Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 186

Tha thứ cho anh ta không có văn hóa, không nói được lời so sánh tốt hơn,

nhưng có điều này mà anh chàng canh bãi đậu xe xác định, đó chính là người

phụ nữ này thật xinh đẹp!

Đai đeo thấp ngực màu đen, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, váy ngắn cùng lắm

chỉ đến đùi, một đôi tất chân mỏng bọc lấy chân dài nửa che nửa hở, càng thêm

thần bí.

Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, lớp trang điểm đậm vẽ lên ngũ quan sắc nét,

tóc dài xoã tung làm thành từng lọn xoăn lớn, tùy ý khoác ở sau người, có vài

lọn rũ ở hai đầu vai, vừa không để ý vừa lộ ra sự lười biếng.

Phong tình vạn chủng!

Nhận lấy chìa khóa xe người phụ nữ vứt đến, anh ta vốn nên lập tức đưa xe đi,

nhưng động tác lại không khỏi bị chậm nửa nhịp, ánh mắt dính ở trên người đối

phương, muốn xé đi cũng khó.

Đáng tiếc, người phụ nữ vẫn chưa vì ánh mắt si mê như vậy mà dừng lại, hoặc

là bố thí cho một cái liếc mắt, lập tức dẫm lên giày cao gót màu đỏ bước vào vũ

trường.

Lúc này chàng trai ở bãi đậu xe mới nhận ra, người phụ nữ kia ngoại trừ cặp

chân dài, còn có một vòng eo nhỏ như ong, dáng vẻ khi đi đường cực kỳ giống

cây tảo lả lướt dưới đáy biển, thướt tha nhiều vẻ.

"Lưu Tam Nhi! Cậu choáng váng à? Còn không nhanh chóng lái xe đi?!" Vệ sĩ

ngoài cửa hét to.

Chàng trai trông bãi đậu xe mắng một câu thô tục: "Mẹ nó ai bảo cậu lắm

miệng..."

"Mẹ! Còn chê tôi lắm miệng? Thôi đi, tôi còn không hiểu cậu à? Vừa thấy

người đẹp là không động nổi chân, vị vừa mới đi vào kia, cho dù cậu nhìn ra

đóa hoa, người ta cũng không nhất định sẽ cho cậu một cái liếc mắt."

Lưu Tam Nhi liếc mắt nhìn chiếc Maserati màu đỏ bên cạnh, khó được không

phản bác lời bảo an, biểu cảm nản lòng.

Cũng phải, người ta sao mà thèm để ý đến anh ta?

Thở dài, đang chuẩn bị lên xe, một nhân viên tạp vụ từ bên trong bước ra, nhìn

thấy Maserati đỏ thì gọi anh ta lại.

"Này! Cậu từ từ!"

Lưu Tam Nhi đối diện với ánh mắt của anh ta, có chút phòng bị và cảnh giác:

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Chuyện tốt." Nói xong đưa một tờ tiền trăm tệ qua đi: "Vị khách bên trong kia

đưa, nói là tiền boa, cầm đi!"

Nói xong, nhét vào trong tay anh ta rồi xoay người rời đi.

Lưu Tam Nhi ngẩn người một lúc lâu, chờ phản ứng lại, chuyện thứ nhất làm là

chớp mắt hai cái, sau đó cúi đầu nhìn tiền mặt trong tay, hai giây sau, tiền mặt

vẫn còn, xác định không phải ảo giác.

Vệ sĩ có chút ghen ghét mà liếc anh ta một cái: "Thằng nhóc nhà cậu dẫm phải

vận may cứt chó gì vậy? Tiền còn cao hơn so với lương trông xe...Sao tôi không

gặp được loại chuyện tốt này..."

Thẩm Loan ngựa quen đường cũ vòng qua sân nhảy, ngồi xuống trên ghế cao

của quầy bar: "Một ly Lemon Seven, cảm ơn."

Bartender nghe vậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy một người

phụ nữ mang mười phần hơi thở của hộp đêm ngồi trước mặt, một đôi mắt đen

sáng loáng trầm tĩnh vừa vặn đối diện với ánh mắt đánh giá của anh ta.

Bartender bỗng xấu hổ, nhưng đối phương lại lộ ra một nụ cười thân thiện, kết

hợp với với lớp trang điểm khói rất đậm, mị hoặc theo cách rất riêng.

"Lemon Seven, mời dùng."

"Cảm ơn."

Cô uống một ngụm: "Nếu thêm chút muối, có lẽ sẽ càng đặc biệt."

Mắt bartender sáng ngời: "Cô thích lemon seven mặn?!"

Thẩm Loan lắc đầu: "Tôi cũng bình thường, có một người bạn thích."

"Vậy sao? Vậy nhất định bạn cô rất thú vị."

Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, giống như đánh giá, lại giống như đang nhớ lại:

"Ừ, quả thật rất thú vị." Dừng một chút mới bổ sung: "Giống như cậu vậy."

Bartender trẻ tuổi hơi thẹn thùng mà cười: "Tôi tên là A Khải, rất vui được làm

quen với cô."

Thẩm Loan cong môi: "Tôi cũng vậy."

Hóa ra A Khải khi trẻ hơn bốn tuổi là một chàng trai thích đỏ mặt, đời trước sao

cô lại không phát hiện chứ?

Đúng rồi, không thể phát hiện. Dù sao từ lúc bắt đầu, cô đã không tình nguyện ở

lại nơi này, bực bội còn không kịp, sao có thể nhàn rỗi mà đi quan sát người và

việc xung quanh?
Bình Luận (0)
Comment