Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 120

Hít!

Thẩm Loan đối chiếu chiếc vòng trong tay này với cái trong hình ảnh kia, xác

định là cùng một loại.

Cho nên, Thẩm Khiêm đến sàn đấu giá Châu Âu mua một món đồ quý như vậy

làm quà để tặng cho cô?

Lúc rời khỏi trang web, trong khi kiểm tra thử một phần xuất hiện ở mục từ liên

quan, có một cái "Ares". Thẩm Loan chỉ biết đây là nhân vật trong thần thoại

Hy Lạp, một trong số mười hai vị Chủ Thần, còn lại không hề biết gì.

Xuất phát từ tò mò, cô click mở mục từ kia...

Ba phút sau, mắt lộ ra khiếp sợ, máu trên mặt rút hết.

...

Ninh Thành, sơn trang Đông Li.

"... Tôi mặc kệ! Các người lại đẩy sớm thời gian bán đấu giá, làm cho lắc tay bị

người khác mua mất, đây là do các người thất trách! Sàn đấu giá Giai Sĩ nổi

tiếng tại Châu Âu thế nhưng lại không giữ chữ tín, chờ bị mất hết danh dự đi!

Mẹ kiếp!"

Trước đó đều dùng tiếng Anh, một câu cuối cùng mới cắt thành giọng Bắc Kinh,

kết hợp với động tác nổi trận lôi đình của người đàn ông, buồn cười vô cùng.

Sở Ngộ Giang vừa mới vào cửa đã bị phun nước bọt đầy mặt, nhanh chóng

tránh sang một bên, dùng khuỷu tay thọc thọc Lăng Vân, "Tình huống gì vậy?

Ai lại làm gì anh ta?"

"Không biết."

Sau khi chửi bậy liên tục mấy câu, cuộc trò chuyện kết thúc, người đàn ông vẫn

còn chưa hả giận, trực tiếp đá lật bàn trà mới vừa lòng, "Tức chết ông đây! Đám

ngu xuẩn kia! Rác rưởi! Chó má!"

"Khụ..." Sở Ngộ Giang ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Thất gia, nếu không thì hãy

ngồi xuống uống một ngụm trà?"

"Bàn trà cũng đã lật rồi, uống cái rắm!" Lục Thâm đang nổi nóng, bắt được ai

liền mắng kẻ đó.

"Rốt cuộc sao lại thế này? Ngồi xuống từ từ kể đi, nói không chừng Lục gia có

thể hỗ trợ..."

"Ừ nhỉ!" Trước mắt Lục Thâm sáng ngời, "Sao tôi lại quên anh Lục là vạn năng

chứ? He he he..."

Sở Ngộ Giang bị bộ dáng vô cùng đê tiện của anh ta làm cho nghẹn họng, Lục

gia, tôi rất xin lỗi ngài...

"Đến đây, ngồi xuống nói, ngồi xuống nói cho kỹ nào!" Lục Thâm đón tiếp hai

người: "Cây nấm nhỏ, hình như cậu lại cao lên rồi."

"Vậy sao?" Tuần trước cậu ta đã từng đo thử, quả thật là cao lên một centimet.

"Đúng vậy!" Vẻ mặt của Lục Thâm vô cùng chân thành.

Lăng Vân thích nghe người ta nói cậu ta cao lên, giống như đang khen cậu ta

trưởng thành, tức khắc cảm xúc vui vẻ hơn nhiều, đến cả việc Lục Thâm gọi cậu

ta là "Cây nấm nhỏ" cũng không so đo.

Sự việc phải kể từ hai ngày trước, bắt đầu từ một buổi bán đấu giá ở sàn đấu giá

Giai Sĩ. Lục Thâm nhìn trúng một cái lắc tay tên là "Nước mắt Ares", cố ý bay

từ Kinh Bình đến Anh Quốc, nhưng khi đó, nhà đấu giá lại nói với anh ta rằng

thời gian bán đấu giá lâm thời bị thay đổi, đã kết thúc sớm từ một giờ trước, mà

chiếc vòng "nước mắt Ares" đã bị người ta mua đi.

Lục Thâm ngay lập tức nổi trận lôi đình, nhưng anh ta là khách SVIP của nhà

đấu giá, những người đó không dám làm gì anh ta, đành để mặc anh ta cáu giận.

Nhưng đồ vật đã bán là bát nước đã hắt đi, dù làm loạn đến mức nào cũng

không lấy về được.

Lục Thâm không ngốc, sau khi mắng chửi một hồi cũng bình tĩnh lại, lui một

bước muốn nhà đấu giá giao tin tức cá nhân của người mua cho anh ta, nhưng

đối phương sống chết không chịu, nói cái gì mà liên quan đến sự riêng tư của

khách, không tiện để lộ ra.

Sau đó.

Tiểu Thất gia nổ tung.

Liên tục mắng chửi đến tận Ninh Thành, xông vào sơn trang đã bắt đầu buông

lời tàn nhẫn với bên kia.

"... Cậu nói, chuyện này có phải tôi sai hay không?!" Lục Thâm phẫn nộ nói.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân nhất trí lắc đầu.

"Tôi muốn tin tức người mua có quá đáng không?!"

Hai người liếc nhau, gật đầu.

"Cậu, các cậu! Thôi" anh ta hít sâu, an ủi chính mình, "Tôi là "gia" không so đo

cùng hai người, miễn cho hạ thấp thân phận! Hừ!"

"Không phải chỉ là cái lắc tay thôi à, đến mức này sao?" Lăng Vân không hiểu

lý do anh ta tức giận. Theo cậu ta, loại đồ vật chỉ phụ nữ thích này, đàn ông so

đo làm gì chứ?

Lục Thâm vô cùng đau đớn: "Đấy là do cậu chưa thấy cái lắc tay kia, thật sự là

quá đẹp... Dù sao tôi đã xác nhận rồi, đó chính là đồ vật tôi muốn tìm! Không

có nó không được!"

Lăng Vân: "... Ồ, nhưng đã bị người ta mua mất rồi."

Trái tim Lục Thâm lại bị cắm một dao, tròng mắt chuyển động: "Ngộ Giang, A

Giang, Tiểu Giang Giang, cậu có cách giúp tôi lấy được tin tức người mua đúng

không?"

"Thất gia, ngài quá coi trọng tôi rồi."

"Không không không... Tôi nói thật, cậu chính là cấp dưới đắc lực nhất bên

người anh Lục..." Còn chưa nói xong, một đợt khí âm u thình lình bay tới, Lục

Thâm vội vàng cười, xoay chuyển câu chuyện: "Đương nhiên, còn có nấm nhỏ

của chúng ta nữa!"

Chương 122: Cậu ch
Bình Luận (0)
Comment