ba con."
Nhóc con không tỏ thái độ.
Quyền Hãn Đình cười khẽ, nhìn qua cũng không để ý: "Biết tên của ba không?"
Tán Tán lắc đầu.
"Quyền Hãn Đình — nhớ đấy nhé, ba tên là Quyền, Hãn, Đình." Anh gằn từng
chữ một.
Tán Tán không chỉ nhớ kỹ mà còn mặc niệm thêm một lần.
Đáng tiếc Quyền Hãn Đình lại không biết.
...
Thẩm Loan quay lại biệt thự số 2 để dọn dồ, nhân tiện nói thêm ít câu với vệ sĩ
nữa.
Nửa tiếng sau, cô mang theo một va ly rời đi.
Vừa ra tới cửa đã đụng phải Nghiêm Tri Phản.
Người đàn ông mặc áo đen quần đen, càng tôn thêm thân hình đĩnh bạt thon dài
của mình.
Anh ta vẫn gầy như những lần trước cô thấy, hai má có chút hóp lại, nhưng đôi
mắt kia vẫn sắc bén sáng ngời như trước.
Dù vậy anh ta cũng rất anh tuấn, vẻ gầy gò không chỉ không làm giảm phần đẹp
trai này xuống mà còn lộ ra khí chất thanh nhã.
"Em muốn đi đâu xa sao?" Anh ta thấy va ly trong tay của Thẩm Loan.
Giọng điệu quen thuộc giống như hai người là bạn cũ lâu chưa gặp, vừa quen
thuộc vừa tùy ý.
"Ừm."
"Đi đâu thế?"
Thẩm Loan không cho anh ta chút mặt mũi: "Không thể trả lời được."
Người đàn ông cũng không tức giận, dường như đã sớm đoán được cô sẽ nói
như vậy.
"Vào mùa hè rồi.." Anh ta nói: "Năm nay không nóng như những năm trước."
Thẩm Loan không nói gì, đang xem rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì.
Nghiêm Tri Phản cười, nụ cười dưới ánh mặt trời sáng chói, ánh mắt giống như
bao phủ một tầng nóng rực, cực kỳ nóng bỏng: "Cho nên không cần đi tránh
nóng."
"Cậu Nghiêm quản rộng quá rồi đấy, không thích hợp đâu."
"Nhưng em đi rồi, vậy anh làm sao theo đuổi được em đây?"