Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 210

Thẩm Loan: "Nếu như tôi không thì sao?"

"Đừng nghịch ngợm, bây giờ em cần nghỉ ngơi."

"Tôi về nhà cũng có thể nghỉ ngơi."

Quyền Hãn Đình bất đắc dĩ: "Em còn chưa uống thuốc."

"Có thể cầm về uống."

"Thẩm Loan!"

"Tôi đây, chú Lục." Cô vẫn nghiêm khuôn mặt tái nhợt, nụ cười lộ ra mấy phần

gian xảo, khiến đôi mắt bị cặp lông mày sắc bén che khuất cũng sinh động hơn.

"Em định cứ như này mà về nhà họ Thẩm?" Quyền Hãn Đình bế cô ra khỏi

thang máy, đi thẳng qua phòng khách.

"Cứ thế nào?"

Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông đảo qua mặt cô, lại thuận thế lướt xuống

cổ, đến ngực, bụng, chân, cuối cùng dừng lại ở khuỷu tay phải: "Em chuẩn bị

giải thích thế nào? Ngã một cái? Hay là đi đường gặp cướp?"

"Đều được."

Trong mắt người đàn ông chợt xuất hiện nụ cười rồi biến mất: "Nếu như không

muốn làm người nhà họ Thẩm nghi ngờ, thì ngoan ngoãn ở lại."

"..." Cô có thể nói gì nữa?

"Em không thích đi thang máy, thì đi thang bộ cũng được." Nói rồi, Quyền Hãn

Đình bế Thẩm Loan đi vào cầu thang hình xoắn ốc, từ từ đi lên.

Mỗi bước đều vững như Thái Sơn, giống như trong ngực chỉ là một con mèo

con chó nhỏ đang được vuốt ve, không phải là một người đang sống sờ sờ.

Mặc dù Thẩm Loan gầy, nhưng trải qua mấy tháng được chăm bẵm, cô đã nặng

hơn lúc mới tới nhà họ Thẩm sáu cân, tính toán đâu ra đấy cũng khá là nặng,

nhưng người đàn ông bế cô suốt quãng đường đi, mặt không đỏ, không thở gấp,

điêu luyện chuyên nghiệp, nếu không phải hôm qua vừa đứng lên cân, Thẩm

Loan sẽ nghi ngờ thịt của mình đều là giả.

Cùng lúc đó, ở phòng khám dưới mặt đất.

"Tiểu Đình Đình, người ta rất đau đấy, đau quá đau quá, muốn ôm một cái..."

Lục Thâm bóp cuống họng, nũng nịu quái dị, hai tay ôm sát cổ Sở Ngộ Giang,

người kia không còn cách nào, chỉ đành ôm lấy tên dở hơi nặng bảy mươi cân

trên người, nhưng nội tâm đang sụp đổ rồi.

"Đúng, chính là như vậy, ôm chặt em!" Vẻ mặt Lục Thâm say mê: "Oh, oh my

God, ngực của anh thật là ấm áp, giống như nham thạch phun trào từ núi lửa,

như ngọn lửa ngoài sa mạc, như bông hoa hồng hoang dã nở từ thảm cỏ thơm..."

Sở Ngộ Giang thực sự không thể nhịn nổi nữa: "Tiểu Thất gia, cậu không đi làm

diễn viên thật đáng tiếc."

"Hừ! Run cái gì mà run, ôm hẳn hoi một tí! Tôi cảnh cáo anh, tôi đây gọi là

nhập sâu vào vai diễn, phát huy tình cảm. Có tin là con hồ ly tinh nhỏ Thẩm

Loan kia bây giờ đang tựa vào ngực Lục ca, nói mấy lời còn buồn nôn hơn tôi

vừa mới nói không?"

"... Không tin."

Lục Thâm nhảy từ trên người anh ta xuống, đưa tay đập một phát thật mạnh, chỉ

tiếc rèn sắt không thành thép: "Nói anh ngốc anh còn không thừa nhận, chờ tới

khi hồn vía Lục ca bị câu đi, anh mới hiểu được!"

Sở Ngộ Giang lắc đầu, trong mắt là sự tin tưởng vô điều kiện gần như sùng bái

mù quáng với ông chủ của mình: "Không có ngày đó."

"Cứ chờ mà xem..." Lục Thâm hầm hừ vứt lại một câu, loẹt xoẹt chạy đến trước

mặt Trâu Liêm: "Ngài Trâu, tôi cũng bị thương."

"Thì sao?" Ông cụ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua chỗ xương gò má của

anh ta, vết máu ứ đọng rất rõ ràng.

"Có lẽ..." Trâu Liêm ngừng lại: "Cậu không phải hồ ly tinh?

"!" Không ngờ ông là người như vậy, ngài Trâu!

Rốt cuộc, Trâu Liêm vẫn không đành lòng, nói: "Chờ tối phối xong thuốc này,

sẽ giúp cậu chữa."

Lục Thâm bĩu môi: "Dựa vào cái gì mà thuốc của cô ta thì được phối trước, còn

tôi thì phải đứng đợi? Lục ca bất công, sao ông cũng giống anh ấy?"

Sở Ngộ Giang nhìn chằm chằm bình thuốc đã lấy xuống, thi thoảng khuấy lên,

nghe vậy, lạnh lùng mở miệng: "Chỉ dựa vào cô ấy là hồ ly tinh, cậu không

phải."

Lục Thâm: "..."

Toàn thế giới này đang bắt nạt anh ta!
Bình Luận (0)
Comment