Sở Ngộ Giang đưa một chân qua, anh ta lập tức câm miệng.
Gã béo không phải không muốn nói mà là trong miệng đầy máu và răng gãy
nên căn bản không thể mở miệng.
Quyền Hãn Đình giống như đang dẫm lên một con kiến, hơi hơi cúi người:
"Tính kế tôi sao?"
Bình Hiện hoảng sợ.
"Ai cho ông lá gan đó thế?"
"..."
"Nói!"
Ông ta hét thảm một tiếng: "Lục gia tha, mạng..."
"Cho ông một cơ hội cuối cùng, là ai?" Lực trên chân tăng thêm, có tiếng xương
cốt vỡ vụn.
"A —" Bình Hiện cắn một búng máu: "... Diêm Tẫn! Là Diêm Tẫn! Tất cả
chuyện này đều do cậu ta sai khiến! Chúng tôi không có cách nào cả, chỉ có thể
phối hợp thôi..."
Quyền Hãn Đình cười lạnh, "Diêm, Tẫn!" Mỗi chữ gần như lọt ra từ từng kẽ
răng.
Nhưng lực đạo trên chân lại không buông lỏng, đột nhiên một tiếng cười khẽ
tràn ra bên môi, Quyền Hãn Đình đá Bình Hiện ngã lăn, lật mặt lên phía trên,
sau đó lại nhấc chân bước lên trên ngực ông ra.
Tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó vang lên.
Máu tươi phun trào trong miệng.
"Ưm ưm—" Gã béo kêu lên tê tâm liệt phế, nước mắt nước mũi đồng thời rơi
xuống.
"Nếu Diêm Tẫn xuất hiện, ông cảm thấy bằng tai mắt của nhà họ An mà lại
không hề có một chút tin tức nào sao? Vậy mà lại để một gia chủ dẫn đầu gia
tộc ở ẩn đã lâu như ông biết được anh ta đang ở Mã Lai sao? A... Quả thực rất
vớ vẩn!"
Mà đây cũng là lỗ hổng lớn nhất!
"Bây giờ ông lại nói tất cả đều do Diêm Tẫn sai khiến, nhưng nhà họ An lại
không hề nhận được bất cứ tin tức nào liên quan đến anh ta, không nói đến việc
xuất hiện, ngay cả điện thoại hay email gì đó cũng không có, vậy anh ta sai
khiến ông thế nào, làm sao dạy ông bày ra một cục diện tỉ mỉ kỹ càng như vậy?
Lão già kia, tới bây giờ rồi mà ông còn dám nói dối à!"
"Không... Tôi không nói dối... Lời tôi nói đều là sự thật..." Bình Hiện dù muốn
ngất đi nhưng cũng không thể, cũng không thể ngất đi, nếu không dòng chính
nhà họ Bình sẽ thật sự kết thúc ngay hôm nay!
Mùi thuốc súng trong không khí không lúc nào không nhắc nhở ông ta về thủ
đoạn và sự tức giận của Quyền Hãn Đình.