Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1118

Nhà họ Bình ở ẩn đã lâu, nên không thể có nhiều căn cơ ở bên ngoài được.

Cho dù biết tung tích Diêm Tẫn ở đâu nhưng cũng không có cách nào.

Nhưng nhà họ An lại không thế, dòng thứ phân bố đông đảo khắp nơi trên thế

giới, mạng lưới quan hệ cũng nhiều đến mức chằng chịt, một khi khóa chặt mục

tiêu rồi thì chuyện bắt người dễ như trở bàn tay.

"Không vội." Quyền Hãn Đình xua tay: "Có một số việc phải rõ ràng đã."

"Lục gia còn muốn hỏi cái gì?"

"Dường như nhà họ Bình đã sớm biết chúng tôi sẽ đến đây?"

Sắc mặt Bình Hiện chợt trầm xuống, đột nhiên quay đầu nhìn về phía gã béo

bên cạnh.

Người sau run lên, mồ hôi như mưa hạ: "Đại ca, em..."

"Câm miệng!"

Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình bất động thanh sắc thu hết phản ứng của hai

người vào đáy mắt.

Bình Hiện cười, khóe miệng kéo một nụ cười tự giễu: "Tôi phái người đi thăm

dò nhưng sau đó không còn bất kỳ tin tức gì truyền lại nữa. Ngoài việc bị bắt ra

thì tôi không thể nghĩa được còn có lý do nào khác."

Anh là dao, tôi là cá, cho dù cấp dưới trung thành đến mấy cũng rất khó giữ

miệng.

Huống chi, trên đời này có rất nhiều cách khiến người ta nói sự thật.

Quyền Hãn Đình: "Vậy nếu chúng tôi không tới, ông định giải quyết Diêm Tẫn

thế nào?"

Ý cười của Bình Hiện không thay đổi: "Diêm Tẫn cũng không phải chỉ có một

kẻ thù là nhà họ An. Không nói xa, thủ lĩnh Ma Ba Tuần của "Cá mập", cũng

chính là đối thủ một mất một còn của gã ta."

"Nếu có nhiều người để lựa chọn như thế thì vì sao lại là nhà họ An?"

"Cậu đang nghi ngờ tôi sao?" Đôi mắt già híp lại, có tia sáng lướt qua.

Sắc mặt Quyền Hãn Đình không đổi: "Muốn hợp tác thì vẫn nên cẩn thận hơn

một chút, ông an tâm, tôi cũng yên tâm, không phải sao?"

Bình Hiện nhìn anh một cái thật sâu: "... Tôi không tin mấy người chỉ nhận tiền

không nhận người như sát thủ kia đâu. Huống chi, thành viên của "Cá mập" đều

là phụ nữ, mà phụ nữ thích nhất xử lý chuyện theo cảm tính. Nếu giữ nhà họ An

và "Cá mập", đương nhiên tôi sẽ chọn người trước rồi."

"Lui một vạn bước, cho dù hôm nay Lục gia không tới hoặc chúng ta đàm phán

thất bại, chẳng lẽ tôi không thể trực tiếp dùng tiền mua cái mạng chó của tên họ

Diêm kia sao? À...Thưởng nhiều sẽ có người mạnh thôi. Cho nên Lục gia cũng

đừng nghi ngờ tôi có âm mưu gì. Cậu thì tôi không động đậy đến được;mà nhà

họ An tôi cũng không thể trêu vào."

"Được, tôi đồng ý."

Hai mắt Bình Hiện sáng ngời, giọng nói bởi vì kích động mà run rẩy: "Lão bát!"

"Sao thế đại ca?"

"Đi, chuẩn bị một rương "Nhuyễn Cốt Châm", thuốc giải độc nữa, ngoài ra, sao

chép tất cả tài liệu chi tiết như tỷ lệ thuốc và phương pháp tinh chế rồi đưa cho

Lục gia ngay, nhanh lên!"

"Nhưng cậu ta còn chưa làm xong chuyện mà, Diêm Tẫn giảo hoạt như thế, chỉ

sợ không dễ..." Giết.

"Đủ rồi! Tao tin Lục gia nói được làm được, một khi đã như vậy thì chúng ta

cũng nên dùng thành ý chứ." Lời đang nói với gã béo nhưng hai mắt lại nhìn

chằm chằm Quyền Hãn Đình.

Bình Hiện: "Dùng một tuần để làm hạn cuối."

Quyền Hãn Đình đứng dậy, đối diện với tầm mắt của ông ta, nặng nề mở miệng:

"Hợp tác vui vẻ."

...

Trưa hôm đó, Thẩm Loan mang theo một rương "Nhuyễn Cốt Châm", thuốc

giải độc, và còn một cái USB chứa đầy đủ tư liệu về Kinh Bình.

Đi theo còn có Nhị Tử và Tam Tử.

Mà Quyền Hãn Đình lập tức mang theo hai người Sở Ngộ Giang và Lăng Vân

đi về hướng ngược lại, đến Mã Lai.

Đây cũng là kết quả sau khi hai người thương lượng, một người đưa thuốc về

Kinh Bình trước, một người đi tìm Diêm Tẫn tính sổ.

Phân công nhau hành động.

...

Sân bay Vân Nam, sân bay tư nhân.

Sở Ngộ Giang: "Gia, cục kiểm soát lưu thông đang tích cực phê duyệt lộ trình,

đại khái còn có 30 phút."

"Ừm."

Lúc này, đúng lúc Lăng Vân gọi xong điện thoại: "Được... Đã biết."
Bình Luận (0)
Comment