Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 176

Đang lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Loan đã gật đầu với Thái

Vân, người đằng sau đã sớm chuẩn bị sẵn tài liệu phát đến tận tay từng người

một.

"Bên trong này là chức năng của từng bộ phận mới và việc điều động nhân sự"

Thẩm Loan chậm rãi mở miệng: "Bộ phận sáng tạo ban đầu giải tán, bộ phận

thiết kế và bộ phận chế tác; bộ phận hành chính, bộ phận tài vụ, bộ phận nhân

sự không có sự thay đổi quá lớn, tất cả vẫn như cũ; bộ phận khách hàng mới sẽ

gộp bộ phận tiếp thị vào đố, chủ yếu phụ trách hạng mục mở rộng và khai thác

thị trườngvà quan hệ khách hàng..."

So với chức năng của những bộ phận mới, rõ ràng điều động nhân sự có liên

quan đến lợi ích cá nhân hơn.

Trưởng phòng phòng thiết kế là giám đốc sáng tạo cũ, Cao Hy; trưởng phòng

phòng khách hàng do trưởng bộ phận tiếp thị Triệu Uyển Tuệ đảm nhiệm, hai

người đều có đầy đủ thực lực và thâm niên, sắp xếp như vậy, mọi người không

có gì để nói.

Còn Thái Vân một mình điều hành bộ phận tài chính và bộ phận nhân sự, vẫn

có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng—

Trần Mặc đảm nhiệm trưởng phòng phòng chế tác là cái quái gì vậy?

Phải biết rằng, thời gian Trần Mặc vào công ty chưa lâu, tính đâu ra đấy cũng

chỉ mới được hai năm, hơn nữa không nói vẫn còn nhóm trưởng Tần Tú Văn

của nhóm kế hoạch vẫn còn đây, nhân viên thâm niên năm năm, tính thế nào

cũng không đến lượt anh ta đảm nhận vị trí này!

"Tổng giám đốc Thẩm, tôi không phục!"

"Tôi cũng có ý kiến."

"Trần Mặc thâm niên còn ít, khó có thể đảm nhiểm chức trách lớn..."

Đại đa số người phản đối có một nửa là những người nắm quyền trước đố, sau

khi điều chỉnh bị cách chức, trở thành nhân viên bình thường.

Thẩm Loan: "Nói xong hết chưa?"

Trong nháy mắt yên tĩnh lại.

"Trần Mặc, anh có gì muốn nói?" Ánh mắt bình tĩnh nhìn về phái người kia, rất

nhanh chóng, một người đàn ông mày thanh mắt tú, dáng người cao cao gầy gầy

đứng dậy.

Bỗng chốc tất cả ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên người anh ta, Trần Mặc

không hề có bất cứ biện hiện khó chịu nào, ánh mắt bình quét qua tất cả mọi

người "Tổng giám đốc Thẩm sắp xếp thế này nhất định có lý do của cô ấy, tôi

tin tưởng bản thân có thể đảm nhiệm được chức vị này."

Xì xào ầm ĩ—

Một giây vỡ tổ.

Thẩm Loan gật gật đầu: "Hy vọng anh không để tôi thất vọng." Nói xong, gõ

xuống nút enter trên máy tính trước mặt, trên màn hình lớn bắt đầu phát một

đoạn video.

"Đây là một quảng cáo demo mà lúc trước Trần Mặc một mình hoàn thành, ai

trong số mọi người có thể tạo ra một tác phẩm hay hơn so với tác phẩm này,

chức vị trưởng phòng chế tác sẽ giành cho người đó."

Cả phòng họp đều lặng ngắt như tờ.

Mặc dù thời gian Trần Mặc vào công ty chưa lâu, nhưng lại là một thiên tài

trong lĩnh vực quay quảng cáo chụp hình và chế tác, từ kiến thức chuyên ngành

đến năng lực sáng tạo, đặt trong mắt cả quá trình, thì đều đáng được là "người

xuất sắc".

Thẩm Loan: "Bây giờ, còn ai phản đối?"

Đáp lại cô sự yên tĩnh đến đáng sợ.

"Nếu như mọi người không có ý kiến phản đối, vậy thì mời mọi người nhanh

chóng dựa theo điều lệnh phân công đi đến bộ phận mới báo danh! Tan họp—"

Đến lúc này, tất cả mọi chuyện đều kết thúc.

Ngoại trừ Trần Mặc ra, Miêu Miêu là lá bài tẩy thắng lợi trong lần điều chỉnh

này.

Từ em gái nhỏ ở quầy lễ tân đến thư ký của tổng giám đốc, một bước lên trời.

Vừa đi từ phòng họp ra, liền bị không ít đồng nghiệp vây quanh—

"Miêu Miêu, chúc mừng chúc mừng."

"Không nhìn ra, cô cũng thật biết che giấu tài năng nha!"

"Nếu như giàu rồi, sau này nhớ đừng quên chiếu cố các chị em...."

Miêu Miêu như một Đức Phật tôn quý đứng nguyên tại chỗ, cho dù người khác

nói gì, cô ấy đều có dáng vẻ như một người già tốt bụng cười híp híp mắt, thân

thiết, ôn hòa, không hề có một chút tính cách công kích nào.

Nhưng phân biệt chi tiết, mặc dù cô ấy cố gắng nhếch mép hơi hơi cười, nhưng

trên thực tế lại không hề có bất cứ lời hứa nào. Ví dụ, câu "sau này nhớ chiếu cố

các chị em" đó, cô ấy chỉ trả lời:

"Là bạn bè, có thể giúp đỡ tất nhiền là tôi sẽ không từ chối."

Hai tầng ý nghĩa. Thứ nhất, cô ấy là giúp đỡ bạn bè, không hề liên quan đến

công việc; thứ hai, nhắc trước là "có thể giúp đỡ", nếu như không thể giúp đỡ,

vậy thì cô ấy cũng không có cách nào khác.

Trần Mặc nhìn thấy thế, cười nói: "Đầu óc cũng không ngốc nhỉ, hóa ra lúc

trước đều là giả vờ?"

Khuôn mặt Miêu Miêu vô tội: Hả... anh nói cái gì? Một câu tôi cũng nghe

không hiểu!
Bình Luận (0)
Comment