Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 152

Đúng vậy, lấy đó làm gương, làm việc thật tốt, làm người không sai, tất nhiên sẽ

không chịu phạt.

Nghĩ thông suốt một chuyện này, mọi người thở phào, cuối cùng ổn định lại

lòng, nhanh chóng giải tán.

Miêu Miêu phun ra một ngụm khí, đẩy cửa tiến vào văn phòng tổng giám đốc.

"Giám đốc Thẩm."

"Vất vả rồi."

"Không hề vất vả, nhìn vẻ mặt biến sắc của mọi người cũng rất thú vị!"

Thái Vân: "Giám đốc Thẩm, tôi ra ngoài trước."

Thẩm Loan nâng mắt nhìn cô ta một cái, như mang theo ý khác: "Đi đi."

Thái Vân hơi gật đầu với cô, thần sắc trong mắt càng thêm kiên định.

Sau khi chờ cô ta rời đi, Thẩm Loan đảo mắt nhìn Miêu Miêu, cô nhóc mập lén

lút cười trộm, cơ thể khổng lồ như ngọn núi nhỏ: "Ngồi xuống đi."

"Vâng! Cảm ơn giám đốc Thẩm." Nói xong, cũng không khách sáo, đặt mông ở

trên ghế, tiếng động cũng không nhỏ: "Quả nhiên, tiền nào của nấy, tôi biết

ngay ghế ở chỗ ngài chắc chắn sẽ rất thoải mái..." Sau đó trái ba vòng phải ba

vòng, uốn éo nhích qua nhích lại.

Thẩm Loan không khỏi bật cười: "Lúc nãy căng thẳng không?"

"Em cảm thấy không tệ."

"Cảm giác ra lệnh thế nào?"

Đôi mắt Miêu Miêu sáng lên, như con cún nhỏ ngửi thấy mùi sữa thơm: "Đúng

là oai đến ngây người, trời ạ ---"

"Tôi còn thiếu trợ lý, lương tháng ba mươi ngàn, phúc lợi, trợ cấp khác có hết,

chú ý công việc và sinh hoạt, điện thoại cần phải mở cả ngày, gọi là đến, có

hứng thú không?"

Miêu Miêu choáng váng, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được, chỉ vào cái

mũi của mình: "Ngài... đang hỏi tôi sao?"

"Trong phòng này chẳng lẽ còn có người khác?"

"Em đồng ý." Giọng nói vang dội, sạch sẽ nhanh nhẹn.

"Được rồi, nó cho tôi biết vừa rồi quan sát được gì ở bên ngoài?"

Miêu Miêu suy nghĩ trong một cái chớp mắt: "Ý ngài là phương diện nào?"

"Người."

"Lúc đầu, mọi người vì tò mò mới xúm lại, sau đó có một vài người phê bình

kín đáo với cách xử lý của ngài, nhưng ngại với người trong cuộc nên không tỏ

thái độ, bọn họ cũng không nói nhiều, nhưng nói tóm lại là không cam lòng, tôi

có cảm giác bọn họ muốn gât sự, tuy rằng không xảy ra chuyện gì, nhưng chắc

chắn từng có ý nghĩ như vậy."

Thẩm Loan cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục hỏi: "Cụ thể người nào, còn nhớ

rõ không?"

Miêu Miêu gật đầu, liên tiếp báo ra mười mấy cái tên.

"... Nói chung là những người này, hẳn là không bỏ sót, nhưng tôi cần xuống

điều tra thêm một chút mới xác định được."

Thẩm Loan nở nụ cười vừa lòng.

Lúc này, trong toilet nữ.

Sau khi Lưu Nghệ mang theo cái mác "Ngay thẳng sạch sẽ" rời khỏi đây, đóng

cửa khóa trái, đứng trước cửa vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.

Sau tiếng tút tút buồn chán, cuối cùng cũng bắt máy.

"Thư kí Lý! Lần nảy anh phải giúp tôi!" Lý Văn Cẩn đang làm phân tích báo

cáo cho hạng mục mới SWOT, đã bị bác bỏ ba lần liên tục, anh ta ít nhiều cũng

thấy bực bội, vừa nhận được cuộc điện thoại này, đúng lúc đụng phải họng

súng.

"Chuyện gì?" Giọng nói lạnh như băng, không gần gũi.

Vừa nghe tới giọng điệu như vậy, lòng Lưu Nghệ lạnh đi một nửa: "Là về giám

đốc Thẩm..."

"Cô ta như thế nào?"

"Tôi... tôi bị đuổi việc rồi."

"Cái gì?!" Lý Văn Cẩn nhíu mày, lúc này mới kiên nhẫn hơn một chút: "Tình

hình cụ thể thế nào?"

Lưu Nghệ nói lại một lần tổng thể chuyện đã xảy ra, còn chuyện Thẩm Loan lấy

bí mật cô ta để áp chế, ép cô ta phải chủ động từ chức thì im lặng không nhắc

tới.

"Chỉ vì đến trễ năm phút đồng hộ, cô ta đã đuổi việc cô luôn?"

Lưu Nghệ chột dạ một giây, nhưng rất nhanh đã ổn định lại: "... Vâng."
Bình Luận (0)
Comment