Quen thuộc?
Thẩm Loan không biết sao mình lại có ý nghĩ như vậy, dù sao, nghiêm khắc mà
nói, cô và Quyền Hãn Đình cũng không tiếp xúc nhiều, từ sau lần thân mật
ngoài ý muốn ở suối nước nóng trong sơn trang đó ra, thân thiết càng ngày càng
giảm.
Nhưng cảm giác không lừa được người, cái ôm ấp, cái mùa vị này, đều làm cô
có loại cảm giác quen thuộc... cảm giác an toàn.
Trải qua hai đời, cô đã có thói quen dựa vào chính mình, cũng không dễ tin
người khác.
Nhưng lúc này, tình cảnh này, cô vậy mà lại ký thác hy vọng lên một người đàn
ông chỉ mới một đêm tình duyên ngắn ngủi.
"Cứu tôi."
Cô rất thức thời, lúc nên mở miệng cũng không làm cái hũ nút.
Quyền Hãn Đình cảm nhận được nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng ngực, nhìn
dáng vẻ cô yếu đuối chịu thua, vậy mà nảy sinh ý nghĩ muốn thời gian dừng lại,
làm giờ phút này trở thành vĩnh hằng.
Không phải anh không theo đuổi, mà Thẩm Loan như vậy làm anh không nhịn
được yêu thích!
Mấy lần gặp trước, người phụ nữ này mặt lạnh lòng dạ sắt đá, giống như một
cục đá không nóng không lạnh, bây giờ lại ỷ lại dừa vào trong lòng ngực của
anh, Quyền Hãn Đình chỉ cảm thấy thoải mái cả người, ngực rất thoải mái...
Lục Thâm đuổi theo thấy thế, sớm đã trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta đưa Lục ca tới là để bắt gian, không phải là cho mấy người tình chàng ý
thiếp!
Đều do con nhóc Thẩm Loan chết tiệt kia quá xảo quyệt, quá biết dụ dỗ người
khác, nhưng nói đi nói lại, định lực của Lục ca anh ta cũng không kém vậy mà...
Nhìn biểu cảm vuốt ve an ủi, ánh mắt phơi phới kia, đây vẫn là Lục ca tàn phá
anh ta cũng không nương tay sao?
Lúc này, ba người đàn ông đuổi theo.
Tên tóc vàng làm đầu đàn, cầm theo cái gậy bóng chày chỉ thằng vào Quyền
Hãn Đình: "Mày con mẹ nó là ai? Đừng xen vào chuyện người khác!"
Quyền Hãn Đình bị một tiếng này của gã ta làm cho dừng lại, không còn dịu
dàng nữa, tốt đẹp bị rách nát, ánh mắt lập tức được luyện thành một tảng băng
vèo một cái bắn xuyên qua, như bảo kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn.
Tóc vàng hoảng hốt, hai chân không nhịn được sự run rẩy: "Mày, mày biết tao
là ai không?"
Mà hai tên lưu manh phía sau gã ta vừa tiếp xúc với ánh mắt như vậy, tự động
lui về sau hai bước, hoàn toàn là hành động bản năng nhanh hơn suy nghĩ.
Quyền Hãn Đình: "Không cần biết."
"Xem ra hôm nay mà muốn tìm chết! Đều lên hết cho tao ---" Tóc vàng dẫn đầu
xông lên, bỗng phát hiện hai tên khác không cùng lên với gã.
Quay đầu lại quát tháo: "Hai thằng mày muốn chết à?!"
Hai tên liếc nhau, nỗ lực không nhìn ánh mắt của Quyền Hãn Đình, khẽ cắn
môi, nói tên kia xông lên ---
Quyền Hãn Đình ôm lấy Thẩm Loan lui về phía sau hai bước, lại nhìn thoáng
qua Lục Thâm bên cạnh, ý là: Giao cho cậu giải quyết.
Lục Thâm chỉ cảm thấy tuyệt vọng!
Dựa vào cái gì hả?
Anh ta là tới bắt gian, không phải anh hùng cứu mỹ nhân!
Không đợi anh ta từ chối, ba tên kia đã xông lên, Lục Thâm không còn cách
nào, bất đắc dĩ lao lên.
Bây giờ, Thẩm Loan mới phát hiện, sức chiến đấu của Lục Thâm thật ra cũng
không yếu như trong tưởng tượng của cô.
Lúc trước ở phòng điều khiển bị cô bắt được, có thể đánh, vậy mà không đánh
trả.
Nhưng cũng không phải rất mạnh, lấy một địch ba vẫn có chút cố sức.
Phập ---
Xương gò má của Lục Thâm bị đấm một cái, bụng lại bị tóc vàng đá một chân.
"Mẹ nó! Đánh người không đánh mặt, chúng mày con mẹ nó đủ rồi nhé! Hôm
nay không đánh chết chúng mày tao không lám người."
Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng: "Nhận lấy ---"
Sau đó thừa dịp Lục Thâm quay đầu, ném cây gậy trong tay qua.
Lục Thâm thử hai cái, dùng rất tốt.
Rất nhanh, hai tên không chịu nổi ngã xuống đất, chỉ còn tóc vàng dựa vào địa
hình hiểm trở chống lại.
Mà trên mặt Lục thâm có vết thương, quần áo trong quá trình đánh nhau cũng
trở nên bẩn thỉu.
Thâm Loan nhíu mày, tỉ mỉ chú ý hướng đi trên chiến trường, theo bản năng
xem nhẹ bàn tay vẫn luôn ở trên vai cô.