Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 137

"Tiểu Ưu, lúc cô đi lấy thêm nước, phiền cô rót giúp tôi một cốc nước cam, cảm

ơn."

"Trong phòng trà đã hết nước hoa quả mất rồi..."

"Haizz!! Xem cái trí nhớ này của tôi."

Cuộc đối thoại như vậy, trong vòng một tuần ngắn ngủi xảy ra không biết bao

nhiêu lần, nói đến cùng, vẫn là có một chút không quen.

"Đều tại cái người phụ nữ Lâm Lệ miệng rộng ấy, nếu không phải cô ta nói

năng luyên thuyên, lung tung, nói sau lưng Tổng giám đốc Thẩm thì chúng ta

cũng không đến nỗi muốn uống ngụm nước hoa quả cũng khó khăn thế này."

"Nhanh mồm nhanh miệng nhất thời sảng khoái, kết quả hại tất cả mọi người

đều gặp họa theo, thật là thiếu đạo đức!"

"Tục ngữ nói rất đúng, thăng gạo ân, đấu gạo thù. Ăn của tổng giám đốc Thẩm,

uống của tổng giám đốc Thẩm, kết quá lại đi mắng chửi tổng giám đốc Thẩm."

"Đúng! Đây chính là kẻ vong ân bội nghĩa đương đại."

"..."

Lâm Lệ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, rất nhanh đã bị mọi

người cô lập, nhưng từ đầu chí cuối lại không có ai từng nói xấu Thẩm Loan.

Lưu Nghệ thấy tất cả mọi chuyện trong tầm mắt, vui mừng cho cho bản thân

hôm đó không có ở trong phòng trà, nếu không những lời càng khó nghe hơn

nữa cũng nhảy ra từ trong miệng cô ta, đến lúc đó, đối tượng bị mọi người gạt

bỏ sẽ là cô ta!

Nhưng, thiện cảm trong lòng đối với Thẩm Loan vẫn kém đi vài phần. Không

phải Lâm Lệ chỉ nói vài câu thật lòng thôi sao, mặc dù có chút khó nghe, nhưng

cũng không cần thiết làm phải tạo ra động tĩnh lớn như thế chứ?

"Lưu Nghệ, chúng tôi chuẩn bị đặt đồ ăn ngoài, cô uống gì không?"

"Tôi... xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Cô ta đứng dậy rời khỏi vị trí.

"Cả ngày thần thần bí bí, cũng không biết là đang làm gì...."

Lưu Nghệ vuốt điện thoại, nhanh chân đi đến hàng lang, tìm một góc chết che

khuất, sau khi nhìn ngó xung quanh chắc chắn là an toàn rồi, mới lựa chọn nhận

điện thoại.

"Thư ký Lý." Lưu Nghệ đè thấp giọng, cung kính gọi.

"Gần đây, tình hình thế nào?" Giọng nói người đàn ông trầm lạnh đến nỗi có

chút quá đáng, làm người nghe nổi hết cả da gà.

"Tổng giám đốc Thẩm vẫn như trước đây, mỗi ngày đều đi làm, tan làm đúng

giờ, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều không quan tâm, về mặt nhân sự

cũng không có gì thay đổi."

"Tiếp tục theo dõi, có chuyện gì thì phải báo cáo."

"Thư ký Lý, đợi một chút—" Lưu Nghệ vội vàng mở miệng, giọng nói cũng vô

thức cao lên, sau khi nhận ra không thích hợp, lại hoảng hốt đè thấp xuống.

"Cô vẫn còn chuyện gì nữa?" Giọng điệu đã có một chút không kiên nhẫn.

Tim Lưu Nghệ xiết chặt, da đầu tê tê, nhưng việc có liên quan đến tương lai,

không thể chùn bước: "Lúc trước ngài từng đồng ý sẽ nghĩ cách điều tôi đến

tổng bộ của tập đoàn làm việc..."

"Úi chà" Đầu bên kia phát ra một tiếng cười nhạo cực ngắn, không hề giữ lại

cho cô ta chút thể diện nào: "Chuyện vẫn còn chưa làm xong đã nghĩ đến

chuyện lấy thưởng?"

"Tôi không có..."

"Được rồi. Làm tốt chuyện cô nên làm, rồi hẵng nghĩ đến chuyện ra giá." Nói

xong, trực tiếp ngắt điện thoại.

Lưu Nghệ nắm chặt điện thoại, cắn răng thầm hận trong lòng.

Tập đoàn Minh Đạt, bộ phận hạng mục, văn phòng giám đốc.

Cốc cốc cốc—

"Mời vào."

Lý Văn Cẩn đẩy đẩy mắt kính, mới đẩy cửa đi vào: "Giám đốc Thẩm."

"Có chuyện gì."

"Bên Minh Á, tôi hỏi qua rồi."

Tay cầm bút của Thẩm Như dừng lại, sau đó mới chậm rãi ngước đẩu lên, trên

môi xuất hiện một nụ cười thú vị: "Nói thế nào?"

"Vẫn không có gì khác với tuần trước, không có động tác gì lớn, gió yên sóng

lặng."

"Chà, vậy mà rất trầm ổn."

Lý Văn Cẩn do dự trong nháy mắt: "Có phải cô đã quá đề cao đối phương rồi

không? Bất động có thể là vì không biết làm gì, không biết nên làm thế nào."

Dẫu sao, từ tư liệu mà ông ta điều tra ra, Thẩm Loan muốn học lực không có

học lực, muốn thủ đoạn không có thủ đoạn, ngoại trừ việc manh danh "cô ba

nhà họ Thẩm" ra.

Thẩm Như lại không đồng ý quan điểm của ông ta, lắc lắc đầu: "Đó là vì ông

chưa từng gặp đứa em gái này của tôi, nó không phải là người bình thường."

Lý Văn Cẩn chau mày.
Bình Luận (0)
Comment