Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 130

Tám giờ, tại công ty quảng cáo Minh Á, nhân viên lục tục từng người một đến,

lại bắt đầu một ngày nhàm chán.

"Haizz, mọi người đoán xem vừa rồi ở cửa tôi thấy được xe gì?"

"Mercedes? BMW?" Em gái cách vách vừa ăn sáng vừa cười hì hì nói.

"Đừng dùng sự tục tữu làm trò cười? Tiếp tục đoán đi."

"Land Rover? Porsche?"

Người phụ nữ vươn một ngón trỏ, lắc lắc: "Không đúng, cao lên một chút."

"Lamborghini?"

"Gần bằng. Nhưng, đáp án chính xác là Maserati GranCabrio, màu đỏ lẳng lơ,

xe bốn chỗ mui trần."

"Rất đắt sao?"

Người phụ nữ nói ra một con số: "Ghê chưa?"

Em gái cắn bánh mì nướng, liên tiếp gật đầu: "Hai mươi năm tiền lương của em,

còn chưa tính trừ bớt 5 hiểm 1 kim*."

*5 hiểm 1 kim: 5 hiểm = 5 loại bảo hiểm: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo

hiểm trấn thương nghề nghiệp, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thai sản. 1 kim:

quỹ nhà ở

"Em ăn từ từ, chị đi phòng nước pha cà phê, muốn uống nhớ qua chỗ chị sớm

một chút, chị chỉ pha một bình."

"Vâng! Cảm ơn chị."

Tám giờ rưỡi, thời gian vào làm của công ty, phòng làm việc lại chỉ có vài

người, lác đác lưa thưa vài người, văn phòng được trang trí không được xem là

xa hoa càng thêm quạnh quẽ thảm đạm.

"Này, cô tìm ai?"

Chân trước Thẩm Loan mới vừa vào cửa, sau lưng đã bị người gọi lại, chỉ thấy

một em gái mái bằng béo từ sau quầy đứng lên, chiều cao còn chưa đến bả vai

Thẩm Loan.

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn xuống nhìn lên, đánh giá đối phương.

Không phải Thẩm Loan trông mặt mà bắt hình dong, mà vị trí lễ tân vốn phải là

người có nhan sắc và dáng người, cô gái này đáng yêu có thừa, nhưng sự uyển

chuyển nhẹ nhàng của một cô gái trẻ nên có còn chưa đạt tiêu chuẩn.

Mà em gái mũm mĩm có một đôi hoả nhãn kim tinh, trong vòng vài giây ngắn

ngủn, nhìn qua thấy quần áo mặc trên người phụ nữ trước mặt không dưới sáu

chữ số, tuổi không lớn, chắc chắn trong nhà thực sự có tiền.

Má ơi! Thiên kim thổ hào trong truyền thuyết, cuối cùng cô ta cũng có cơ hội

sống rồi! Nói không chừng là khách hàng lớn, nhất định phải lôi kéo được!

Nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, đôi mắt không lớn híp thành một đường,

giống đứa bé trên tranh tết, trắng trẻo mập mạp, khoẻ mạnh kháu khỉnh...

Không xấu, nhưng cũng rất khó coi. Đây là một người trưởng thành, không phải

một đứa bé.

"Xin hỏi cô tìm người hay muốn làm kế hoạch quảng cáo? Chúng tôi có nhân

viên sáng tạo ý tưởng quảng cáo rất giỏi, bảo đảm làm cho sản phẩm của cô trên

thị trường nhà nhà đều biết đến, có thể trổ hết tài năng!"

"Hả?" Thẩm Loan nhướng mày, có vài phần hứng thú: "Trừ cái đó ra, công ty

của cô còn có ưu điểm gì khác không?"

"Có rất nhiều ưu điểm, cô từ từ nghe tôi giới thiệu." Em gái mập hắng giọng:

"Đầu tiên, chúng tôi có team thực lực mạnh nhất, từ thiết kế, văn án, đến chỉ

đạo mỹ thuật, xét duyệt, và chấp hành thành phẩm cuối cùng, đều có nhân viên

chuyên nghiệp tầng tầng trấn cửa. Đồng thời, chúng tôi vô cùng coi trọng

chuyện nhất quán ý tưởng với khách hàng, cố gắng để ý tưởng của sản phẩm và

chủ đề quảng cáo hòa hợp một cách tốt nhất khiến hiệu ứng quảng cáo đạt tới

kết quả hoàn mỹ nhất."

"Mặt khác, công ty chúng tôi đã thích nghi với sự phát triển nhanh chóng của

thời đại thông tin ngày nay và đã mở các kênh quảng bá truyền thông mới, từ

phần mềm xã hội, đến các nền tảng phát sóng trực tiếp, từ phát sóng cứng đến

văn bản mềm, chỉ có khách hàng không muốn làm, không có gì chúng tôi không

thể làm!"

Thẩm Loan càng nghe, ý cười bên môi càng sâu, không nghĩ tới em gái mập

dung mạo bình thường, tài ăn nói lại vô cùng tốt! Một công ty chuẩn bị phá sản

mà cô ấy có thể tâng bốc lên trời.

Nếu không phải Thẩm Loan đã biết, có khi đã bị cô ấy lừa rồi.

Xem ra, Minh Á cũng không kém cỏi như trong tưởng tượng của cô, ít nhất, em

gái nhỏ lễ tân còn rất thú vị
Bình Luận (0)
Comment