Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 174

Rất nhanh, tổ trưởng tổ ý tưởng đã đến ——

"Chúng tôi cũng muốn xây dựng ý tưởng càng sớm càng tốt, nhưng quá trình

liên lạc giữa tổ tiếp thị và công ty khách hàng không được suôn sẻ, rất nhiều tin

tức mấu chốt không thể phản hồi kịp thời, thậm chí ngay cả hình dáng của sản

phẩm chúng tôi còn chưa nhìn thấy, không thể lập khung, mới bị kéo dài mãi..."

Khuôn mặt Thẩm Loan vô cảm sau khi nghe xong, hỏi: "Còn gì muốn bổ sung

không?"

"Không, không có..." Anh ta cũng không biết vì sao mình nói lắp, nhưng cảm

thấy tổng giám đốc Thẩm như vậy hơi đáng sợ.

"Được, gọi tổ trưởng tổ tiếp thị lại đây."

Không quá hai phút sau, tổ trưởng tổ tiếp thị tới ——

"Tổng giám đốc Thẩm, tôi có thể giải thích!"

"Ừm, cô nói đi." Giọng điệu bình thản.

"Trong khoảng thời gian này, chúng tôi vẫn luôn liên hệ với công ty khách

hàng, nhưng đối phương giống như cố ý làm khó, không chỉ không cung cấp

đầy đủ thông tin sản phẩm, còn kén chọn..."

Thẩm Loan: "Cho nên, cô cho rằng tất cả là do công ty khách hàng?"

"Không có, nguyên nhân bên trong vẫn chiếm chủ đạo."

"Nguyên nhân bên trong gì?"

"Tôi suy đoán đối phương cố ý gây khó dễ, có thể là cảm thấy chúng ta không

đủ thành ý."

"Nói cụ thể."

"... Nhiều lần, do kinh phí hữu hạn, những nơi đặt chỗ không cao cấp lắm,

người phụ trách bên kia có vẻ không hài lòng lắm..."

"Nói như vậy, do dự toán của phòng tài vụ có vấn đề?"

Tổ trưởng tổ tiếp cận không nói chuyện, nhưng trầm mặc như vậy đã cũng đủ

giải thích thái độ của cô ta.

"Được," Thẩm Loan gật đầu, thậm chí còn mang theo ý cười: "Gọi người phụ

trách phòng tài vụ lại đây."

Người này cắn người nọ, một vòng tố một vòng, một lúc sau, nhân viên quản lý

cấp cao của Minh Á dường như đã có mặt đông đủ.

Văn phòng vốn rộng rãi, đột nhiên trở chật hẹp, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt không che dấu được thấp thỏm

và sợ hãi không yên.

Theo tầm mắt Thẩm Loan đảo qua, nỗi thấp thỏm dần dần biến thành bất an.

"Cho nên, rốt cuộc ai sẽ gánh vác sai phạm lần này? Hửm?"

Lời này vừa nói ra, mọi người vừa rồi còn miệng lưỡi trơn tru lập tức cứng

họng, ánh mắt liếc nhau, nhưng không ai lên tiếng trước.

"OK, nếu các người không chủ động, tôi trước tiếp xử lý."

"Tổ sản xuất nội dung là đương sự số 1, Trần Tú Văn cô cảm thấy ai nên phụ

trách?"

Người phụ nữ cả người run lên: "Tôi..."

Bảo cô ta phải nói kiểu gì? Một bên là tổ sản xuất nội dung, một bên là đồng

nghiệp khác —— chịu trách nhiệm thì tổ sản xuất nội dung phải chịu thiệt thòi;

đẩy cho tổ khác thì đắc tội những người khác.

Trần Tú Văn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là "Đi tiếp thì vướng núi,

quay về thì mắc sông (tiến thoái lưỡng nan)".

"Tôi" nửa ngày, lại không thốt ra được thêm chữ nào.

"... Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, tôi cũng không biết." Nói xong, hổ thẹn cúi

đầu.

Thẩm Loan đảo mắt nhìn về phía khác, trong lòng Trần Tú Văn đang căng thẳng

mới nới lỏng đôi chút, bàn tay đang nắm chặt cũng khẽ buông lỏng, trong lòng

bàn tay đều là mồ hôi lạnh!

Khi ánh mắt đầy đe dọa đó rơi xuống đầu, da đầu tổ trưởng tố tiếp thị căng lên

và tóc gáy dựng đứng, cầu nguyện trong lòng đừng hỏi cô ta, đừng hỏi cô ta...

Nhưng sợ cái gì thì cái đó lại tới- "Tổ trưởng Triệu, cô thấy thế nào?"

"Tổng giám đốc Thẩm, cô...đừng làm khó tôi." Không hổ là người làm tiếp thị,

so với khuôn mặt tái nhợt của Trần Tú Văn, Triệu Uyển Tuệ ít nhất còn có thể

cười, tất nhiên đẹp hay không đẹp, lại là chuyện khác.

"Cũng không biết?" Thẩm Loan nhướng mày, ý cười nhiễm đáy mắt, ánh mắt

rơi xuống trên người Thái Vân: "Giám Đốc Thái có cao kiến gì không?"

Thái Vân hít sâu, tới rồi!

Sự căng thẳng và thấp thỏm lúc trước bây giờ đều biến mất, thay vào đó là sự

bình tĩnh. Tựa như khi học sinh bị giáo viên gọi tên lên bảng trả lời câu hỏi,

thành tích tốt hay không tốt đều dễ bị gọi lên, cũng sợ nhất bị gọi tên.

Thái Vân tạm thời tự luyến coi bản thân là vế trước - thành tích tốt.

Nếu "giáo viên" đã đặt kỳ vọng cao vào cô ta, không đáp lại là không được nhỉ?

Thái Vân nghĩ như vậy.

"Vấn đề mấu chốt nằm ở gián đoạn phân công, giữa hai bên không trao đổi hẳn

hoi, còn các bộ phận làm việc hiệu quả giảm xuống thấp. Lần này kế hoạch bị

sao chép cũng không được coi là nghiêm trọng, nhưng nếu cứ tiếp tục bỏ mặc,

chỉ sợ rằng tương lai sẽ sảy ra sai sót càng lớn."

Thẩm Loan gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Vậy giám đốc Thái có cách giải quyết nào

tốt không"

"Có, quy hoạch lại chức năng bộ phận lại từ đầu."

Lời này vừa nói ra đã làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây kinh ngạc.

Nên biết rằng, một công ty, đặc biệt là một công ty lâu năm, các bộ phận được

sắp xếp tương đối cố định, một khi phá vỡ và tổ chức lại, không chỉ cần xác

định một phạm vi chức năng mới, mà còn sẽ phá vỡ toàn bộ các quan hệ nhân

sự đã thành hình ban đầu, hơn nữa là thương gân động cốt, nói là thay đổi triều

đại cũng không quá.

Tầng lớp thấp nhất là nhân viên thì không sao, nhưng miếng bánh lợi ích của

tầng lớp cao trung lại sẽ đối mặt với phân bố lại từ đầu, vì thế sau cuộc rối loạn

nhất thời, có người sẽ không khỏi tức giận—

"Giám đốc Thái, muốn giải quyết vấn đề trao đổi và hiệu suất, thì không chỉ có

mỗi cách này."

"Đúng vậy, quy hoạch lại các bộ phận chức năng lại tự đầu tương đương với

tiến hành một cuộc cải cách công ty, nhìn thì có vẻ thoải mái dễ dàng, nhưng

không phải một ngày hai ngày là có thể hoàn thành."

"Cần gì phải rắc rối như vậy? Trao đổi không đủ, vậy thì sau này chúng tôi sẽ

giao lưu nhiều hơn; hiệu suất thấp vậy thì chúng tôi sẽ nâng cao hiệu suất."

"..."

Anh một câu, tôi một câu, tất cả đều nhằm vào Thái Vân mà nói.

Bình thường, mấy người này mỗi người một miệng gọi "chị Thái" cũng tương

đối là thân thiết, nhưng một khi liên quan đến lợi ích cá nhân, trong nháy mắt đã

lật mặt, không hề lưu tình.

Nơi làm việc như một chiến trường, nếu như nói Thẩm Loan trong tay nắm

quyền hành của chủ soái, vậy thì Thái Vân chính là phó tướng "chịu những lời

gièm pha, nịnh bợ", còn những người khác chính là những binh sĩ phạm lỗi chờ

đợi sự xử lý quân pháp.

Mặc dù Thái Vân sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng thật sự xảy ra rồi vẫn có

hơi không biết làm thế nào để chấp nhận được, dù sao, cô ta cũng không muốn

chuốc lấy sự căm hận của người khác. Nhưng nghĩ lại một chút, cô ta đã đứng

vế phía quân doanh của Thẩm Loan, sớm đã không còn đường lui nữa rồi, nếu

như đã vậy, còn không bằng vượt khó tiến lên, dũng cảm tiến về phía trước, nhỡ

đâu mở được một con đường máu thì sao?

Ánh mắt mọi người thoáng qua, nhìn về phía Thẩm Loan.

Người đằng sau qua loa hời hợt: "Đây là chuyện lớn, tôi cần thời gian để suy

nghĩ, còn về chuyện kế hoạch cũng sẽ được xử lý luôn, mọi người quay về làm

việc trược đi, có kết quả sẽ được thông báo."

Mọi người không hẹn mà thở phào một hơi: "Vẫn là giám đốc Thẩm suy nghĩ

chu toàn."

Thông thường "cần thời gian suy nghĩ" chẳng khác nào rũ bỏ trách nhiệm sống

chết mặc bay, từng trái tim được căng thẳng lại được nhẹ nhàng thả lỏng, nối

đuôi nhau nhanh nhẹn ra ngoài.

Đợi cửa đóng lại, Thẩm Loan nhìn Thái Vân: "Tiếp đến, phải vất vả cho cô rồi."

"Tôi rõ rồi."

Ngày hôm sau không có động tĩnh.

Ngày thứ ba vẫn không có động tĩnh.

Chuyện kế hoạch cũng không có một kết quả xử phạt nào, mọi người hoàn toàn

thả lỏng trạng thái.

"Giám đốc Thẩm chẳng qua cũng chỉ là hù dọa mọi người, lẽ nào lại thật sự có

thể đuổi cùng giết tận tất cả các bộ phận hiện có? Hừ— dù sao tôi cũng không

tin?"

"Người trẻ tuổi sức lực đang dồi dào, dễ kích động, đáng tiếc, vẫn là quá ngây

thơ, bộ phận mới có thể dễ dàng thành lập lên như thế sao?"

"Cũng chỉ là thích nói qua miệng, cùng lắm là dạy dỗ chúng ta thêm một trận vì

chuyện kế hoạch, trừ cái chuyện đó ra, cô ta còn có thể làm gì?"

"Lại nói, Thái Vân làm người cũng quá khó coi, vì để nịnh bợ tổng giám đốc

mới mà lại bán đứng chúng ta, nhưng đáng tiếc, chủ mới không được việc gì,

không lập được công, người khuynh gia bại sản như cô ta, chỉ sợ là thế chấp sai

báu vật rồi!"

"Đúng, phải cho cô chút bài học, nếu không một ngày nào đó cô ta sẽ nhảy ra

cắn chúng ta một cái!"
Bình Luận (0)
Comment