Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 14

“Tiểu Yên con nói đi, con đã làm cái gì.”

“Ba…” Ánh mắt uất ức, trong suốt chớp chớp.

Lúc này Thẩm Yên đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu dùng ưu thế của mình để xoay chuyển cục diện.

Thẩm Xuân Giang có chút mềm lòng, dù sao cũng là con gái được mình nuông chiều mà lớn lên.

Ánh mắt Thẩm Loan u ám, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng, nhưng vì cô cúi đầu nên không ai có thể thấy được.

“Con cũng không biết lúc ấy con bị làm sao vậy, à, giống như bị trúng tà vậy, con không kiểm soát được chính mình… Ba, ba tin con đi, con không phải cố ý mà…” Môi Thẩm Yên run run, nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống: “Tuy rằng… Con không thích Loan Loan, nhưng cũng là vì sợ có em gái rồi, ba sẽ không thích con nữa…”

Sau khi Thẩm Xuân Giang nghe xong, mềm lòng đến rối tinh rối mù: “Con gái ngốc, sao ba lại không thích con? Sau này không thể làm như vậy nữa, biết không?”

Thẩm Yên gật đầu: “Con biết rồi. Vậy ba sẽ thương Tiểu Yên như trước sao?”

Chẳng qua chỉ là đứa bé không có cảm giác an toàn, Thẩm Xuân Giang không khỏi dịu giọng: “Ừ.”

Thẩm Yên nín khóc mỉm cười.

Dương Lam nhướng mày, khen ngợi nhìn con gái.

Tốt nhất là “Ba con hiếu thuận”, “Hoà thuận vui vẻ”.

Thẩm Loan là người bị hại nhưng trái lại hoàn toàn bị phớt lờ, không có ai hỏi cô có sao hay không, cũng không có ai quan tâm tới suy nghĩ của cô.

Cũng may, ngay từ đầu cô không hề ôm bất kỳ hy vọng nào với Thẩm Xuân Giang, cũng không định mượn chuyện này để trả thù Thẩm Yên.

Mục đích thật của cô là…

Dương Lam tiến lên, vỗ nhẹ sau lưng con gái, an ủi nói: “Được rồi, không sao…”

Sắc mặt Thẩm Xuân Giang hơi tốt lên bỗng thoáng chốc trầm xuống: “A Lam, ngày hôm qua là bà sắp xếp người giúp việc dọn phòng Loan Loan sao?”

“Đúng vậy, làm sao thế?”

“Ngay cả thứ cơ bản nhất là vật dụng rửa mặt cũng chưa chuẩn bị thì gọi gì là chuẩn bị hả?!”


Ánh mắt Dương Lam chợt lóe: “Lại có chuyện này sao?”

“Nghe vậy, bà hình như không biết gì sao?” Thẩm Xuân Giang nhướng mày.

Mặt mũi Dương Lam đầy oan ức: “Nếu tôi biết thì sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?”

“Hừ! Tốt nhất là như vậy. Lão Chu.”

“Ông chủ có gì phân phó?”

“Đuổi người giúp việc chuẩn bị phòng cho Loan Loan hôm qua đi, nhà họ Thẩm tôi không nuôi một con chó cắn chủ.”

Quản gia Chu rũ mắt hiểu ra.

Thẩm Loan nở một nụ cười, nhanh đến mức làm

người ta không bắt được.

Sắc mặt Dương Lam suýt nữa không giữ được, bà ta là bà chủ trong nhà, có quyền quản nhà tuyệt đối, nhưng Thẩm Xuân Giang lại trực tiếp lướt qua bà ta, để Chu Khánh Phúc đi sa thải người giúp việc, hoàn toàn không cho bà ta chút mặt mũi nào.

Sau này làm sao bà ta có chỗ đứng ở trong nhà chứ?

“Loại việc nhỏ này sao lại cần đến quản gia Chu ra tay? Tôi làm là được.”

“Bà sao?” Thẩm Xuân Giang cười lạnh: “Tránh bị nghi ngờ à!”

Sắc mặt Dương Lam khẽ biến: “Ông có ý gì? Nghi ngờ tôi khắt khe với Thẩm Loan?”

“Khắt khe hay không, trong lòng bà tự rõ.”

“Ông!”

Ngực người phụ nữ phập phồng dữ dội, sao Thẩm Xuân Giang lại biết? Chẳng lẽ con tiểu tiện nhân Thẩm Loan này đi cáo trạng sao?

Ánh mắt thoáng nhìn thấy những đồ dùng rẻ tiền bị mở ra trên bàn trà, Dương Lam cắn răng, khó trách Thẩm Xuân Giang cứ khăng khăng gọi bà ta trở về, còn lấy chuyện con gái ra nói, hoá ra là ở đây chờ bà ta sao?

À…

Thật làđã xem thường đứa con gái riêng này rồi, tâm cơ cũng chôn đủ sâu!

Thẩm Xuân Giang: “Nếu tôi đón Loan Loan về, ba cũng không phản đối, thì con bé chính là cô ba danh chính ngôn thuận! Tôi hy vọng bà có thể mau chóng hiểu được điều này, cho con bé sự đối đãi và tôn trọng xứng đáng, nếu lại xảy ra loại chuyện này, chỉ có thể chứng minh năng lực quản lý nhà cửa của bà không đủ, thật ra có thể để lão Chu ra tay giúp bà, như vậy mọi người đều thoải mái.”

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

Dương Lam giận đến không thể kiềm được, nhưng lại không thể làm được gì.

Gượng gạo nở một nụ cười, cắn răng nói: “Được.”

Thẩm Xuân Giang lúc này mới vừa lòng, cầm tài liệu lên, định rời đi.

Vừa ra đến trước cửa, đột nhiên mở miệng: “Tháng này nhớ đưa tiền tiêu vặt cho Loan Loan.”

Trừ gật đầu, Dương Lam còn có thể làm gì?
Bình Luận (0)
Comment