Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 159

Là "Ares chi lệ" bị cô ném xuống lúc trước.

Dưới ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt, thậm chí còn có chút đau nhói.

Thẩm Loan nhìn một hồi lâu, mới đeo vào cổ tay bên trái, sau đó đẩy cửa xuống

xe.

Là một trong những trùm xí nghiệp lớn hàng đầu của Ninh Thành, tập đoàn

Minh Đạt nằm trong khu trung tâm kinh doanh vàng của thành phố, tòa nhà cao

chọc trời, bên ngoài khí thế, trang hoàng tinh xảo, tổng cộng có 33 tầng, quyền

hạn phân bố từ thấp đến trên cao theo hình Kim Tự Tháp, tầng càng cao thì đại

diện cho chức vị càng cao, quyền lực càng lớn.

Đi thang máy đến sảnh lầu một, một cô gái xinh đẹp cao gầy đứng trước quầy lễ

tân chào đón với khuôn mặt tươi cười: "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"

Thẩm Loan đưa thẻ nhân viên qua, lúc đối phương nhìn thấy chức vị kia của cô,

nhịn không được dùng ánh mắt quét qua cô một cái: "Là... Tổng giám đốc Thẩm

của quảng cáo Minh Á?"

"Ừ." Nhẹ nhàng bình thản, giống như đang trong ngày hè chói chang mà cắn

một miếng ướp lạnh dưa hấu.

"Vâng, mời bên này —"

Một tay Thẩm Loan cầm tài liệu cần kí tên, một tay lấy thẻ về, bóng lưng tinh tế

lại kiên cường thẳng tắp, tựa cây xương rồng nhỏ đón gió trên sa mạc.

"Trời! Đây là cô ba nhà họ Thẩm đó sao!" Cô gái trẻ sợ hãi lên tiếng.

"Cái gì? Cậu chắc không?!" Cô gái mặt trái xoan sau khi nghe xong thì lập tức

hai mắt tỏa ánh sáng.

"Ngày tiệc rượu đầy năm đó, tuy rằng tôi cách khác xa, nhưng cô ấy và vị đại

lão đẹp trai đó khiêu vũ, đến bây giờ ký ức đó vẫn còn như mới, huống chi chức

vị trên thẻ nhân viên của cô ấy viết là tổng giám đốc Minh Á, khoảng thời gian

trước vừa đưa ra thông báo nhân sự, tuyệt đối không thể sai được!!"

"Sao cậu không nhắc nhở tôi sớm một chút? Cũng chưa để ý nhìn mặt thế nào,

thật đáng tiếc..."

Cô gái suy nghĩ một cái chớp mắt: "Khuôn mặt sao, chắc chắn không làm người

ta kinh diễm như giám đốc Thẩm nhưng dáng người và khí chất thật sự tốt đến

mức không còn lời gì để nói!"

"Cắt, chỉ có vẻ ngoài xấu xí mới có thể được khen là có khí chất thôi?"

"NO! Tuyệt đối không phải như vậy!" Hai tay làm hình cái nĩa ở trước ngực, lời

lẽ chính nghĩa: "Có thể thấy hẳn là cô ấy cao 1m7 trở lên, rất trắng, rất gầy, con

mắt vừa đen vừa sáng, lúc nhìn vào cậu sẽ giống như viên đá quý đang sáng lấp

lánh, nhưng lại là kiểu phụ nữ lần đầu tiên cậu liếc mắt nhìn một cái sẽ không

chú ý tới khuôn mặt, mà sẽ bị khí chất kia hấp dẫn."

"Có cần nói quá thế không?" Cô gái mặt trái xoan nhìn về phía bóng dáng xa

dần của Thẩm Loan, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà đúng là rất cao gầy, chân

cũng dài..."

Xuyên qua hành lang là cửa thang máy.

Thẩm Loan muốn đến phòng nhân sự ở tầng 11, mấy thang máy đều đang hiển

thị đi xuống, cô dựa phía bên phải đứng yên, lẳng lặng chờ.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, người bên trong và bên ngoài đồng thời ngẩng đầu,

Thẩm Loan sững sờ, không hẹn và đập vào một đôi đen nhánh tà mị.

Ý cười bên môi Quyền Hãn Đình càng sâu, giây tiếp theo, lúc ánh mắt chạm

đến cổ tay trái của cô, độ cong vui vẻ lúc đầu đột nhiên lại kết băng, ánh mắt

cũng trở nên áp bức và công kích hung dữ, giống như lúc nào cũng có thể xông

lên cắn chết cô.

Sau cổ Thẩm Loan chợt lạnh, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, nghĩ thầm

người này không phải từng học diễn xuất chứ, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng quá

nhanh rồi đấy.

"Loan Loan?! Sao con lại ở đây?" Thẩm Xuân Giang đi theo ở bên mở miệng

phá vỡ im lặng

Thẩm Loan dời tầm mắt, không hề nhìn Quyền Hãn Đình, chỉ nói: "Đến phòng

nhân sự để đóng dấu."

Thẩm Xuân Giang gật gật đầu, duỗi tay ngăn cửa thang máy, một tay khác làm

ra tư thế mời: "Lục gia —"

Quyền Hãn Đình lạnh mặt, mắt nhìn lướt qua Thẩm Loan, sải bước về phía bên

ngoài.

Thẩm Xuân Giang theo phía sau, không giống tổng giám đốc, mà giống như

người hầu nhỏ chạy việc mệt mỏi.

Lục gia...

Thẩm Loan lẩm nhẩm hai chữ này, đầu lưỡi chống lên hàm trên, lại đảo qua

cằm, bỗng dưng nở một nụ cười.

Thực sự lợi hại như vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment