Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 170

Quyền Hãn Đình: "Ánh mắt không tồi."

Thẩm Loan cố gắng nghẹn cười, hóa ra tự luyến là bệnh chung, lão đại cũng

không ngoại lệ.

"Thấy em có thành ý như vậy, gia lại cho cô một cơ hội. Nói đi, muốn lấy thân

báo đáp không?"

"Không muốn." Dứt khoát nhanh nhẹn, không hề có chút do dự.

"Lý do?" Mặt mày người đàn ông thâm trầm, buồn buồn vô cớ.

"Tôi không thích chú, sao phải lấy thân báo đáp?" Thẩm Loan nói trắng ra,

nguyên nhân quá trắng trợn khiến người ta không thể không nghi ngờ cô đang

nói dối.

Những câu nói thật thường gây đau lòng.

Ít nhất, Quyền Hãn Đình cũng cảm thấy đau như bị kim đâm.

Không thích sao?

"Này, anh còn muốn bắt bao lâu?" Thẩm Loan cau mày, giật giật cổ tay bị người

đàn ông túm.

"Ăn nhiều như vậy, mà không béo." Cô tay mảnh khảnh như vậy, dường như bẻ

nhẹ sẽ gãy ngay.

"Anh không biết mọi phụ nữ đều hâm mộ thể chất ăn không mập sao?"

"Lãng phí lương thực."

"..."

Trên đường trở về, hai người đều yên lặng, đều không chủ động mở miệng nói

chuyện.

Thẩm Loan mệt nhọc, mơ màng sắp ngủ, còn Quyền Hãn Đình chắc do trong

lòng khó chịu?

40 phút sau, chiếc xe màu đen chạy băng băng ngừng trước cửa lớn nhà họ

Thẩm.

Quyền Hãn Đình quay đầu nhìn cô, sau đó bỗng nhiên bật cười.

Cô gái đã nghiêng đầu ngủ rồi, tóc dài tán loạn, lười biếng, không có dáng vẻ đề

phòng, khiến người khác không kiềm chế được muốn xâm phạm.

Bản thân Quyền Hãn Đình cũng rất tò mò, sao anh lại canh cánh trong lòng với

cô nhóc này?

Đúng vậy, canh cánh trong lòng.

Từ suối nước nóng trong sơn trang, đến tiệc rượu kỉ niệm kỷ niệm, rồi gặp lại ở

Bắc Hải, chỉ cần cô vừa xuất hiện, là có thể hấp dẫn ánh mắt anh, loại cảm giác

không chịu khống chế này, tựa như trúng tà, ma nhập, phải đầu hàng.

Quyền Hãn Đình cũng rất muốn biết cảm giác của bản thân với cô là gì, cho nên

mới mấy lần cố tình tiếp cận.

Bầu trời đêm như mực, ánh trăng sáng tỏ.

Bên trong xe ánh đèn vàng ấm áp mang theo một tia mê hoặc ý vị, mà hương

thơm trên người người phụ nữ như chất xúc tác, làm cho sự nhầm lẫn này ngày

càng mạnh mẽ hơn, và cuối cùng——

Anh cúi người, ghé sát vào, như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào đôi môi

đỏ mê người kia.

Trong nháy mắt đó giống như có dòng điện chạy dọc cơ thể, Quyền Hãn Đình

chấn động, trong mắt lộ ra tia mê man và ngây thơ.

Anh không biết phản ứng như vậy có nghĩa là gì, nhưng có một chút rất rõ ràng

——

Anh cũng không bài xích đụng chạm thân mật như vậy, thậm chí, còn muốn

nhiều hơn!

"Ưm..." Thẩm Loan tỉnh lại, theo bản năng mím mím môi, cảm giác hơi ngứa:

"Tới rồi?"

"Ừm."

Cô ngồi thẳng dậy, thuận tay đem tóc cài sau tai: "Ngại quá, tôi ngủ quên."

"... Không sao."

"Mặt chú làm sao vậy?"

"?"

Thẩm Loan bẻ kính qua: "Chú tự nhìn đi."

Người đàn ông trong gương có một gương mặt tinh xảo, bởi vì màu da vô cùng

trắng, vệt đỏ ửng hai bên má càng rõ ràng.

Ánh mắt Quyền Hãn Đình chột dạ.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát, trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh

lùng.

"Có thể do trong xe quá nóng, kín gió."

Vừa nói vậy, Thẩm Loan đúng là cảm thấy hơi nóng, cởi dây an toàn, đẩy cửa

xuống xe, tất nhiên không quên quay đầu lại nở một nụ cười xã giao với Quyền

Hãn Đình: "Bữa tối rất ngon, tài xế cũng rất tẫn trách, cảm ơn chú lục."

Nói xong, định rời đi.

"Từ từ ——"

"Ừm? Còn có việc gì sao?"

Quyền Hãn Đình ngồi ở vị trí lái xe, hạ cửa kính xuống, nhìn về phía người phụ

nữ vô tâm ngoài cửa sổ, ánh mắt bỗng dưng trầm trầm: "Em không thèm để ý

sao?"

"Để ý cái gì?" Trong mắt Thẩm Loan lộ ra tia khó hiểu.

"Buổi tối hôm đó ở sơn trang suối nước nóng..."
Bình Luận (0)
Comment